Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 154: Tinh đan

Chương 154: Tinh đan
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
--------------------
Giọng nói của Phương Minh đột nhiên vang lên trong phòng, mà theo giọng nói của cậu, mọi người cảm thấy có một luồng gió nóng phả thẳng vào mặt, khiến khí tức âm lãnh trong phòng biến mất tăm.
Mà cùng lúc đó, thân thể của Trương Đức Long đứng đơ ra, giống như là bị người ta cố định lại vậy.
Phương Minh từ nhà bếp đi tới, chuyện đã xảy ra trước đó cậu không biết chút nào, lúc đó toàn bộ tâm tư của cậu đã đặt hết lên việc vẽ bùa.
Mà sau mấy lần thất bại liên tiếp, ngay lúc vu lực trong cơ thể sắp hao hết, phù chú cuối cùng cũng được vẽ thành công!
Khoảnh khắc khi phù lục được hoàn thành cũng là lúc Trương Đức Long giơ sài đao lên chém về phái Trương Tuyền Căn, Phương Minh không chút chần chừ mà đốt phù lục ngay lập tức.
Trấn quái phù, trấn áp tinh quái!
Khoảnh khắc tấm phù bị đốt cháy, một cỗ dương khí ập tới khiến tinh quái không thể chịu đựng nổi, nhưng những người xung quanh thì không hề cảm thấy khó chịu, chỉ là hơi nóng nóng mà thôi.
Còn chuyện vì sao tinh quái này từ đầu tới cuối không hề phát hiện còn có Phương Minh ở trong bếp, chính là bởi Phương Minh đứng ngay chỗ vị trí của thần táo, là vị thần duy nhất trong ngôi nhà này.
Tinh quái mặc dù được người ta cung phụng gọi là tiên gia, thế nhưng nó không dám tới gần vị trí của thần táo. Vì vậy khi chúng ta gặp phải những thứ không sạch sẽ, chỉ cần tới gần thần táo thì có thể tạm thời tránh né được bọn chúng. Sở dĩ những âm linh tinh quái này không dám tới gần thần táo chính là vì trong mắt chúng, thần táo đại diện cho một đám lửa nóng cháy, bọn chúng không thể nào nhìn rõ hình ảnh trong đám lửa được.
Tuy nhiên cũng có lúc ngoại lệ, chính là từ ngày tết ông công ông táo cho tới mùng bốn tháng giêng, trong mười ngày này thần táo đã lên Thiên Đình, vì vậy thần táo không còn ở trong nhà nữa.
Phương Minh đi tới trước người Trương Đức Long lấy sài đao đi, sau đó ném sài đao lên xà gỗ trên trần nhà.
Ầm!
Sài đao đụng vào xà gỗ rồi rớt xuống, nhưng mà cùng rớt xuống với xài đao còn có một thân ảnh màu đen, sau khi thân ảnh màu đen này rơi xuống đất đám người Hoa Minh Minh mới nhìn rõ được hình dạng nó.
Đó là một đám lông lá màu nâu, chỉ to cỡ một con chó tầm trung, nhìn vừa giống hồ ly lại vừa giống chó.
“Đây không phải là lông chó sao?” Hồ Quang Vinh kinh ngạc hô lên một tiếng, trước đây cậu ta cũng đã từng được nhìn thấy con này, bởi vì ngoại hình của nó rất giống chó cho nên người trong thôn mới gọi nó là lông chó, lúc trước đã có người trong thôn bẫy được con này ngoài đồng ruộng.
“Lông chó? Còn có loại chó như vậy sao?” Hoa Minh Minh tự nhận là người có hiểu biết sâu rộng với chó, cái gì Alaska, Samoyed, thậm chí tới cả chó Nhật hay chó Thái… Thế nhưng chưa hề nghe tới loại lông chó này.
“Lông chó là cách gọi của người địa phương, thực tế nó chính là chồn, đa số người đều gọi nó là chồn đất hoặc là chó đất.”
Phương Minh giải thích một câu, giờ phút này con chồn bị rơi từ xà nhà xuống, nằm rạp trên mặt đất, không dám nhúc nhích một chút nào.
“Chồn cũng có thể leo lên xà nhà sao? Thật sự là lần đầu mới được nhìn thấy đấy.” Hoa Minh Minh vừa nói xong lại như nhớ tới cái gì, đột nhiên trừng lớn hai mắt: “Phương Minh, cậu nói con chồn này chính là tinh quái kia hay sao?”
Nhìn con chồn đang nằm run rẩy trên mặt đất, Hoa Minh Minh không thể nào liên tưởng được những thủ đoạn âm u tàn nhẫn của tinh quái lúc nãy lại là do nó gây ra!
“Tôi cũng đã nói, bản thể của tinh quái không có lực công kích lớn, hơn nữa nó còn yếu đuối vô cùng, đây cũng là lý do nó phải khống chế Trương Đức Long ra tay với mấy người.”
Phương Minh gật gật đầu, sau khi con chồn này đi vào nhà họ Trương vẫn trốn trên xà nhà, bởi vì ánh đèn cùng khẩn trương nên đám người Hoa Minh Minh không phát hiện ra nó, thế nhưng âm khí trên người con chồn này làm sao có thể giấu được Phương Minh.
Trấn quái phù có thể hình thành một lĩnh vực, nói trắng ra chính là tạo ra một khí tràng nặng như núi lớn đè ép lên người tinh quái, mà dưới sự trấn áp của cỗ dương khí này dù nó chỉ muốn nhúc nhích cũng không được, đừng nói tới bỏ trốn!
“Mệt mỏi nữa ngày thì ra là do con súc sinh này giở trò quỷ!”
Hoa Minh Minh giơ chân lên muốn đạp cho nó một cái, thế nhưng nghĩ tới những thủ đoạn ban nãy của nó, cuối cùng cậu ta vẫn rụt chân về.
“Đại nhân tha mạng, tôi không biết đại nhân ở đây, cầu xin đại nhân nể tình tôi tu luyện khó khăn mà buông tha cho tôi, tôi xin cam đoan từ nay sẽ ẩn cư núi rừng, mãi mãi không dám ra ngoài hại người nữa!”
Con chồn nói tiếng người! Nhưng mà có những lời giải thích của Phương Minh, giờ phút này đám người Hoa Minh Minh cũng không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.
“Buông tha ngươi?” Phương Minh cười lạnh: “Nếu đã biết tu hành không dễ dàng sao còn dám đi ra làm xằng làm bậy? Những năm nay người bị ngươi hại chết chắc chắn cũng không ít!”
Con chồn này là tiên gia do thần bà cung phụng, mà nó cũng dựa vào việc giúp người để tích lũy công đức, thế nhưng con chồn này lại lựa chọn tà đạo, vì muốn nhanh chóng tích lũy hương hỏa chỉ sợ đã làm không ít chuyện hại người.
Nói trắng ra, người nhà của những người được nó chọn ban đầu vẫn tốt đẹp, thế nhưng vì muốn có được hương hỏa của ngôi nhà mà nó âm thầm giết hại những người này, đẩy cả gia đình nhà người ta tới cùng đường mạt lộ, không thể không đi tìm thần bà nhờ bà ta trợ giúp, sau đó thì đương nhiên là bắt những người này phải đưa nó về cung phụng.
“Trương Tuyền Căn, chặt đầu nó đi.”
Phương Minh đưa sài đao cho Trương Tuyền Căn, mà lão ta cũng không hề do dự chút nào trực tiếp chém xuống!
Máu văng tung tóe, mà đầu chồn này vẫn chưa bị chặt xuống. Nó gào thét thống khổ, nhưng Trương Tuyền Căn cười gằn như phát tiết tâm tình, lão ta không ngừng chém từng nhát từng nhát, mãi tới khi con chồn này tắt thở.
Hận ý hơn 30 năm, sau khi biết hung thủ hãm hại con trai lão ta, chưa trả thù cho con thì làm sao có thể cam lòng kia chứ!
“Được rồi, đừng chặt nát nó, con trai của lão còn phải dựa vào nó để khôi phục thân thể.”
Nhìn thấy con chồn này sắp bị Trương Tuyền Căn băm nát, Phương Minh ngăn cản Trương Tuyền Căn: “Lấy đầu của nó hầm lên sau đó đút cho con trai của lão ăn hết, sau đó con trai lão cũng sẽ khỏi bệnh.”
“Cảm ơn, cảm ơn Phương đại sư.”
Trương Tuyền Căn đột nhiên quay lại quỳ sụp xuống trước mặt Phương Minh: “Tôi có lỗi với Phương đại sư, vậy mà cậu còn ra tay giúp đỡ con trai tôi… Xin cậu hãy yên tâm, sau khi thân thể con trai tôi khỏe mạnh nhất định tôi sẽ tự mình đi nhận tội, hiện tại xin hãy cho tôi được quỳ bái cảm tạ.”
Bốp bốp bốp!
Trương Tuyền Căn dập đầu ba cái mà Phương Minh cũng thoải mái tiếp nhận, sau khi cậu nhận ba cái dập đầu này thì nhân quả giữa cậu với Trương Tuyền Căn cũng chấm dứt.
Sau khi nhận ba bái của Trương Tuyền Căn, Phương Minh lại đi tới trước người con chồn, mặc kệ hình ảnh máu me trước mặt, trực tiếp lấy sài đao mổ bụng con chồn rồi thò tay vào tìm kiếm một chút, rất nhanh trên mặt cậu đã lộ ra một nụ cười.
Lúc Phương Minh rút tay ra, trên tay cậu đã có thêm một tảng đá màu vàng sẫm xen lẫn những đường vân.
“Chẳng lẽ con chồn này bị sỏi mật?”
Hoa Minh Minh nhìn viên đá trên tay Phương Minh, cảm thấy ngoài ý muốn vô cùng.
“Có lẽ vậy.”
Phương Minh cười cười, cũng không giải thích gì thêm với Hoa Minh Minh. Tảng đá trên tay cậu không phải là sỏi mật, mà cũng không phải là tảng đá do con chồn này vô tình nuốt phải, nó là tinh đan.
Tinh quái tu luyện hấp thụ tinh hoa thiên địa, sau đó sẽ hình thành tinh đan trong bụng, có tinh đan thì mới được xem như là tinh quái chân chính. Mà sau này con tinh quái tu luyện sẽ khiến tinh đan tăng trưởng, hình thành yêu tâm.
Tinh đan đối với con người chính là vật đại bổ, giá trị của nó thậm chí có thể ngang với nhân sâm trăm năm hay là linh chi, thế nhưng đối với người tu luyện như Phương Minh, tác dụng của nó to lớn hơn linh chi hay nhân sâm nhiều.
Bởi vì muốn hấp thu nhân sâm hay linh chi cần phải qua quá trình chuyển hóa, mà trong quá trình chuyển hóa này làm xói mòn một ít dược hiệu, nhưng tinh đan thì không giống vậy, nó là năng lượng tinh khiết, có thể hấp thu hết 100%.
Phương Minh từng nghe sư phụ cậu nói, thời cổ đại tinh đan này vô cùng trân quý, tất cả người tu luyện đều muốn giành giật. Thế nhưng số lượng tinh quái vô cùng thưa thớt, mà thực lực của bọn nó thì mạnh mẽ vô cùng, nói tóm lại muốn bắt được tinh quái để lấy tinh đan thật sự là một chuyện rất khó khăn.
Nhưng mà sư phụ cậu cũng khuyên, trời sinh vạn vật, người là Linh trưởng, mỗi vật có một đạo sinh tồn riêng, nếu như không phải là do con tinh quái gây ra tai họa thì tuyệt đối không được đoạt đi tinh đan của nó.
Trong thời cổ đại đã không có nhiều tinh quái huống chi là bây giờ, hơn nữa còn là tinh quái chuyên đi hại người, có thể nói tỉ lệ gặp phải chuyện tốt như vậy thật sự còn khó khăn hơn cả trúng sổ số.
Vì vậy chuyện của Trương Tuyền Căn lần này thật sự đã mang tới một niềm vui ngoài ý muốn cho Phương Minh, cậu thầm cảm thán trong lòng, có lẽ đây chính là hồi báo của ông trời đối với sự mềm lòng của cậu.
Không tới nữa giờ sau Trương Đức Long đã tỉnh lại, cả người khôi phục trạng thái bình thường, chỉ là thân thể vẫn còn quá suy yếu nên phải nằm trên giường. Trương Tuyền Căn muốn cùng con trai quỳ xuống cảm tạ Phương Minh một lần nữa nhưng bị cậu cự tuyệt.
Sau khi đã giải quyết xong chuyện của nhà họ Trương thì Phương Minh cũng quay về, trên đường về hai người Hồ Quang Vinh cùng Hoa Minh Minh vẫn còn kích động không thôi, dù sao những thứ như tinh quái này thật sự chỉ xuất hiện trong phim, không nghĩ tới hôm nay hai người có duyên được nhìn thấy tận mắt!
Mà không chỉ là nhìn thấy, bọn họ còn đánh nhau với tinh quái nữa đấy! Nghĩ tới đây, hai người xoa xoa tay cười ha hả, xem ra cái gọi là tinh quái cũng không đáng sợ như tưởng tượng.
“Đừng coi thường tinh quái, sở dĩ lần này các cậu có thể chống lại nó cũng là nhờ con tinh quái này không mạnh.”
Phương Minh ngồi ở ghế sau cảm nhận được nội tâm đắc ý của hai người, vô cùng hiếm có nói một câu, nhưng mà cũng chỉ có một câu, sau khi nói xong lại nhắm mắt dưỡng thần.
Chuyện khu mộ tổ tiên của nhà họ Hồ đã giải quyết được một nửa, mà chuyện của nhà họ Trương cũng đã xong, có lẽ cũng tới lúc nên quay về Ma Đô rồi.
Nghĩ tới Ma Đô Phương Minh lại nghĩ tới cô của Lăng Sở Sở, lần này bản thân cậu đã nợ đối phương một nhân tình, ban đầu cũng định gọi điện cảm ơn bà thế nhưng nghĩ tới bản thân chỉ có số điện thoại của Lăng Sở Sở, cuối cùng Phương Minh vẫn lắc đầu bỏ ý định này đi.
Chờ sau khi trở lại Ma Đô rồi lại trực tiếp đối mặt cảm ơn bà luôn vậy.
Phương Minh nghĩ tới những chuyện ở Ma Đô, mà giờ khắc này ở trong nhà họ Diệp, Lương Quỳnh buồn bực nhìn con gái đột nhiên trở về.
“Tử Du, sao con lại về rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận