Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 209: Điểm hương vấn lộ

Chương 209: Điểm hương vấn lộ
"Dương Nhi thì sao? "
Trần Bách Vạn thấy con của mình đang ở nhà nhưng nhìn một lượt vẫn không thấy cháu trai của mình đâu.
"Ba, Dương Nhi vừa mới phát bệnh nên vẫn đang ở bên trong. "
Nghe con trai mình trả lời, Trần Bách Vạn sửng sốt một chút, lập tức hướng phía Phương Minh nói rằng: "cậu Phương , sợ rằng phải làm phiền cậu qua đó một chuyến. "
"Được. "
Phương Minh đứng lên, cùng Trần Bách Vạn đi vào nhà trong
Đây là biệt thự của Trần gia, xây theo kiểu tứ hợp viện của thủ đô Bắc Kinh. Nó được chia thành sân trước, sân sau. Trần Bách Vạn đưa Phương Minh ra sau hậu viện.
Trong viện trồng rất nhiều hoa cỏ, còn có rất nhiều hòn non bộ.
"Những thứ này cũng đều là phỉ thúy nguyên thạch? Sao nhìn kiểu gì cũng thấy giống mấy viên đá bình thường vậy. "
Hoa Minh Minh tò mò quan sát những hòn đá trên đường đi, Trần Bách Vạn thấy thế giải thích: "Trên thực tế rất nhiều người đều không nhận ra vẻ đẹp của phỉ thúy nguyên thạch, tôi thấy mấy viên đá này có một vẻ đẹp rất riêng. "
"Nhưng mà trên thực tế phỉ thúy nguyên thạch cũng không khác gì những loại khoáng thạch khác bởi vì phỉ thúy trên thực tế cũng là một loại khoáng thạch, có điều nó có những điểm đặc biệt. "
"Vậy có phải trong mấy viên đá kia cũng có phỉ thúy không?" Hoa Minh Minh vẻ mặt ngây thơ hỏi.
"Cái này. . . Phỉ thúy cũng phải tùy vào khu vực, Nếu hàm lượng quặng của một nơi có thể tạo nên phỉ thúy thì đa số những viên đá đó đều là phỉ thúy. Nhưng nếu thành phần quặng của nơi đó không có thì sẽ rất khó hình thành phỉ thúy. "
Đây là cách giải thích của Trần Bách Vạn, nhưng khóe miệng của Phương Minh hơi nhếch lên, chứa đựng một thâm ý.
Ở trong mắt người bình thường, quáng thạch được hình thành từ sự vận động của vỏ trái đất, bởi vì vỏ quả đất vận động đè ép khiến cho một vài khoáng vật dung hợp vào một chỗ, hình thành nên một vài khối đá đặc biệt.
Mà trong mắt Phương Minh cũng có một cách giải thích khác, tuy là hắn không hiểu biết về phỉ thúy, thế nhưng nếu nói về phương diện phong thủy thì bằng bản lĩnh của mình vẫn có thể tìm được phỉ thúy.
Trong mắt thầy phong thủy, các vành đai khoáng sản được hình thành dựa trên sự kết hợp của vật chất trong lòng đất, trong đó phỉ thúy đứng hàng đầu, tiếp theo là vàng.
Sau khi đến hậu viện, Trần Bách Vạn trực tiếp dẫn Phương Minh đi về phía một gian nhà đá, đúng vậy, bên trong hậu viện có một gian nhà đá không hề được trang hoàng, nhìn rất lạnh lẽo.
Cửa gỗ mở ra, Trần Bách Vạn tự tay mò lên phía bên trái cánh cửa, đèn sáng lên, nhưng bên trong không có bất kì một thứ gì mà chỉ có một đường hầm đi xuống mật thất bên dưới lòng đất.
"Dương Dương. "
Trần Bách Vạn hô hoán, nhưng trong tầng hầm không có phản ứng.
"Cháu trai của ông ở mật thất này ư? "
Hoa Minh Minh tuy là tối hôm qua cũng biết tình trạng đặc biệt của cháu trai Trần Bách Vạn, nhưng cứ nghĩ đến việc có một người không thích ở trong phòng bình thường lại cứ thích chạy đến tầng hầm ở, vẫn cảm thấy có chút khó tin.
"Đi xuống xem một chút a !. "
Phương Minh không nhiều lời, chỉ đi xuống tầng hầm, nhưng mà bậc thang rất dài, có chừng hơn mười thước sâu, độ sâu như vậy nhiệt độ đã là rất thấp, thậm chí để tay ở trên mặt tường cũng có thể cảm nhận được khí lạnh.
Cũng may dọc đường đều có đèn, nên khi Phương Minh bước xuống bậc thang cuối cùng, đã nhìn thấy một chàng trai trẻ đang nằm trên giường đá.
Cháu trai của Trần Bách Vạn, Trần Dương.
Thời khắc này Trần Dương nằm ở trên giường nhắm mắt lại, nhìn bộ ngực phập phồng chắc là đang ngủ.
"Ba, Dương Dương đêm qua lại bắt đầu phát bệnh náo loạn suốt mấy tiếng đồng hồ, sáng sớm nay mới khôi phục lại bình thường, hiện tại đang nghỉ ngơi. "
Người nhà của Trần Bách Vạn cũng đi theo vào, giải thích tình huống một chút.
"Cậu Phương. . . "
Phương Minh khoát tay áo, ý bảo Trần Bách Vạn không cần nói, đồng thời để cho bọn họ đứng tại chỗ đừng nhúc nhích, còn hắn thì bước lại gần giường đá.
Đi tới giường đá, Phương Minh nhìn Trần Dương nằm trên giường khoảng chừng mấy phút, lúc này mới đột nhiên lấy tay vỗ một cái lên giường đá.
"Ngươi là ai? "
Trên giường, Trần Dương bị tiếng động đánh thức dậy, lúc nhìn thấy Phương Minh sửng sốt một chút, bất quá hắn lập tức nhìn thấy gia gia và ba mẹ của mình đang đứng gần đó.
"Gia gia, người trở về từ khi nào vậy? "
"Dương Dương, gia gia vừa trở về lúc sáng nay, thế nào, nghỉ ngơi vẫn ổn chứ, vị này chính là cao nhân mà ta mời về, tới xem bệnh cho cháu. "
Đều nói ông bà thì thương cháu quả không sai, đói với con cái của mình thì Trần Bách Vạn luôn nghiêm khắc, nhưng đối với cháu trai thì luôn tràn đầy thương yêu.
Đương nhiên, một phần nguyên nhân cũng là do tình trạng đặc biệt của cháu trai.
"Xem bệnh cho con? "
Trần Dương nhìn Phương Minh cũng chẳng lớn hơn mình bao nhiêu, trên mặt có vẻ nghi hoặc, bất quá rất nhanh đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
"Gia gia, kỳ thực không cần, cháu bây giờ như vậy cũng tốt rồi. "
"Nói nhăng gì đấy, cháu là cháu trai của Trần Bách Vạn ta, tương lai sẽ là gia chủ của Trần gia, cháu làm sao có thể ở mãi nơi này. "
"Nhưng gia gia. . . ba mẹ có thể sinh thêm một đứa con nữa mà. "
Những năm gần đây, Trần Dương đã gặp không ít chuyên gia và cao nhân, những người này đều thúc thủ vô sách trước bệnh tình của hắn, lâu ngày hắn cũng không còn ôm hy vọng nữa.
Trên thực tế trong lòng của hắn đã từ bỏ, nếu như không phải vì ba mẹ, mà nhất là gia gia của mình vẫn một mực nỗ lực, hắn đều muốn ở mãi nơi này không bao giờ ra ngoài nữa.
Phương Minh nhìn Trần Dương, một lúc sau nói rằng: "Giơ tay của cậu ra. "
Trần Dương mặc dù không ôm hy vọng, nhưng hắn biết cái này là tâm ý của gia gia, cho nên vẫn nghe theo Phương Minh nói, giơ tay ra.
Tay của Trần Dương rất mềm, da mịn thịt mềm đến mức có thể thấy rõ cả tĩnh mạch màu xanh, trông còn đẹp hơn cả tay của các cô gái, nhưng đối với một người đàn ông thì bàn tay này quá mềm yếu.
Đương nhiên, nguyên nhân là do sinh sống trong hoàn cảnh thiếu ánh mặt trời lâu ngày, trên thực tế rất nhiều bệnh nhân thể trạng yếu ớt thì làn da thoạt nhìn đều rất mong manh, đây cũn là điều dễ hiểu.
"Trần hội trưởng, thứ tôi cần thì sao?" Phương Minh quan sát tay của Trần Dương một lát rồi xoay người hướng về phía Trần Bách Vạn hỏi.
"Đều ở đây." Trần Bách Vạn nhìn về phía con trai của mình "Đồ ta kêu con chuẩn bị đâu? "
"Đang để ở đại sảnh, bây giờ cần con đi lấy khong? "
"Uhm. "
Phương Minh gật đầu, con trai của Trần Bách Vạn lập tức đi ra ngoài, không bao lâu liền mang một cái túi quay lại.
Nhận lấy cái túi, Phương Minh lấy ra mấy nhánh Thiền Hương và một cái lư hương, ánh mắt nhìn về phía Trần Dương, "Đem Thiền Hương châm lửa, sau đó vái tứ phương mỗi bên ba cái, cuối cùng đem Thiền Hương cắm trên lư hương.”
Trần Dương không biết Phương Minh bắt hắn làm như thế để làm gì, nhưng hắn vẫn làm theo, sau khi lạy xong, đem ba cây Thiền Hương cắm vào lư hương.
Lúc Trần Dương cúng tế, ánh mắt của Phương Minh vẫn nhìn chằm chằm Thiền Hương trên tay Trần Dương, đến khi Thiền Hương được cắm vào lư hương, ánh mắt của hắn vẫn không hề rời đi.
Làn khói lượn lờ phiêu đãng trong tầng hầm, Phương Minh không nói một lời, mà hắn không mở miệng nên mọi người của Trần gia dưới ánh mắt ngăn cản của Trần Bách Vạn cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ có thể chờ.
Mãi cho đến khi ba cây hương hoàn toàn cháy hết, Phương Minh mới thu hồi ánh mắt, ánh mắt nhìn về phía Trần Bách Vạn, nói rằng: "Bây giờ có thể xác định, trên người cậu ấy đúng là không có đồ bẩn. "
"Phương Minh, anh không phải là đang làm chuyện thừa thải sao, chuyện này những hòa thượng kia đã nói qua a. "
Hoa Minh Minh buồn bực, người Trần gia cũng cũng cảm thấy như vậy, bất quá Phương Minh chỉ là cười nhạt, "Cũng giống như chữa bệnh vậy, đối với một bác sĩ mà nói, thông tin về những bệnh nhân kia đều chỉ để tham khảo, nhất định phải tự mình xác nhận mới có thể yên tâm. "
"Cậu Phương nói quả không sai." Trần Bách Vạn ngược lại là rất hài lòng với cách làm của Phương Minh, ông không sợ Phương Minh chăm chú, chỉ sợ không nghiêm túc.
"Nhưng anh để cậu ấy đốt ba cậy hương, cái này có thể biết được trên người không có đồ bẩn sao?" Hoa Minh Minh vẫn còn có chỗ không thể nào hiểu được.
"Không nên xem thường mấy thứ này, hương có thể truyền ra rất nhiều tin tức, thậm chí đã từng có một bang phái chỉ dựa vào hương để giải quyết các loại vấn đề. "
Phương Minh nở nụ cười, bất quá hắn biết nên cho người Trần gia một lời giải thích, để tránh cho những người này nảy sinh ý nghi ngờ.
"Nói như vậy, đốt hương chỉ có hai ba trường hợp, một loại là tế bái tổ tiên và người thân đã mất, một loại là bái phật cầu thần, ngoài ra còn có một loại nữa chính là những người như tôi. "
"Thế nhưng, đối với những đối tượng khác nhau thì hướng bay của hương khói cũng khác nhau, chẳng qua người bình thường không thể nhìn ra được. "
"Bất quá ta bắt Trần Dương đốt hương chủ yếu là để xác định trên người cậu ấy có vật âm tà không, đôi khi có những vật âm tà thiện có khả năng ẩn nấp, nhưng chỉ cần Trần Dương đốt hương, cho dù là ẩn nấp kĩ đến đâu cũng sẽ lộ ra đầu mối. "
"Nguyên nhân rất đơn giản, người điểm hương, hương phiêu nghìn dặm; quỷ điểm hương, hương không quá mười thước. "
Nhìn thấy sự nghi hoặc trên mặt của đám người Trần Bách Vạn, Phương Minh biết là mình phải giải thích cặn kẽ rồi.
"Nói trắng ra là, nếu như trên người Trần Dương có vật âm tà, nếu hắn châm lửa Thiền Hương, thì Thiền Hương sẽ không bay về phía trước mà sẽ bay là là xuống phía dưới, hoặc là bay nhè nhẹ lên phía trên, bay lên độ cao chưa tới một mét sẽ tản ra. "
Người quỷ khác biệt, nên khi đốt hương sẽ khác nhau rõ ràng
"Thì ra là vậy, đây là lần đầu tiên nghe đến chuyện này. "
Trên mặt của đám người Trần Bách Vạn lộ ra vẻ tỉnh ngộ, thuyết pháp này bọn họ vẫn là lần đầu tiên nghe nói.
"Kỳ thực hương có rất nhiều học vấn, giống như tế bái tổ tiên và người thân, thông thường hương hướng về bốn phía mà phiêu tán, nếu như tế bái thần phật, hương sẽ bay thẳng lên trên, mặt khác căn cứ vào những ước muốn trong lòng, mức độ hội tụ của hương cũng có sự khác biệt. "
Phương Minh không giải thích nữa, bây giờ xác định trên người Trần Dương không có vật âm tà rồi, như vậy đã nghiệm chứng được suy đoán của hắn ngày hôm qua.
"Đi thôi, trước tiên phải rời khỏi tầng hầm đã. "
Để chứng minh suy đoán của mình, hắn phải làm vài thí nghiệm, mà phòng ngầm dưới đất không thích hợp cho lắm, cho nên hắn đưa Trần Dương đi.
"Dương Dương, tin tưởng Cậu Phương. "
Trần Bách Vạn cỗ vũ cháu trai của mình, Trần Dương gật đầu lia lịa, đi theo Phương Minh ra khỏi tầng hầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận