Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 905: Đại điển đăng cơ

Chương 905: Đại điển đăng cơ
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
-----------------------
Một thời đại hủy diệt, mọi thứ đều không còn tồn tại, duy chỉ có cánh cổng ánh sáng vẫn như trước.
Cùng với nói phía sau cánh cổng ánh sáng đại biểu cho vĩnh hằng, càng không bằng nói bên trong cánh cổng ánh sáng đại biểu cho an toàn, đại biểu cho có thể tránh thoát thời đại hủy diệt.
Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Phương Minh khi nghe mấy lời Phương Bảo Bảo nói.
Vậy mà sau khi được giải đáp các nghi ngờ, lại có nhiều nghi ngờ quanh quẩn ở trong lòng của cậu hơn.
Vì sao Vu Sư nhất mạch bọn họ phải ngăn cản người khác tiến vào cánh cổng ánh sáng? Vì sao trước đây lại đánh vào cõi âm?
Đương nhiên quan trọng hơn chính là khi một thời đại hủy diệt đi, thực sự tất cả đều biến mất ấy ư? Không có cái gì lưu lại sao?
"Thực sự có thể nói Vu Sư nhất mạch các người là cao cao tại thượng, một thời đại hủy diệt, duy chỉ có Vu Sư nhất mạch các người vẫn còn giữ lại như cũ, sau đó lại diễn vai tiên tri khi thời đại mới xuất hiện, siêu thoát với tất cả, thậm chí có người đã từng phỏng đoán, sở dĩ Vu Sư nhất mạch các người làm như vậy chính là vì muốn một mình chiếm lấy bổn nguyên của thế giới này, không cho phép những cường giả khác tiếp xúc đến."
Ở trong miêu tả của Phương Bảo Bảo, Vu Sư là một đám người cực kỳ ích kỷ, thế nhưng trong lòng Phương Minh lại không tin tưởng phán đoán này, trước đây sau khi cậu nhận được truyền thừa Vu Sư, trong đầu cậu có hiện lên một đoạn văn.
Viễn cổ là lúc hỗn độn sơ khai, hồng hoang đại địa mãnh thú, yêu mỵ, tinh quái hoành hành. Quái vật gây hạn hán nghìn dặm không có một ngọn cỏ, cửu đầu cùng đi qua nơi tai nạn hồng thủy tràn lan, Mị lấy người làm thức ăn...
Nhân tộc nhỏ bé chưa khai tâm trí, có người bái mãnh thú cầu xin che chở, có người tham sống sợ chết làm nô dịch cho tinh quái, khuất nhục sống tạm bợ, bất khuất thì chết.
Hồ Bạc Cửu Châu lưu lại vô số máu huyết của nhân tộc, xương của nhân tộc bày khắp trên đất trong thiên hạ, những cành lá xum xuê trên cây đại thụ là do máu thịt của nhân tộc đúc thành…
Nhưng tổ tiên Nhân tộc chưa từng buông tha, những người bất khuất đi tha hương tứ phương, có người học thuật Quang Minh lấy ánh sáng sưởi ấm cho Nhân tộc, có người dùng điệu múa thân thể mà câu thông với thiên địa thượng thương, có người nếm trăm loại thuốc mà ngăn bệnh tật, có người quan sát quỹ tích ngôi sao và muôn thú để tạo thành chữ viết…
Truyền đại đạo, trị tật bệnh, an dân sinh, con cháu Nhân tộc hưng thịnh, ví những người bất khuất này là Vu.
Vu, lập Nhân tộc trong thiên địa, trên không còn áp bách, dưới có chỗ cư trú.
Vu như vậy sẽ là tồn tại vì tư lợi sao?
"Ta không tin tất cả mọi thứ của thời đại đó đều bị diệt, ngươi vốn cũng không phải người của thời đại này."
Phương Minh nhìn Phương Bảo Bảo, cậu nghĩ tới bóng người mặc bạch y đã nhìn thấy trên núi Thiên Táng lúc trước kia, còn có bảo tháp, cùng với Phương Bảo Bảo hiện tại, tất cả những tồn tại đó đều không phải tồn tại của thời đại này, mà bọn họ đều lưu lại, ai có thể bảo đảm sẽ không có tồn tại khác cũng còn sống chứ?
"Cái này... Ngươi cho rằng một thời đại có thể có mấy tồn tại kinh thái tuyệt diễm giống tiểu gia ta như thế? Nhưng mặc dù ta còn sống sót nhưng cũng phải bỏ ra cái giá cực kỳ lớn, nếu không ngươi cho rằng con lừa ngốc Thích Ca Mâu Ni kia dựa vào cái gì có thể hãm hại ta? Còn không phải là vì thực lực của ta còn chưa khôi phục sao?"
Lúc Phương Bảo Bảo nói lời này, trên mặt có vẻ tự tin tuyệt đối, cậu bé có thể còn sống là vì có nguyên nhân cực kỳ đặc biệt, không phải chỉ dựa vào thực lực là có thể làm được.
"Rốt cục ngươi đã trải qua mấy thời đại?" Phương Minh chăm chú hỏi.
"Đừng hỏi ta, trí nhớ của ta còn chưa khôi phục hoàn toàn, chỉ nhớ ra những chuyện của thời đại này mà thôi."
Phương Bảo Bảo lắc đầu, hắn cũng muốn biết tự mình trải qua mấy cái thời đại, thế nhưng ở thời đại này trí nhớ lúc trước đều mơ mơ hồ hồ, căn bản là không có cách cấu thành trí nhớ đầy đủ.
"Tốt rồi, những gì cần nói ta đều đã nói xong."
Phương Minh im lặng, cậu còn cần tiêu hóa những bí mật Phương Bảo Bảo nói một chút, chẳng qua dưới mắt còn một chuyện cấp bách cần phải giải quyết ngay.
"Ngươi muốn làm Phật tử ta không ngăn, thế nhưng Tử Du không thể trở thành Phật mẫu được, cô ấy chỉ là một người bình thường, ta không muốn cô ấy bị cuốn vào giới tu luyện này."
Giới tu luyện là một nơi tàn khốc hơn thế tục rất nhiều, mà Tử Du chỉ là người thường, nếu như thân phận Phật mẫu này bị lộ ra tất nhiên sẽ bị rất nhiều người quan tâm, ai dám cam đoan sẽ không có người khác bí quá hoá liều muốn nhằm vào Tử Du? Mà bản thân mình lại không thể ở cạnh bảo vệ Tử Du mọi lúc mọi nơi được.
"Ta biết ngươi lo lắng cái gì, về điểm này ta cũng đã nghĩ kỹ, ta sẽ không để người phụ nữ ngốc kia lộ ra hình dáng thật, sẽ chỉ để đám hòa thượng kia biết có người phụ nữ ngốc đó tồn tại là được rồi, sẽ không công khai thân phận thật sự của người phụ nữ ngốc kia."
Hiển nhiên Phương Bảo Bảo cũng đã nghĩ tới một điểm này, cho nên cậu bé cũng đã sắp xếp xong xuôi, đối với chuyện này Phương Minh cũng không cách nào nói thêm gì nữa, nói chung cứ đợi vài ngày sau cậu dẫn theo Tử Du rời khỏi nơi này là được.
...
Lhasa, theo càng ngày càng nhiều tăng lữ đến, toàn bộ Lhasa đã bị đệ tử tam bảo chiếm mất hơn nửa, đương nhiên cùng lúc đó cũng có người của thế lực khác trong giới tu luyện đến đây.
Phật tử xuất hiện, mặc kệ đối với Phật giáo hay là đối với thế lực khác thì đâu cũng đều là một chuyện lớn, đương nhiên mọi người không thể bỏ qua.
Nhất là khi đại điển đăng cơ Phật tử gần cử hành, bất kể là người kích động hay là người hoài nghi đều hội tụ ở bên ngoài tại chùa Đại Chiêu, nhưng người có thể tiến vào chùa Đại Chiêu đã ít lại càng thêm ít, mỗi thế lực cũng chỉ có một hai người có thể tiến vào.
"Núi Phổ Đà, thượng sư (1) Nam Từ đến."
(1) Thượng Sư: dịch từ tiếng Phạn “guru” nghĩa là Đạo sư, Đại sư, Đạo sĩ, đối ứng với “Lạt Ma” trong tiếng Tạng.
"Núi Ngũ Thai, thượng sư Tàng Hội cũng tới rồi."
"Núi Nga Mi, thượng sư Diệu Tĩnh hiện thân."
"Núi Đại Tuyết cũng có người đến, hình như là thượng sư Cát Ba."
Thượng sư là đúng tôn xưng dành cho cường giả Thiên Cấp của Phật giáo, mặc dù sự xuất hiện của cường giả Thiên Cấp từ các danh sơn thánh địa Phật giáo trong nước khiến người khiếp sợ nhưng lại không hề cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì chuyện này có liên quan đến Phật tử, bọn họ không thể nào thờ ơ.
Mà đây vẫn chỉ là xuất hiện ngoài sáng, ai biết trong âm thầm lại có bao nhiêu vị thượng sư cũng tới đây, thế lực của toàn bộ Phật giáo khủng bố đến mức nào có thể nghĩ, tối thiểu phỏng đoán cẩn thận phải có hơn mười vị Thiên Cấp.
Ngoại trừ người trong Phật giáo, thế lực khác cũng có cường giả Thiên Cấp đến, chí ít Phương Minh đã gặp một vị trưởng lão đến từ chính nhà họ Phương, nhưng không phải Cửu trường lão cậu quen thuộc, mà là Thất trưởng lão nhà họ Phương.
Chẳng qua, Phương Minh cũng không gặp mặt Thất trường lão, bởi vì cậu phải giữ bí mật, dựa theo kế hoạch của Phương Bảo Bảo, cậu bé sẽ không tiết lộ quan hệ giữa hai người ra ngoài, mà bên phía chùa Đại Chiêu cũng sẽ khiến quá khứ của Phương Bảo Bảo hoàn toàn biến mất, ngoại trừ cao tầng ở trong Phật giáo ra, người ngoài tuyệt đối không được biết quá trình sinh sống của Phương Bảo Bảo.
Làm như vậy, tự nhiên là do chính Phương Bảo Bảo yêu cầu.
Nếu như quan hệ của Phương Bảo Bảo cùng Phương Minh bị bại lộ, như vậy chỉ cần người trong giới tu luyện điều tra sẽ có thể tra được tới trên đầu Diệp Tử Du đấy, thân phận Phật mẫu của Diệp Tử Du cũng sẽ không giấu được nữa.
Cũng chính bởi vì một điểm này, hai ngày này Phương Minh đợi ở trong sân không hề rời đi, mà lấy sự phòng bị giới nghiêm của chùa Đại Chiêu lúc này, coi như là cường giả Thiên Cấp cũng sẽ không dễ dàng khuếch tán thần thức của mình ra, để tránh mang đến hiểu lầm.
Ngày hôm sau!
Mặt trời mới lên ở hướng đông!
Tiếng chuông chùa Đại Chiêu lập tức vang lên, mà tiếng chuông này giống hệt như kèn lệnh, ngay sau đó tiếng chuông của các chùa khác cũng vang lên, chùa Đại Chiêu vang một tiếng, cái chùa khác cũng vang theo một tiếng, tiếng chuông vang vọng truyền khắp toàn bộ Lhasa.
Toàn bộ dân bản địa ở Lhasa nghe được tiếng chuông, đầu tiên là sửng sốt một chút, theo sau chính là sôi nổi quay về phía chùa Đại Chiêu hành phật lễ, bọn họ đều là người tin phật, cũng biết chùa Đại Chiêu cùng các chùa khác đồng thời đánh vang chuông có ý nghĩa như thế nào.
Trước đây khi tìm kiếm được chuyển thế linh đồng của một vị thượng sư, cũng có chùa đánh vang chuông như vậy, nhưng đây chẳng qua chỉ là một chùa đánh chuông, mà bây giờ lại là tất cả chùa chiềng đồng thời đánh chuông, trong lịch sử cũng chỉ có ngày Thích Ca Mâu Ni sinh ra mới sẽ xuất hiện loại tình huống này.
Ngoài ra, bên ngoài chùa Đại Chiêu cũng đã có vô số đệ tử tam bảo hội tụ, những đệ tử tam bảo này cũng hành phật lễ, chẳng qua vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc. Bọn họ đang đợi, chờ đợi lần đại điển đăng cơ Phật tử này bắt đầu.
Trong chùa Đại Chiêu!
Quảng trường vốn trống trải rộng lớn nay đã được dựng thêm một đài cao, đài này cao chừng ba trượng, lúc này có hai tượng Phật được đặt bên trên đài cao, chính là hai tượng Đẳng Thân của Phật tổ có địa vị chí cao trong lòng tín đồ theo Phật.
Tượng Đẳng Thân tám tuổi cùng mười hai tuổi!
Toàn bộ đệ tử tam bảo nhìn thấy hai tượng Phật này đều tràn đầy tôn kính, mà ở nơi dưới đài cao thì có tượng mười tám vị tăng lữ Kim Cang trừng mắt, tượng trưng cho mười tám vị La Hán trong Phật giáo.
Lúc này có năm vị lão tăng mặc áo cà sa đỏ đứng ở giữa mười tám vị La Hán này, đây là năm vị thượng sư của chùa Đại Chiêu, toàn bộ chùa Đại Chiêu có được năm vị cường giả Thiên Cấp, thực lực này mạnh mẽ tới mức nào ai cũng có thể hiểu, chân chính là thế lực lớn số một bên phía Tây Vực này.
Đương nhiên năm thượng sư này cũng không xuất thân từ cùng một phái, sở dĩ chùa Đại Chiêu có thể có thân phận địa vị siêu phàm ở Lhasa, cũng là vì nó không câu nệ hình thức giáo phái, chỉ cần là đệ tử tam bảo đều có thể tiến vào chùa Đại Chiêu.
Ở trên quảng trường có tăng y tăng lữ ăn mặc vô số loại áo cà sa có kiểu dáng màu sắc khác nhau, những người này là tăng nhân tới từ khắp mọi nơi trên đất nước, người trẻ tuổi nhất cũng đã qua tuổi năm mươi, dù sao thì tăng nhân có tư cách tiến vào chùa Đại Chiêu dự lễ đều là trụ trì cùng cao tầng trong chùa miếu.
Không chút nào khoa trương, nếu như giờ phút này đột nhiên các tăng lữ trên quảng trường đều biến mất, như vậy toàn bộ Phật giáo trong nước sẽ bị tổn thương nguyên khí nặng nề, chí ít không có thời gian mấy trăm năm là không khôi phục lại được.
Ngoài ra, ở một bên khác của quảng trường còn có những cường giả từ thế lực khác tới nơi này dự lễ, nhân số không phải rất nhiều, chẳng qua chỉ chừng ba mươi tới năm mươi người, nhưng mỗi một vị đều là nhân vật lớn có tiếng tăm lừng lẫy trong giới tu luyện, mà thất trường lão nhà họ Phương càng là người đứng ở hàng trước nhất, hàng đầu tiên này chỉ có tám người, mà cả tám người đó đều là cường giả Thiên Cấp.
Chẳng qua mặc kệ là tăng lữ tới từ các chùa chiềng khác hay vẫn là khách quý tới xem lễ, lúc này tất cả đều không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm về phía đài cao bên kia, bởi vì bọn họ biết, kế tiếp nên là lúc vị Phật tử kia lên đài.
"Trước đây khi Phật tổ niết bàn, tạo ra ba tượng Đẳng Thân, cũng viết: Lưu tượng Đẳng Thân trường tồn cùng thế gian, cũng như Phật tổ hắn muôn đời bất diệt, đợi một thời gian nào đó trong tương lai sẽ trở về."
Một vị thượng sư của chùa Đại Chiêu mở miệng, âm thanh truyền khắp toàn bộ quảng trường, vẻ mặt của toàn bộ tăng nhân đều trở nên bắt đầu nghiêm túc chú mục, mà nương theo lời của ông lão là tiếng niệm kinh của toàn bộ tăng nhân trong chùa Đại Chiêu.
Phạm âm lượn lờ, chấn triệt điện vũ.
"Phật tử! Trí huệ (2) của Như Lai là không chỗ nào không đến. Vì sao phải cố? Không một chúng sinh nào không có được trí huệ của Như Lai, nhưng do vọng tưởng điên đảo chấp nhất trước mà không chứng được; nếu rời vọng tưởng, thời nhất thiết trí tự nhiên trí, vô ngại trí liền hiện tiền... Phật tử! Như Lai trí huệ cũng là như thế, vô lượng không ngại, phổ có thể lợi ích tất cả chúng sinh, đều có đủ ở trong người mỗi chúng sinh..."
(2) Trí huệ là gì? "Trí" phiên âm chữ phạn là Phã na; "Huệ" phiên âm chữ Phạn là Bát nhã. "Trí" có nghĩa là quyết đoán; "Huệ" có nghĩa là giản trạch, Tự điển Phật học Trung Hoa định nghĩa như sau: "Trí là biết Tục đế và Huệ là thông hiểu Chân đế".
Kể cả những thượng sư kia cùng rất nhiều cao tăng Phật giáo đồng loạt niệm tụng, lúc này trên toàn bộ bầu trời chùa Đại Chiêu còn có thêm tia sáng vàng chói xuất hiện, tia sáng rơi vào phía trên chùa Đại Chiêu, giống nhất một tia sáng vàng bao phủ bên trên chùa Đại Chiêu, khiến chùa Đại Chiêu có vẻ càng thêm thánh khiết cùng trang trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận