Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 181: La Cẩm Thành sụp đổ tam quan

Chương 181: La Cẩm Thành sụp đổ tam quan
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-----------------------
Ánh mắt Trần Nhạc Nhi cuối cùng mang theo vẻ quyến luyến sâu sắc nhìn về phía cha mẹ của mình, Lý Đình Đình càng khóc lớn tiếng hơn, nếu như không phải được Trần Hòa An bên cạnh đỡ thì sớm đã té xuống đất.
“Con gái của mẹ ơi, sao ông trời lại không có mắt thế này!”
Lý Đình Đình khóc tới tê tâm liệt phế, mà Phương Minh nghe lời này cũng chỉ khẽ thở dài, có lẽ ông trời có lúc không có mắt nhưng tuyệt đối không bao giờ mãi mãi không có mắt.
“Trần Nhạc Nhi, tuy em bị oan, nhưng bất luận thế nào thì tự sát cũng là một cái tội, hôm nay anh lấy Bách Linh độ cho em, để em miễn tội phạt làm súc vật.”
Phương Minh khẽ quát một tiếng, một trăm người giấy động vật vào giờ phút này cũng nhao nhao lay động, không bao lâu thì hóa thành một nhóm lửa cháy sạch.
Người giấy thiêu cháy, mà lúc này xung quanh Trần Nhạc Nhi lại xuất hiện mấy bóng động vật, những bóng hình này rất mông lung nhưng nhìn kĩ vẫn có thế phát hiện ra.
“Bách Linh tiễn âm, cho dù là mấy quỷ sai của Quỷ Môn Quan cũng không dám khinh thường.”
Mắt La Cẩm Thành hơi có rút lại, ông ta từng nghe sư phó nói, nếu có thể hiệu lệnh Bách Linh hộ tống quỷ hồn xuống cõi âm thì quỷ sai âm ty đều phải đối đãi lễ nghĩa, không dám làm bất cứ điều gì gây khó dễ hay ngăn cản.
“Lần này tới cõi âm, Diêm La khai ân cho tiểu quỷ đi qua nhé.”
“Đi thôi, lần này tới cõi âm, mong em kiếp sau vẫn làm người.”
“Lần này tới cõi âm, mong em kiếp sau lương thiện không bị lừa .”
Phương Minh khẽ đọc trong miệng, cuối cùng phất tay về phía Trần Nhạc Nhi, mà Trần Nhạc Nhi cũng nhẹ nhàng cúi chào Phương Minh, sau đó cất bước đi vào trong vòng xoáy màu đen.
Khoảnh khắc bóng hình Trần Nhạc Nhi đi vào vòng xoáy màu đen, trăm con thú vốn mơ hồ không rõ đột nhiên trở nên rõ ràng, thậm chí trong chớp mắt còn tỏa ra ánh sáng chói lóa.
Dưới ánh sáng này, cả Phương Minh và La Cẩm Thành đều hơi híp mắt, bởi vì xuyên qua vầng sáng này họ thấy rõ một góc bên trong vòng xoáy.
Cả hai người đồng thời chấn động, La Cẩm Thành càng tự lẩm bẩm: “Đây chính là Quỷ Môn Quan, sao mình lại thấy giống như một con mắt.”
Mắt Phương Minh lóe tinh quang, ở dưới vầng sáng ban nãy, cậu cũng giống như La Cẩm Thành, thấy được một con ngươi, mà cái vòng xoáy màu đen càng giống như khóe mắt.
Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, vì trong khoảnh khắc ánh sáng biến mất thì hình bóng Trần Nhạc Nhi và vòng xoáy màu đen cùng biến mất, cả mảnh sân quay về sự yên tĩnh ban đầu, chỉ có bột trân châu rơi ở trên đất dưới chân La Cẩm Thành chứng minh chuyện xảy ra ở chỗ này.
Một giờ sau, vợ chồng Trần Hòa An cảm ơn rồi rời đi, nếu quỷ hồn của con gái đã đi trước xuống cõi âm thì bọn họ cũng không định rời Thượng Hải nữa, hơn nữa quan trọng hơn là lão thái thái của Hình gia vẫn không chấp nhận thẩm lí và phán quyết, vợ chồng bọn họ còn phải ra tòa làm chứng.
Vợ chồng Trần Hòa An đi rồi, La Cẩm Thành nhìn sắc trời do dự một lát nói: “Phương đạo hữu, trời cũng không còn sớm nữa, tôi cũng xin cáo từ.”
“La huynh đừng vội.”
Phương Minh mỉm cười, cậu lúc này sao có thể để La Cẩm Thành rời đi, dù sao La Cẩm Thành cũng là người tu đạo đầu tiên cậu gặp được, giống như mấy người đảng hạng kia chỉ có thể nói là cấp bậc nhập môn thôi, còn chưa bước trên con đường tu luyện.
“Có chuyện gì không, bữa cơm tình này tôi đã trả rồi.”
Lúc La Cẩm Thành nói ra lời này thì sắc mặt khá khó coi, lí do rất đơn giản, vì trả nợ một bữa cơn mà ông ta đã tổn thất một linh khí, còn là linh khí đã theo ông ta mấy chục năm trời.
“La huynh, xin hỏi năm nay anh đã bao nhiêu tuổi?”
“Ba mươi hai.”
Phương Minh nhìn La Cẩm Thành, khóe miệng co rút, độ dài trên mặt La Cẩm Thành không sửa, có điểm giống như mấy vai diễn có râu trên sân khấu, cũng khó trách Trần Hòa An nói La Cẩm Thành cũng phải bốn năm mươi tuổi rồi.
“Lần này La huynh xuống núi hành tẩu, là vì lý do gì?” – Phương Mình tiếp tục tuy vấn.
“Đương nhiên là bắt quỷ hàng yêu, luyện tâm ở hồng trần.” – La Cẩm Thành dường như không nghĩ ngợi mà trả lời.
“Vậy xin hỏi La huynh khoảng thời gian xuống núi này có bắt được quỷ hay hạ được được yêu không?”
La Cẩm Thành trầm mặc không nói…
“Nói thật lòng, xã hội bây giờ không giống ngày trước, không nói là thái bình thịnh thế, nhưng phạm vi hoạt động của loài người ngày càng nhiều, yêu quái hầu như rất hiếm thấy, còn quỷ hồn cũng cực kì thưa thớt, người bình thường cả đời cũng đều không gặp được, mà La huynh cảm thấy huynh có thể gặp mấy chuyện như Trần Nhạc Nhi sao?”
La Cẩm Thành nhíu mày, một lúc sau mới ngưng mắt nhìn Phương Minh: “ Có lời gì cậu cứ nói thẳng ra đi.”
“Rất đơn giản, tôi muốn mời La huynh nhập bọn,” – Phương Minh mỉm cười ngồi xuống ghế sofa đối diện La Cẩm Thành – “ Trong thành phố này tôi có mở một cửa hàng, ngày thường là để giải quyết giúp một vài người gặp phải những chuyện về phương diện kia.”
“So với việc đi khắp nơi tìm yêu ma quỷ quái, vậy thì không bằng ngồi chờ người gặp yêu ma quỷ quái tới tim chúng ta.”
Lời của Phương Minh khiến mặt La Cẩm Thành lộ ra vẻ động tâm, bởi vì đây đúng là một biện pháp tốt, giao chiến với quỷ quái có thể tăng đạo pháp cảu ông ta, việc này nếu so với ông ta một mình tự thân đi tìm lung tung không mục đích thì tốt hơn hẳn.
“Mặt khác, giống như La huynh người luôn một lòng hướng đạo vậy nhất định sẽ không quan tâm vật ngoài thân, nhưng tục ngữ cũng nói ‘Một phân tiền làm khó anh hùng hảo háng’ , La huynh nếu đã bước vào đời thì phải tuân thủ quy tắc của thế tục, cũng không thể lúc tu đạo mà còn phải quan tâm tới vật ngoài thân.”
Nói xong lời này Phương Minh tủm tỉm cười nhìn La Cẩm Thành, lời của cậu tương đối uyển chuyển, nhưng ý tứ bên trong cũng được biểu đạt rất rõ
Nếu tới thành phố, dù cho bạn có khả năng đầy mình, nhưng cũng không thể bỏ ăn uống ngủ nghỉ được, mà mấy thứu này có thứ nào mà không cần tiền?
Không có tiền, thì bạn lấy cái gì mà tu?
“Tôi có một thắc mắc, thực lực của cậu không dưới tôi, tại sao lại muốn kéo tôi nhập bọn, vấn đề tôi có thể giải quyết cậu cũng có thể giải quyết, vấn đề cậu không giải quyết được e là tôi cũng bất lực.”
Không phải La Cẩm Thành không tự tin với bản thân mà là ông ta ban nãy cũng thấy được chênh lệch của mình và Phương Minh, cho dù là người giấy trăm thú hay là triệu hoán Quỷ Môn Quan của cõi âm không thể tưởng tượng được, đây đều là việc ông ta không làm được.
“ Rất đơn giản, thứ nhất con đường tu đạo quá cô độc, nếu có La huynh làm bạn, tôi và anh cả hai người cùng nhau nghiên cứu và thảo luận nghiệm chứng thì có thể bỏ bớt được không ít đường vòng, còn một nguyên nhân khác rất quan trọng chính là tôi sẽ không luôn có mặt ở cửa hàng, một khi tôi không có cửa hàng mà lại có thêm khách tới thì phải cần có La huynh đứng ra giải quyết rồi.”
Đây mới là mục đích thật sự của Phương Minh, tình huống bình thường thì cậu cũng có trong cửa hàng nhưng nếu gặp chuyện đột xuất phải rời cửa hàng thì cửa hàng cần phải có một người tọa trấn.
Đại Trụ suy cho cùng cũng chỉ là người bình thường, không có cách nào giải quyết những việc không bình thường.
“Đãi ngộ thế nào?”
Nghe câu này của La Cẩm Thành, trên mặt Phương Minh lộ ra nụ cười, bởi vì điều này có nghĩa là La Cẩm Thành đồng ý.
“Tiền lương cơ bản mỗi tháng là hai mươi nghìn, mỗi lần xử lý chuyện cho một khách thì được lấy ba mươi phần trăm, đương nhiên chỗ tôi cũng cung cấp các tài liệu theo nhu cầu mong muốn của La huynh.”
“ Được, thành giao. Chẳng qua nếu như tôi muốn rời đi thì cậu không được ngăn cản.”
“Cái đó là đương nhiên, tụ họp vui vẻ ra đi cũng vui vẻ, nếu như ngôi miếu nhỏ của tôi không giữ được La huynh thì tự nhiên huynh sẽ rời đi.”
Phương Minh gật đầu, chuyện này cứ quyết định như vậy.
Kế tiếp dành ra một phòng trong biệt thự cho La Cẩm Thành, để Đại Trụ và La Cẩm Thành làm quen nhau xong thì Phương Minh trở lại căn phòng của mình.
Vẫn nấu nước chuẩn bị tắm thuốc như cũ.
Nhưng lúc Phương Minh chuẩn bị cởi đồ nhảy vào vạc lớn thì cửa truyền tới tiếng gõ cửa, mở cửa ra, lúc thấy La Cẩm Thành thì Phương Minh hơi nghi hoặc một chút: “ La huynh có chuyện gì không?’
“Cái kia, là vầy, điện thoại của tôi hết tiền nên khóa, có thể cho tôi ứng trước tiền được không, chỉ ba mươi tệ thôi.”
Gương mặt La Cẩm Thành lộ ra vẻ ngại ngùng, Phương Minh cũng chỉ cười một tiếng, hỏi số điện thoại của La Cẩm Thành sau đó trực tiếp dùng điện thoại của cậu gửi cho số ông ta năm trăm tệ.
“ Tôi ngửi được mùi thuốc Đông y, Phương đạo hữu đang sắc thuốc sao?”
“ Không phải, chính là đang ngâm thuốc tắm.”
Phương Minh cũng không giấu giếm, thuận tay mở cửa phòng vệ sinh ra, lộ ra một cái vạc lớn bên trong, mà La Cẩm Thành cũng thấy được một ít cặn thuốc trôi trong vạc.
“Tắm thuốc?”
“Chủ yếu là để thân thể khỏe mạnh, dù sao chúng ta tu luyện qua cũng hao tổn tâm thần, nếu như không có thân thể khỏe mạnh thì không chịu nổi một số thuật pháp mạnh mẽ mang tới thương tổn cho cơ thể.”
Nghe được lời này của Phương Minh, La Cẩm Thành bản thân cũng nghĩ vậy, sư phó ông ta cũng như vậy, tới lúc già lại luôn ho khan không ngừng, theo lời sư phó nói, lúc trung niên mạnh mẽ thi triển một số thuật pháp cường đại nên để lại mầm bệnh, nếu như trước đây thân thể cũng phát triển lớn mạnh như thần hồn thì sẽ không có chuyện này.
“Phương đạo hữu còn thuộc phương pháp tắm không, không biết là dùng loại thuốc Đông y nào?”
Lúc La Cẩm Thành hỏi là muốn tới lúc đó ông ta cũng lấy cái vạc lớn đi ngâm thuốc tắm.
“Nhân sâm, linh chi, hà thủ ô, thái tuế…”
“Đừng nói, tôi chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.”
La Cẩm Thành lúc nghe tên mấy loại thuốc thì sắc mặt thay đổi, trở nên cực kì khó coi, nhân sâm, linh chi, hà thủ ô những thứ này đều là dược liệu quý giá trong thuốc Bắc, giá cả của tất cả đều không vừa, ông ta cũng không mua nổi những dược liệu này tới ngâm thuốc tắm.
“Phương đạo hữu, tôi xin đi trước.”
Một đên này La Cẩm Thành mất ngủ, nằm trên giường cả đầu đều là hình ảnh lư hương vàng ròng ban ngày đã thấy, còn có những dược liêu Phương Minh vừa nói nữa.
Suy nghĩ lại thời gian mấy chục năm qua của mình, đạo quán tan hoang, ăn gió nằm sương, áo quần miễn cưỡng che đậy thân thể, người so với người quả là tức chết người ta.
Đều là đệ tử tu hành, vì sao lại chênh lệch lớn như vậy?
La Cẩm Thành cho rằng Phương Minh và ông ta đều là đệ tử đạo gia, suy cho cùng trong nước ngoại trừ đạo Tát Mãn, Phật giáo cùng với vài giáo phái đặc biệt ra thì những môn phái tu luyện khác đều có thể xem như là đệ tử tu hành đạo gia.
Một đêm này, quan điểm tu luyện của La Cẩm Thành đã có thay đổi, một mực xoắn xuýt rốt cuộc là khổ tu hay là trong tu không khổ mà thức tới hừng đông.

Ngày thứ hai, lúc Phương Minh thức dậy thấy La Cẩm Thành thì trên mặt tỏ vẻ nghi hoặc: “ La huynh, đây là?”
“Tôi hơi không quen giường, chỗ này ngủ không được.”
La Cẩm Thành chỉ vào hai bọng mắt thâm quầng giải thích, đương nhiên Phương Minh không tin lời giải thích này, một người xuống núi chuẩn bị phiêu bạt bốn bể lại nói không quen giường, cái lý do viện cớ này cũng không chuyên nghiệp gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận