Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 741: Thế cục thay đổi

Chương 741: Thế cục thay đổi
Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Một người trẻ tuổi cùng một người đàn ông trung niên, nắm tay hai người va chạm, trên người tản ra uy áp thuộc về cường giả Địa Cấp tầng bảy, màn này, đã trở thành vĩnh hằng ở trong lòng tất cả mọi người ở đây, thậm chí trong khoảng thời gian dài tới, màn này cũng vẫn quanh quẩn ở trong lòng của bọn hắn.
Trong số mọi người, Phương Toàn là người đầu tiên phát hiện, nhưng cũng là người không thể tin nổi nhất, dưới nắm đấm của hắn, tên tiểu súc sinh trước mắt này không phải nên có biểu tình vặn vẹo, mang theo vẻ mặt thống khổ sau đó thổ huyết ngã xuống đất sao?
Nhưng hắn nhìn thấy gì, khuôn mặt khiến hắn chán ghét kia đang tươi cười, thậm chí còn tản ra khí thế khiến hắn cảm thấy có chút run.
Rõ ràng đều là Địa Cấp tầng bảy, nhưng vì sao cảm giác khí thế của hắn có thể áp đảo chính mình?
Không, này là ảo giác.
Phương Toàn không thể tin được một màn trước mắt, tại thời khắc này hắn hơi chớp mắt, muốn chứng minh này chỉ là ảo giác, nhưng chỉ nháy mắt sau, hắn liền cảm thụ được một cỗ lực lượng mạnh mẽ kéo tới, tay trái của hắn trực tiếp truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, sau đó là tiếng xương cốt vỡ vụn thanh thúy.
Kết quả khi hai quyền đầu va chạm nhau, dĩ nhiên lại là xương đầu nắm tay của hắn vỡ vụn.
Cả người Phương Toàn chỉ cảm thấy muốn điên rồi, nhưng mà không đợi hắn đánh trả, nắm đấm của Phương Minh lại đã rơi vào trên lồng ngực của hắn, một quyền này rơi vào lồng ngực của hắn, giống như thái sơn áp đỉnh, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi, cả người té bay ra ngoài hệt như Phương Chiến lúc trước.
Nếu như nói Phương Chiến bị thua khiến cho ở đây lặng ngắt như tờ, vậy theo Phương Toàn rơi xuống đất, ở đây biến thành hoàn toàn tĩnh mịch.
Thậm chí ngay cả tiếng hô hấp, không ít người đều theo bản năng giảm thấp xuống!
"Địa Cấp tầng tám, hắn là Địa Cấp tầng tám!"
Thẳng đến sau khi mấy giây trôi qua, có một ông lão không nhịn được lên tiếng kinh hô, căn bản Phương Minh không phải Địa Cấp tầng bảy, Địa Cấp tầng bảy không thể nào có thực lực như vậy, hơn nữa khí thế của Phương Minh cũng đang dần kéo lên không dừng lại, ngay khoảnh khắc trước khi Phương Toàn bay ra ngoài, cũng đạt đến đỉnh.
Địa Cấp tầng tám!
Bốn chữ này phảng phất như một ma chú, khiến cho ánh mắt mọi người đồng thời rơi vào trên người Phương Minh, hơn nữa còn không thể rời khỏi.
Giới tu luyện có cường giả Địa Cấp tầng tám sao? Đáp án đương nhiên là có, thậm chí còn không tính là số ít.
Thế nhưng, giới tu luyện có hơn hai mươi tuổi cường giả Địa Cấp tầng tám sao?
Đáp án này tất cả mọi người ở hiện trường có thể trả lời, không, chí ít khi bọn hắn biết lịch đại toàn bộ trong cường giả, đều không có xảy ra hơn hai mươi tuổi Địa Cấp tầng tám cường giả.
Nếu như trước thời khắc này, có người nói cho bọn hắn biết có cường giả chỉ mới hơn hai mươi tuổi đã đạt tới Địa Cấp tầng tám, bọn họ tuyệt đối sẽ cười nhạt, bởi vì cái này căn bản là một chuyện không thể nào.
"Địa Cấp tầng tám, không nghĩ tới món đầu tư này của tôi lại thu về hồi báo phong phú như vậy!"
Trên mặt Niệm Dao Băng liên tục có tia sáng kỳ dị lóe lên, một cường giả Địa Cấp tầng tám hơn hai mươi tuổi có ý nghĩa thế nào, trong lòng cô ấy cũng không phải đặc biệt rõ ràng, bởi vì căn bản không thể tìm thấy người như vậy trong dĩ vãng để tham chiếu, thế nhưng cô ấy biết, việc cô ấy đầu tư kết giao với Phương Minh chính là lần đầu tư thành công nhất đời này của cô ấy.
Bên cạnh, đôi mắt xinh đẹp của Minh Nguyệt tiên tử cùng Trần Thiền Thiền cũng lưu chuyển, trong giới tu luyện các cô ấy là một trong thập đại mỹ nữ, là đối tượng được mọi người chúng tinh phủng nguyệt, mà các cô ấy cũng đã từng tưởng tượng về đạo lữ của bản thân mình, ngoại trừ phải có giá trị nhan sắc, thực lực cũng rất cần thiết.
Nhưng nếu như một người triển lộ ra tiềm lực cùng thực lực không có gì sánh kịp, như vậy cái thứ giá trị nhan sắc này hoàn toàn có thể không quan tâm nữa.
Ở giới thế tục có câu nói là một giàu che trăm xấu, mà trong giới tu luyện, thực lực liền đại biểu cho tiền bạc, thậm chí nó càng thêm mê hoặc người hơn so với tiền bạc.
Giờ khắc này ánh mắt hai người nhìn về phía Phương Minh đều mang theo màu sắc khác, so sánh với Phương Minh, cái gì Tứ Đại Công Tử, cái gì thiên kiêu các môn phái lớn hoàn toàn là cực kỳ yếu ớt, cho dù là Lữ Chính Dương vừa đánh bại Phương Chiến cũng không đủ xem.
"Hắn... Hắn là tu luyện thế nào?"
Lúc một người trẻ tuổi bên cạnh Lữ Chính Dương nói lời này môi đều đang run run, bởi vì bản thân hắn liền là thiên tài, nhưng bởi vì là thiên tài nên hắn mới biết được chuyện tu luyện có bao nhiêu khó khăn, nhất là sau khi bước vào Địa Cấp, cho dù cậu có vô số tài nguyên để sử dụng, vậy cũng cần phải có thời gian rất dài mới có thể tiêu hóa hấp thu hết những tài nguyên này.
Thiên tài đều có ngạo khí, nhưng đối mặt với Phương Minh trước mắt, ngạo khí của bọn họ hoàn toàn bị đánh nát, thậm chí ngay cả kiêu ngạo trong lòng cũng đã không còn, bởi vì sự chênh lệch này thật sự là quá lớn.
"Địa Cấp tầng tám, tốt, tốt, tốt!"
Trong khi mọi người ở đây còn đắm chìm trong khiếp sợ, đột nhiên Phương Thiên phá lên cười, trong tiếng cười tràn đầy kích động, Địa Cấp tầng tám, Địa Cấp tầng tám hơn hai mươi tuổi, này đối với nhà họ Phương đến nói có ý nghĩa thế nào?
Nếu như có thể báo tin tức này cho các trưởng lão, sợ rằng các trưởng lão đều sẽ không thể ngồi yên, đây cũng không phải là thiên tài siêu cấp có thể hình dung, thiên phú của Phương Minh so với cha cậu thậm chí so với Bổ Thiên Chí Tôn, sư phó cậu đều khủng bố hơn.
Tư thế thiếu niên Chí Tôn? Đây đã là không thể nghi ngờ.
"Phương Minh, lúc trước là tôi sai rồi, cháu làm rất đúng, cháu yên tâm, chuyện của Phương Chiến cùng Phương Giác còn có lão Cửu sẽ được báo tới các trưởng lão, nhất định trưởng lão sẽ cho cháu một câu trả lời hài lòng."
Phương Thiên hướng phía Phương Minh mở miệng, trong giọng nói không che giấu được tâm tình khiếp sợ và vui sướng, trước mặt một cường giả Địa Cấp tầng tám mới hơn hai mươi tuổi, các trưởng lão sẽ có quyết định như thế nào, cho dù dùng đầu ngón chân hắn cũng có thể tưởng tượng được.
So sánh với mâu thuẫn giữa Phương Minh cùng lão Cửu, lúc này hắn càng phải để ý tới an nguy của Phương Minh.
Phương Minh là có kẻ thù, đó chính là nhà họ Mục, mà vốn nhà họ Mục cũng không đặt ước hẹn ba năm với Phương Minh trong lòng, thậm chí ngay cả bản thân Phương Thiên cũng không để ý, hắn nghĩ ba năm sau cùng lắm thì khiến Phương Minh không đi phó ước là được.
Nhưng bây giờ thực lực chân chánh của Phương Minh lộ ra ngoài, Địa Cấp tầng tám hơn hai mươi tuổi, ai dám cam đoan sau ba năm Phương Minh sẽ không có đột phá? Mà đến lúc đó, nhà họ Phương ngoại trừ một vị lão tổ Thiên Cấp ra, còn có ai là đối thủ của Phương Minh?
Trước kia bởi vì kiêng kỵ nhà họ Phương, có thể nhà họ Mục sẽ không rục rịch, nhưng một khi biết được thực lực chân chánh của Phương Minh, sợ rằng lão tổ nhà họ Mục cũng sẽ ngồi không yên, có lẽ còn có thể âm thầm ra tay đối phó Phương Minh.
"Đúng, hiện tại lập tức báo tin tức này về cho các trưởng lão, nhất định các trưởng lão sẽ có hành động."
Nghĩ đến liền làm, ở trước mặt mọi người Phương Thiên trực tiếp lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại, một màn như vậy ở ngay lúc này có vẻ cực kỳ nổi bật, nhưng Phương Thiên đã bất chấp tất cả, nói chính xác hơn là hắn bị thực lực Phương Minh triển lộ ra làm khiếp sợ tới mức mất hết chừng mực.
"Này... Ta là Phương Thiên, quên mất chỗ tổ trạch không có tín hiệu, báo tin cho trưởng lão giùm tôi, nói cho các trưởng lão, Phương Minh là cường giả Địa Cấp tầng tám, ngươi hỏi Phương Minh là ai? Phương Minh là đệ tử lạc ở bên ngoài của nhà họ Phương chúng ta, bối phận... Đương nhiên là một đời tuổi trẻ, ngươi nói cái gì, không thể nào..."
"Thế nào là không có khả năng, cần phải phản ứng lớn như vậy sao? Thân làm đệ tử nhà họ Phương phải vinh nhục không sợ hãi..."
Phương Thiên lớn tiếng gào thét vào điện thoại di động, khiến cho không ít người ở đây nghe được mà thấy cạn lời, có cần không? Có cần phải lớn tiếng như vậy không? Là sợ người ở đầu bên kia điện thoại di động không nghe được hay là sợ chúng ta không nghe được?
Còn có, vậy mà ngươi còn đòi người khác không nên phản ứng lớn như vậy, ở đây có người nào phản ứng lớn hơn ngươi sao?
Chẳng qua mấy ông lão ở đây cũng biết, nếu như đổi lại là bọn họ, môn hạ hoặc trong tộc có một thiên tài trẻ tuổi biến thái như vậy, sợ rằng biểu hiện của bọn hắn sẽ khoa trương hơn, dù sao trong trường hợp như vậy, có biểu hiện thế nào cũng không quá phận.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đã quên chuyện Phương Thiên bại bởi Kiều Hạo, Phương Chiến bại bởi vị kia của Thái Ất Lâu, cho dù chưa quên cũng bị bọn họ trực tiếp lựa chọn quên đi.
Nhà họ Phương chỉ cần có một Phương Minh, vậy liền có thể đoạt lại tất cả mọi thứ đã mất đi.
Nguyên nhân làm chỉ một mình Phương Minh như vậy đã quá đủ rồi, sự tồn tại của Phương Minh có thể bù đắp ảnh hưởng mà nhà họ Phương phải chịu khi Phương Thiên cùng Phương Chiến thất bại, thậm chí không chỉ bù đắp ảnh hưởng, hơn nữa còn sẽ làm danh tiếng của nhà họ Phương lại một lần nữa thăng tiến.
Với tư cách người trong cuộc, vốn là trong mắt Phương Minh còn có tia sáng lạnh, nhưng cuối cùng cũng bị biểu hiện của Phương Thiên làm cho dở khóc dở cười, sát khí trên mặt cũng tiêu tán.
"Các vị, đây là chuyện nội bộ của nhà họ Phương chúng ta, các người muốn xem kịch vui cũng xem được rồi, hiện tại liền tản đi đi, Phương Minh cháu đi theo bác."
Phương Thiên lưu lại một câu nói như vậy, sau đó trực tiếp đi lên lôi kéo tay của Phương Minh muốn rời khỏi, căn bản không chú ý ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người ở đây, về phần Phương Toàn cùng Phương Chiến ba người, hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy một lần, dù sao thì mặc dù Phương Toàn bị thương nhưng lại không ngất, mà cho dù có ngất, không phải vẫn còn có Phương Giác sao?
"Khụ khụ, tôi đã nói qua..."
Phương Minh ho khan một tiếng, đưa mắt nhìn về phía Phương Giác, lúc này Phương Thiên mới đưa mắt nhìn về phía Phương Giác, đối với Phương Giác hắn có một chút ấn tượng, nhưng thiên phú của Phương Giác cũng không phải quá xuất chúng, cho nên hắn cũng chỉ biết nhà họ Phương có một hậu bối như vậy.
"Phương Giác, ngươi tự chặt một tay đi."
Lời của Phương Thiên vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Phương Giác trắng bệch, cục diện trước mắt cực kỳ giống với khoảnh khắc hắn bức ép Phương Minh lúc trước, bởi vì Phương Chiến là thiên tài được nhà họ Phương bồi dưỡng trọng điểm, mà Phương Minh lại chỉ là một đệ tử lưu lạc bên ngoài, cho nên hắn và Chiến ca liền không chút kiêng kỵ đòi Phương Minh nhường pho tượng.
Nhưng còn bây giờ thì sao, từ những lời bác cả vừa nói trong lòng hắn đã rõ ràng, Phương Minh cùng Phương Chiến đã đổi vai, trong lòng của các trưởng lão, Phương Minh chính là thiên tài cần được bồi dưỡng trọng điểm.
Nghĩ thông suốt những thứ này, trên mặt Phương Giác có vẻ hối hận không gì sánh được, một cánh tay của hắn vốn cũng đã bị phế, nếu như lại phế một cánh tay khác, sợ rằng sẽ triệt để trở thành phế nhân.
Thế nhưng đối mặt với vẻ mặt nghiêm túc của bác cả đó, Phương Giác rất rõ ràng hiện tại hắn nên làm như thế nào, nếu không đứt cánh tay này, chờ đến khi đại bá hoặc là Phương Minh ra tay, chỉ sợ cũng không phải tự chặt một tay đơn giản như vậy.
"Vâng, bác cả."
Phương Giác cúi đầu, giờ khắc này hắn có thể cảm thụ được ánh mắt trào phúng cùng hả hê của người chung quanh, cuối cùng cắn răng một cái, trực tiếp vung tay phải của mình lên đụng mạnh vào trụ sắt ở cách đó không xa.
Trụ sắt bởi vì trọng lực mà bị uốn cong, mà cánh tay Phương Giác cũng bị biến dạng, tiếng xương vỡ vụn kia tất cả mọi người ở đây đều nghe được.
Xương vỡ vụn, đối với người tu luyện đến nói tuy rằng có thể trị liệu, nhưng cần rất nhiều dược liệu trân quý, mà Phương Giác biết nhà họ Phương là không thể nào cho hắn những dược liệu này, cũng liền có nghĩa là hai tay của hắn ngày sau cho dù khôi phục, cũng nhiều nhất cũng chỉ có thể hoạt động như người bình thường, muốn thi triển thuật pháp căn bản là chuyện không thể nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận