Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 891: Cửu long hấp thủy

Chương 891: Cửu long hấp thủy
Biểu tình trên mặt Phương Bảo Bảo chậm rãi cứng lại, mang theo một tia khiếp sợ, dường như không nghĩ tới vậy mà mục đích của chính mình lại bị tên này phát hiện.
"Để ta tới đoán xem, có lẽ thật sự có Táng Tiên Nhai gì đó, nhưng có lẽ căn bản không hề có nơi này, đây chẳng qua là nơi mà ngươi biên tạo nên, nếu thật sự có một nơi có thể thu được thiên địa pháp tắc, ta không cho rằng ngay cả một chút tin tức mà những cường giả Thiên Cấp của thế giới này cũng không có."
Phương Minh cười lạnh nhìn về phía Phương Bảo Bảo, ngay khi nhìn thấy cái cối xay này, trong lòng cậu lại có dị dạng, mà đợi khi Phương Bảo Bảo nhắc tới chuyện muốn đích thân đi lấy hắc bạch cầu kia, cậu liền nhớ tới hành động của Trương Hạo trước đây.
Hành động của Phương Bảo Bảo không có bất kỳ khác biệt gì so với Trương Hạo.
"Cho nên mục đích thật sự của ngươi chính là muốn gạt ta đưa ngươi đến nơi đây, sau đó đưa ngươi đến dưới đáy hồ Bạc Thanh Hải, dù sao hiện tại dựa vào lực lượng của chính ngươi căn bản không thể đến nơi đây đuọc, mà từ khi còn ở bên cạnh hồ Bạc ngươi đã đào hố chờ ta nhảy vào, giả ra đủ loại bộ dạng khinh bỉ thực lực của ta, không đúng, hoặc có lẽ là từ trước đây khi ở nhà họ Diệp, ngươi đã đào hố cho ta nhảy vào rồi."
Phương Minh tỉ mỉ hồi tưởng lại, khi ở nhà họ Diệp, Phương Bảo Bảo đã bắt đầu miêu tả tình hình tu luyện ở thời đại của Phương Bảo Bảo, thời đại có vô số cường giả Thiên Cấp, sau đó cường giả Thiên Cấp còn có phân chia tiềm lực, tiềm thức chính là muốn khiến Phương Minh tin tưởng thời đại kia là một thời đại rất trâu bò, mà so sánh với thời đại kia, có thể nói thời đại này là thời đại bất nhập lưu.
Thật ra, ngay từ đầu Phương Minh còn thực sự tin tưởng, bởi vì cậu đã từng đi tới rất nhiều bí cảnh, nhìn thấy một số tồn tại vượt qua khả năng hiểu biết của cậu, tỷ như tháp năng lượng đó, thậm chí ngay cả núi Thiên Táng thần bí của Miêu tộc mười tám trại đều vượt quá sức tưởng tượng của cậu.
Chính là dựa vào ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, khiến cho cậu tin tưởng lời Phương Bảo Bảo nói mà không chút nghi ngờ, lúc này mới theo Phương Bảo Bảo tới hồ Thanh Hải này.
Phương Minh im lặng nhìn Phương Bảo Bảo, mà Phương Bảo Bảo cũng im lặng, kéo tay, đáng tiếc không thể giật tay lại được.
"Được rồi, ta nói thật với ngươi, Táng Tiên Nhai là thật sự tồn tại đấy, chẳng qua chỗ kia ngay cả tiểu gia ta đều chưa từng đi tới, hơn nữa trạm kiểm soát mà ta nói cũng có tồn tại, nhưng trạm kiểm soát đó cũng không phải ở chỗ này, ta tới đây chính là vì muốn thu lấy viên hắc bạch cầu này."
"Cái cối xay này có lai lịch ra sao, hắc bạch cầu này lại có ích lợi gì?" Phương Minh không ngạc nhiên chút nào, tiếp tục hỏi.
"Thứ mà ngươi thấy kia tên là Diệt Hồn Bàn, cái cối xay kia có thể nghiền nát tất cả âm hồn, phàm là những âm hồn tới gần đều sẽ bị nghiền nát, mà cối xay này thì lại được gọi là Trấn Hồn Bàn, nếu như nhận được hạt châu này có thể giữ hồn phách bất tử bất diệt, cho dù là Diệt Hồn Bàn cũng không thể diệt được hồn phách của ngươi."
Nghe được lời giải thích của Phương Bảo Bảo, trong lòng Phương Minh có một suy đoán, hỏi: "Ngươi cũng muốn đến nơi có Diệt Hồn Bàn sao?"
"Nói nhảm, không chỉ là ta muốn đi, ta nói cho ngươi biết, toàn bộ người tu luyện một khi tu luyện tới cuối cùng đều sẽ muốn đến chỗ kia, bởi vì chỉ có ở chỗ đó mới có hi vọng tồn tại."
"Có ý gì?"
"Cảnh giới hiện tại của ngươi quá thấp, nói cho ngươi ngươi cũng không hiểu, nói chung thế giới này không đơn giản như ngươi tưởng tượng vậy, dựa theo hiểu biết của loài người hiện nay thì địa cầu này tồn tại hơn tỉ năm, nhưng nhân loại lại chỉ tồn tại mấy triệu năm, ngươi cho rằng đây là chân tướng sao?"
Trên mặt Phương Bảo Bảo mang theo khinh thường, sau đó dùng giọng điệu hơi tang thương: "Thế giới này có rất nhiều thời đại đã bị vùi lấp, mà bất kể là thiên tài tuyệt thế tới cỡ nào, cho dù là thiên kiêu duy nhất của một thời đại, nếu như không tìm được hy vọng, chung quy đều sẽ kết thúc."
Phương Minh nghe nói như thế, trong lòng đột nhiên rùng mình, bởi vì cậu nghĩ tới bóng dáng cô gái mặc đồ trắng trước đây, mà lúc đó khí linh bảo tháp nói cô ấy là cường giả kinh diễm một thời đại, chính là một vị duy nhất mà toàn bộ thời đại dưỡng dục ra.
Một người, chính là một thời đại.
Nhưng mặc dù là vị kia, dường như cuối cùng cũng chỉ có thể dừng lại ở phía sau cánh cửa đó...
"Ta cho ngươi biết, vào thời gian rất lâu trước, có một thời đại thuộc về Tiên, mà thời đại kia khủng bố tới mức căn bản ngươi không thể tưởng tượng được, ngươi có thấy ai vừa ra đời đã là cường giả Địa Cấp sao? Thậm chí có chút cường giả có huyết mạch vừa ra đời đã là cường giả Thiên Cấp."
Dường như vì muốn chấn nhiếp Phương Minh mà Phương Bảo Bảo đã nói ra rất nhiều bí mật mà cậu bé biết.
"Đừng kéo xa như vậy, ngươi còn chưa nói vì sao ngươi muốn đến chỗ kia, mà chỗ kia ở nơi nào?" Phương Minh không để ý tới Phương Bảo Bảo trào phúng, hoặc có lẽ là cậu tự động loại bỏ.
"Ta đến chỗ nào cũng có nguyên nhân riêng của ta, nói chung, chỉ cần để ta lấy được hắc bạch cầu này là được rồi."
"Ngươi cảm thấy ta sẽ đồng ý với ngươi sao?"
Phương Minh cười rất vui vẻ, nhưng mà nụ cười này của cậu rơi vào trong mắt Phương Bảo Bảo lại trở nên vô cùng chói mắt, bởi vì Phương Bảo Bảo rất rõ ràng, Phương Minh tuyệt đối sẽ không giúp cậu bé.
"Không lấy thì không lấy, dù sao thì ngoại trừ ta ra không ai có thể tới gần cối xay này, qua một thời gian ngắn nữa là ta có thể tới lấy nó rồi, cũng không có gì lớn."
"Ai nói trừ ngươi ra, sẽ không có người nào có thể lấy được?"
Phương Bảo Bảo nhìn về phía Phương Minh, nhìn về phía cậu như đang nhìn một người ngu ngốc, "Ngươi nghĩ rằng ta đang đùa giỡn với ngươi? Vậy ngươi không ngại thử xem, nhìn xem ngươi bước lên trên cối xay này sẽ có kết cục như thế nào?"
"Ta cũng không nói ta muốn bước lên trên cối xay này mà."
Phương Minh cười ý vị thâm trường, sau đó còn không đợi Phương Bảo Bảo làm ra phản ứng, trực tiếp hất tay phải một cái, cả người Phương Bảo Bảo lập tức bị cậu quăng vào trên cối xay kia.
Cảm thụ được có sinh vật tới gần, vốn là cối xay ảm đạm vô quang đột nhiên xuất hiện biến hóa, trong nháy mắt những phù văn kia sáng rực lên, những tia sáng này đan vào nhau tạo thành một lưới ánh sáng khủng bố, rơi vào trên người Phương Bảo Bảo.
Oanh!
Nhất cỗ khí tức hủy diệt đột nhiên xuất hiện từ trên cối xay, cổ hơi thở này khiến đáy lòng Phương Minh không nhịn được cảm thấy lạnh lẽo, cậu có thể xác định, nếu như những lưới ánh sáng này rơi vào trên người cậu, sợ rằng lúc này cậu đã hóa thành tro bụi.
Cỗ lực lượng kia, coi như là cường giả Thiên Cấp đều không nhất định có thể chịu nổi.
"Phương Minh, ngươi là tên khốn kiếp, ngươi là tên khốn kiếp, ai u, đau chết mất."
Lúc này quanh thân Phương Bảo Bảo cũng xuất hiện quang mang, đó là một vòng sáng màu đen, vầng sáng này đã ngăn cản lưới ánh sáng tới gần, mới khiến cậu bé không bị tan thành mây khói, nhưng dù vậy, vẻ mặt của cậu bé cũng hoàn toàn trắng bệch.
Quan trọng nhất là, cậu bé lập tức lại bị cối xay này bắn ra.
XÍU...UU!!
Ngay khoảnh khắc khi cậu bé bị cối xay bắn ra, Phương Minh liền bắt được Phương Bảo Bảo, sau đó không nói hai lời lại một lần nữa ném Phương Bảo Bảo về phía cái cối xay, chẳng qua lần này cậu ném Phương Bảo Bảo về phía hắc bạch cầu.
Hắc bạch cầu ở trung tâm cối xay, mà Phương Minh đã đoán được, khi có thứ gì đó tới gần cối xay này lưới ánh sáng kia sẽ xuất hiện, sau đó vật thể tới gần cối xay sẽ bị lưới ánh sáng mạt sát chỉ trong nháy mắt.
Thế nhưng Phương Bảo Bảo lại khác, trên người Phương Bảo Bảo có một vòng sáng màu đen kia, điều này làm cho lưới ánh sáng không cách nào mạt sát Phương Bảo Bảo được, hơn nữa bởi vì quán tính mà cậu bé sẽ tiếp tục giữ vững xu thế rơi xuống, nói cách khác, nếu như ví Phương Bảo Bảo như một mũi tên, rất có cơ hội bắn trúng hắc bạch cầu kia.
Hai lần, ba lần...
Khi lần thứ năm bị Phương Minh vứt ra ngoài, Phương Bảo Bảo đã biết mục đích của Phương Minh, thằng này là coi cậu bé làm khí cụ hình người để ném, muốn nhờ sự va chạm của cậu bé để khiến viên hắc bạch cầu kia rơi ra khỏi cối xay.
Mặc dù biết mục đích của Phương Minh, nhưng cậu bé lại không thay đổi được, nguyên nhân là vì cậu bé không thể phát huy lực lượng, chỉ khi gặp phải nguy hiểm chí mệnh mới tự động phát sinh vòng sáng bảo vệ bản thân mình, vừa lúc phù hợp với yêu cầu làm khí cụ hình người.
Lần thứ sáu!
Lần này cuối cùng thì Phương Minh cũng đã tìm đúng vị trí, Phương Bảo Bảo chuẩn xác không sai lầm đánh tới vị trí hắc bạch cầu, mà lưới ánh sáng kia cũng xuất hiện như mấy lần trước, mà sau khi bị lưới ánh sáng trói buộc, chân Phương Bảo Bảo vẫn đụng chạm tới hắc bạch cầu.
Không sai, Phương Minh cố ý để chân Phương Bảo Bảo hướng phía dưới, bởi vì cậu sợ nếu như đầu hướng xuống dưới, tay thằng nhóc chết tiệt này sẽ nắm hắc bạch cầu.
Hắc bạch cầu bị chân Phương Bảo Bảo đá, tuy rằng lực đạo không lớn nhưng vẫn bị đả động, lại thêm lực đẩy của nước khá mạnh, cuối cùng hắc bạch cầu này cũng chậm rãi lăn khỏi phạm vi của cối xay kia.
Trong nháy mắt khi hắc bạch cầu rời khỏi cối xay, Phương Minh lập tức hành động, bóng người trực tiếp biến mất tại chỗ, mà khi cậu xuất hiện lại lần nữa, trên tay đã cầm lấy hắc bạch cầu.
"Phương Minh ngươi là tên khốn kiếp, mau trả vật kia lại cho ta."
Phương Bảo Bảo đang bị ánh sáng của cối xay bắn kia trực tiếp nổi đóa, phóng về phía Phương Minh, chẳng qua còn không đợi cậu bé tới gần thân thể của Phương Minh, toàn bộ hồ nước đã xuất hiện biến hóa.
Một cỗ cuộn sóng kéo tới, toàn bộ hồ Bạc giống như nước trong thùng, mà giờ khắc này có người dùng cây gỗ khuấy đều thùng nước này lên, một vòng xoáy nước lớn cứ hình thành như vậy, thậm chí ngay cả Phương Minh cũng thiếu chút nữa bị vòng xoáy này hút đi.
Cái cối xay bộc phát ra ánh sáng sáng chói, mà hiển nhiên tất cả biến hóa của hồ nước này đều là bởi vì nó.
Một cảm giác nguy cơ từ trong lòng Phương Minh bốc lên, gần như không có chút do dự nào, Phương Minh tăng tốc độ tới mức tận cùng, bóng người trực tiếp biến mất nơi đáy nước, trực giác nói cho cậu biết, nếu cậu còn ở trong hồ nước này tiếp, có thể sẽ gặp phải nguy hiểm tính mạng.
Thấy Phương Minh cứ biến mất như vậy, Phương Bảo Bảo trợn tròn mắt, không ngờ tên khốn nạn vô sỉ này lại có thể chạy trốn một mình như thế, bỏ mặc cậu bé ở lại nơi này.
"Phương Minh, ta với ngươi không chết không thôi."
Giọng nói bi phẫn từ trong miệng Phương Bảo Bảo truyền ra, chỉ là không có Phương Minh hộ thể, dẫn tới cậu bé vừa há miệng ra đã bị vô số nước tràn vào miệng.
"Dù sao thì ngươi cũng là tiểu cường đánh không chết, ta làm vậy cũng không tính là hại ngươi."
Trong nháy mắt khi Phương Minh vừa tới mặt hồ, dường như nghe được giọng nói của Phương Bảo Bảo, lập tức lẩm bẩm một câu, trên mặt không có một chút cảm giác áy náy.
...
Mà khi Phương Minh lao ra khỏi hồ, lúc này khách du lịch đang chụp hình bên hồ lại sợ ngây người, bọn họ không rõ vốn là khí trời quang đãng trong xanh, vì sao đột nhiên toàn bộ hồ Bạc lại nổi cuồng phong, quan trọng nhất là bầu trời trên hồ Bạc còn xuất hiện tầng tầng mây mù.
Cùng lúc đó ở trên mặt hồ kia, từng luồng hơi nước phóng lên trời chạm tới mây mù kia, tạo thành những đám mây lốc xoáy, nếu như không nhìn kỹ còn có thể cho rằng trong mây mù có quái vật gì đó, lúc này đang không ngừng hút nước trong hồ lên.
"Cửu Long hấp nước, đây là dị tượng Cửu Long hấp nước."
Trong lúc các du khách còn đang nghi ngờ, một số ngư dân trong đó lại đột nhiên quỳ trên đất, không ngừng vừa quỳ lạy vừa lẩm bẩm gì đó với hồ Bạc, bởi vì trong tộc của bọn họ có lưu truyền một truyền thuyết lâu đời.
Sau khi Cửu Long hút khô nước trong hồ Thanh Hải, chính là lúc Chư Thần tái hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận