Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 365: Ba bức họa vạch trần chân tướng

Chương 365: Ba bức họa vạch trần chân tướng
Nghe xong lời nói của Diệp Tử Du, trên mặt Phương Minh lộ ra vẻ suy tư, đảo Sùng Dương đã mang tới cho cậu một loại cảm giác quái dị, mà hiện tại xem ra đúng là không đơn giản như vậy.
Lời nhắc nhở của ông lão mặt sẹo kia khiến cậu nghĩ tới, người thoạt nhìn thành thật trung hậu như Vương Quốc Đống, còn có Nhàn Vân đạo trưởng đột nhiên xuất hiện nhưng lại có quan hệ không giống bình thường với Vương Quốc Đống.
Nạn dân, đứa bé, tòa thành...
Trong này rốt cuộc có mối liên quan như thế nào?
"Anh Phương Minh, em có một suy đoán." Diệp Tử Du thấy Phương Minh đang tự hỏi, ở một bên nói ra suy đoán của mình.
"Theo như lời nói của chú Vương, nạn dân là ngòi nổ của tất cả những chuyện này, thế nhưng đám nạn dân kia đều đã chết, chúng ta căn bản không thể nào tìm chứng cứ từ bọn họ, chẳng qua chúng ta có thể điều tra từ một phương hướng khác, đó chính là quả phụ năm đó đã thu dưỡng mấy đứa bé kia."
"Vị quả phụ kia là thôn dân trên đảo này, tuy rằng cuối cùng quả phụ kia đã mất tích, thế nhưng quả phụ kia nhất định là có thân thuộc đấy, chúng ta có thể bắt đầu điều tra từ người thân đời sau của quả phụ kia."
Phương Minh hai mắt sáng lên, không thể không nói ý nghĩ này của Diệp Tử Du rất tốt, khâu đột phá trước mắt có thể bắt đầu từ người quả phụ kia.
...
Trong thôn, đoàn người Phương Minh đều ở trước căn nhà mới của nhà họ Vương, trừ bọn họ ra còn có cha con Vương Quốc Đống cùng vị Nhàn Vân đạo trưởng kia.
"Sau khi bần đạo nhận được thư của trưởng thôn Vương liền lập tức tới đây, dựa theo tin tức mà ông đưa cho tôi, trong lúc đi trên đường tôi đã là nghĩ qua, người âm thầm giết người có thể là đứa bé ngày xưa đã bỏ trốn kia."
Vẻ mặt của Nhàn Vân đạo trưởng trở nên nghiêm túc, lập tức lại khe khẽ thở dài: “Một thù trả một thù, dù sao đây cũng là tội nghiệt mà thôn của các người đã gây ra, loại chuyện này bần đạo vốn là không nên nhúng tay."
"Đạo trưởng, các trưởng bối trong thôn chúng tôi đúng là đã phạm phải sai lầm, thế nhưng đó đều là chuyện đã qua, mấy năm nay các trưởng bối đã phải sống trong áy náy dằn vặt, hiện tại bọn hắn cũng đã qua đời, không thể để chuyện này liên lụy tới người đời sau nữa."
Vương Quốc Đống liền vội mở miệng, trên mặt Nhàn Vân đạo trưởng lộ ra vẻ do dự: “Chính là bởi vì điểm này cho nên tôi mới tới, cũng được, lúc này đây trước hết phải tìm ra đứa bé năm đó, nhưng những thị phi ân oán trong này thì cần đương sự các người tự đi chặt đứt."
"Cám ơn, cám ơn Nhàn Vân đạo trưởng."
Nhàn Vân đạo trưởng khoát khoát tay: “Muốn tìm ra thằng bé đã rời đi năm đó cũng không phải chuyện dễ dàng, đối phương tất nhiên là đã ngụy trang kỹ, bất quá tôi nghĩ nhất định đứa bé này vẫn còn ở trên đảo, hơn nữa hẳn là nó đã trà trộn vào trong số thôn dân ở đây."
"Chỗ tôi có một loại đan dược, đan dược này được gọi là Mê Thần Đan, sau khi uống vào sẽ khiến thần hồn của con người rơi vào mê man, đến lúc đó cho dù hỏi gì thì thôn dân cũng sẽ thành thật trả lời."
Nghe được lời nói của Nhàn Vân đạo trưởng, đám người Trần Trạch liền nghĩ ngay tới thuốc nói thật được lưu truyền trên internet, sau khi uống vào thì sẽ khiến người ta nói thật.
"Vậy bây giờ tôi sẽ đi triệu tập tất cả mọi người trên đảo lại, sau đó lại thả đan dược này vào nước cho mọi người dùng."
Vương Quốc Đống quyết định nhanh chóng, hơn nữa ngay cả lý do ông ta cũng đều nghĩ kỹ rồi, chuyện ông cụ nhà họ Trương xuất hiện thi biến người trong thôn đều biết, chỉ cần ông ta nói cho các thôn dân biết đây là một loại virus, chỉ có phục dụng nước thuốc mới có thể khiến con người miễn dịch với loại vi khuẩn này, dựa vào danh vọng của ông ta ở trong thôn chắc chắn sẽ không có thôn dân nào hoài nghi chuyện này.
"Được, chuyện triệu tập thôn dân ông đi làm đi, tôi đi pha loãng viên thuốc này đầy đủ phân lượng, phải bảo đảm mỗi thôn dân đều uống vào mới được."
Nhàn Vân đạo trưởng cùng Vương Quốc Đống phân công nhau đi chuẩn bị, mà Phương Minh cũng đưa mắt ra hiệu với Diệp Tử Du, hai người lặng lẽ rời khỏi nhà họ Vương. Không bao lâu sau, Hoa Minh Minh cũng đi theo ra ngoài.
"Phương Minh, chờ tôi một chút."
Hoa Minh Minh nhẹ giọng gọi Phương Minh cùng Diệp Tử Du đang đi phía trước.
"Cậu cũng tới đây làm gì?"
"Không phải là do tôi ở trong đó quá nhàm chán hay sao, hơn nữa bên kia có Trần Trạch bọn họ nhìn chằm chằm, chỉ cần đạo sĩ kia có dị thường gì liền sẽ lập tức gọi điện thoại cho chúng ta biết đấy, tôi cũng không cần ở đó trông coi."
Rất hiển nhiên, Hoa Minh Minh cũng nghe thấy đám người Trương Diễm nói về chuyện giữa Vương Quốc Đống cùng Nhàn Vân đạo trưởng.
Phương Minh suy tư một hồi: “Nếu cậu đã ra đây thì vừa vặn tôi có một nhiệm vụ giao cho cậu, tôi cần cậu đi hỏi các thôn dân một việc giúp tôi."
"Chuyện gì?"
Phương Minh nhỏ giọng nói vài câu ở bên tai Hoa Minh Minh, một lúc sau, Hoa Minh Minh gật đầu: “Yên tâm đi, vấn đề này cứ giao cho tôi, tôi bảo đảm sẽ điều tra rõ ràng tất cả mọi thứ."
Hoa Minh Minh đi khỏi, mà Phương Minh cùng Diệp Tử Du cũng đi về một hướng trong thôn, cuối cùng, hai người đi tới một ngôi nhà gỗ nhỏ.
Trời tối, mà ngôi nhà gỗ nhỏ cũng tối om, Phương Minh tiến lên đẩy cửa cổng ra, âm thanh chi chi nha nha ở trong đêm tối khiến tâm thần người ta càng thêm hoảng hốt.
"Phương Minh, đã trễ thế này mà ông lão kia lại không ở nhà, không biết ông ta đi nơi nào nhỉ?"
Diệp Tử Du có chút tò mò, không sai, lúc này cô và Phương Minh tới tìm ông lão mặt sẹo kia đấy, theo Phương Minh, muốn vạch trần chân tướng bí mật trên đảo này, chỉ có tìm đến ông lão mặt sẹo kia.
Phương Minh không trả lời câu hỏi của Diệp Tử Du, mà là đưa mắt nhìn về phía một vị trí trong sân, nơi đó có một ổ gà, lúc này có tiếng gà con líu ríu truyền đến.
Ánh mắt của Phương Minh dừng ở trên ổ gà này mấy giây, sau đó gà con bên trong ổ gà ngừng líu ríu, cả viện hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc Phương Minh cùng Diệp Tử Du đến trước cửa nhà gỗ, dựa vào ánh trăng lờ mờ có thể thấy trên cửa gỗ có một khóa sắt cũ kỹ.
"Cửa đã bị khóa, xem ra ông lão kia thực sự không ở trong nhà."
Diệp Tử Du có chút tiếc nuối, chẳng qua Phương Minh lại không hề lộ ra vẻ thất vọng, ngược lại còn mang trên mặt vẻ tươi cười, trực tiếp đánh một quyền vào trên cửa gỗ.
Cửa gỗ gãy, khóe miệng Diệp Tử Du hơi giật giật, có chút do dự nói: "Anh Phương Minh, chúng ta làm như vậy không tốt lắm đâu."
"Thời kì phi thường dùng thủ đoạn phi thường, lại nói chúng ta cũng không phải đi vào trộm đồ."
Phương Minh cười hắc hắc trực tiếp đẩy cửa gỗ ra, chẳng qua bên trong chỉ có một màu đen kịt, cái gì cũng đều không nhìn thấy.
Ba!
Mở đèn pin trong điện thoại lên chiếu vào bên trong nhà gỗ, toàn bộ trong nhà gỗ chỉ có một giường lớn cùng một cái bàn, bên trong góc phòng còn có một bếp lò.
Căn phòng cực kỳ đơn sơ, nói rõ người sống ở đây rất nghèo khó.
"Ông lão kia một người ở trong hoàn cảnh như vậy, mỗi ngày trôi qua đều không dễ dàng."
Diệp Tử Du hơi xúc động, chẳng qua sau một khắc ánh mắt của cô liền bị một nơi trong phòng hấp dẫn.
"Anh Phương Minh, đó là cái gì?"
Giọng nói của Diệp Tử Du có chút run rẩy, bởi vì ánh sáng từ điện thoại di động của cô vừa lúc chiếu tới góc tường, ở trên tường có treo một bức tranh, một bức tranh cực kỳ máu tanh.
Máu me đầy rẫy trong bức họa, còn có một đám người té ngã ở bên trên đống máu này không ngừng kêu rên, những người này té trên mặt đất, trên mặt lộ ra thần sắc tuyệt vọng, ánh lửa bao quanh bọn họ, còn có một đám người vẻ mặt dữ tợn giơ cây đuốc đứng ở cách đó không xa.
"Đây là tình cảnh thôn dân phóng hỏa thiêu đốt nạn dân mà chú Vương nói?"
Cơ thể của Diệp Tử Du ở hơi run, bức tranh này miêu tả rất sinh động, có thể chính là bởi vì sự sinh động này mới khiến cho cô càng thêm sợ hãi, bởi vì đây không chỉ là một bức họa, mà nó còn thật sự là chuyện đã từng phát sinh.
"Có liên quan tới nạn dân."
Khác với Diệp Tử Du, con ngươi của Phương Minh hơi ngưng lại, trên mặt như đang nghĩ tới cái gì. Một bức tranh này đã xác minh suy đoán trong lòng cậu, ông lão mặt sẹo này có quan hệ với nạn dân năm đó, hơn nữa còn không phải quan hệ bình thường.
"Không đúng, ở đây không chỉ là một bức họa."
Ánh sáng của di động chiếu lên bức họa, Phương Minh đột nhiên phát hiện ở một góc của bức tranh có hiện tượng bong tróc, hơn nữa bên trong còn lộ ra màu sắc của một trang giấy khác.
Đi lên trước kéo trang giấy này xuống, quả nhiên trên tường lại xuất hiện bức tranh thứ hai, so sánh với bức họa thứ nhất, màu sắc của bức tranh này càng thêm ố vàng, hiển nhiên bức tranh này còn có lịch sử lâu đời.
"Đây là…?"
Diệp Tử Du thấy rõ nội dung trên bức tranh liền bụm miệng nhỏ, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt giật mình, mà sau khi Phương Minh nhìn rõ sở nội dung trên bức tranh, tròng mắt cũng co rút lại một chút.
Ở trong bức họa vẫn là một đám nạn dân kia, điểm này có thể dựa vào quần áo của đám người trong hai bức tranh mà đoán được, điểm khác biệt duy nhất chính là lúc này đây trên mặt những nạn dân này đều mang theo dáng tươi cười, vẻ mặt sùng kính nhìn về phía một vị đạo sĩ đứng trước mặt bọn họ.
Mà vị đạo sĩ này thì đứng trước một chiếc vại lớn, đám nạn dân đứng xếp hàng ở trước vại lớn, mấy nạn dân ở phía trên đầu thì là đang cầm bát, cười ha hả nhận lấy nước mà đạo sĩ múc từ trong vại ra, uống vào trong miệng.
"Anh Phương Minh, vừa nãy chú Vương cùng vị Nhàn Vân đạo trưởng kia thương lượng khiến các thôn dân dùng nước có đan dược, hình tượng đó khá giống với những gì được miêu tả trong tranh, lẽ nào ông lão kia có thể đoán trước tương lai, biết sẽ xảy ra chuyện như thế cho nên sớm vẽ vào?"
Trên mặt Diệp Tử Du hiện lên vẻ không thể tin, dựa vào bức tranh ố vàng này mà nói, tối thiểu nhất nó cũng phải có lịch sử mấy năm rồi, lẽ nào vào mấy năm trước ông lão kia đã biết là đêm nay sẽ xảy ra chuyện sao? Điều này thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Phương Minh trầm mặc, ánh mắt nhìn chòng chọc vào bức tranh này, hồi lâu sau mới nói gằn từng chữ một: "Ông ta không có năng lực tiên tri."
"Không phải biết trước, vậy bức tranh này nên giải thích thế nào đây?" Diệp Tử Du khó hiểu hỏi.
"Này nội dung trên bức tranh này cũng là những chuyện đã từng phát sinh như trong bức tranh thứ nhất, hơn nữa thời gian khi chuyện này xảy ra là trước khi thôn dân thiêu chết nạn dân, nếu như anh đoán không nhầm, bức tranh này mới là căn bản của tất cả bí ẩn chưa được giải đáp."
Trong mắt Phương Minh hiện lên tia sáng, tại thời khắc này, nhiều điểm nghi hoặc trong lòng của cậu đều đã rõ ràng, bức tranh này đã cho cậu rất nhiều đáp án.
"Hẳn là còn có bức họa thứ ba."
Phương Minh lần thứ hai tiến lên đưa tay lục lọi một góc của bức tranh, cuối cùng rầm một chút, xé bức tranh thứ hai này xuống, mà cũng xác thực như cậu dự đoán, lại một bức tranh xuất hiện ở trên tường.
Ngay tại lúc bức tranh này bị xé xuống, gian phòng đột nhiên tối sầm lại, đó là do ánh sáng le lói bên ngoài cửa chiếu vào đã bị che mất.
Diệp Tử Du quay đầu lại, di động hướng phía cửa chiếu đi, cả người run lên, thiếu chút nữa đã ném luôn chiếc điện thoại di động trong tay.
Nơi cửa, ông lão mặt sẹo không biết đã đứng ở đó từ lúc nào, mà ánh sáng tử trong chiếc điện thoại trên tay của Diệp Tử Du vừa lúc chiếu thẳng vào trên mặt của ông lão, vết sẹo dữ tợn kia dưới ánh sáng thật sự quá đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận