Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 822: Thành Hoàng Gia (1)

Chương 822: Thành Hoàng Gia (1)
"Chú Trương, chú lại nói sai rồi, người ta cũng không cùng với Phương Minh."
Nói xong, khuôn mặt Hàn Kiều Kiều còn nhiễm lên một vòng ửng đỏ, hơi cúi thấp đầu xuống, một bộ dạng tức giận vô cùng.
"Ừm, là chú Trương nói sai."
Trương Diệu Huy thấy bộ dáng này của Hàn Kiều Kiều, chỉ cho là da mặt con gái mỏng manh dễ xấu hổ, Phương Minh nhìn vẻ mặt Trương Diệu Huy, lại nhìn nhìn dáng dấp giả vờ e thẹn của Hàn Kiều Kiều, càng thêm bất đắc dĩ.
Hàn Kiều Kiều sẽ xấu hổ?
Sợ rằng ở trong tự điển của cô ấy, hai chữ xấu hổ viết như thế nào cũng không biết đi.
"Chú Trương, nghe mập mạp nói, công trường này của chú gặp chuyện kỳ quái, có thể nói một chút tình huống cụ thể không ạ? Dù sao Phương Minh coi như là chuyên gia của phương diện này, không chừng có thể giúp được gì."
Phương Minh vốn đang chuẩn bị giải thích, nhưng Hàn Kiều Kiều lại chuyển đề tài, cậu cũng không tiện nói thêm gì.
"Thực sự gặp chút phiền toái, chính là công nhân trên công trường của chú luôn bị thương một cách vô duyên vô cớ, lúc mới bắt đầu nhất là một công nhân bị máy móc đập làm bị thương, nhưng đến sau này càng ngày càng cảm thấy thái quá..."
Nhận được Hàn Kiều Kiều nhắc nhở, Trương Diệu Huy mới nhớ tới, tự mình đi mời những người được gọi là sư phụ cao nhân kia có bản lĩnh thật sự hay không thì hắn không biết, nhưng nhất định Phương Minh là người có bản lãnh thật sự a, dù sao chính mắt hắn đã nhìn thấy bản lĩnh của lão thần tiên, lập tức nói tường tận những chuyện đã xảy ra.
Một tháng trước, Trương Diệu Huy tiếp nhận hạng mục này bắt đầu khởi công, nhưng ngày thứ ba sau khi bắt đầu làm việc, liền có một công nhân bị máy trộn bê-tông đập bị thương, mà ngày thứ hai lại có một công nhân bị máy đào móc thọt tới eo, không quá hai ngày lại có một công nhân đang dùng chùy sắt đánh hòn đá, thiết chùy trực tiếp đập vào trên chân mình.
Nếu như nói có thể những chuyện này chỉ là ngoài ý muốn khi thi công công trình, nhưng sau này ngay cả đi bộ cũng có thể té tới mặt mũi bầm dập, khi đang đào đột nhiên máy đào lật ngược, lúc ăn cơm công nhân không cẩn thận rơi vào trong hồ, những chuyện ngoài ý muốn này thật sự có vẻ hơi thái quá.
"Vừa rồi khi Tiểu Long gọi điện thoại tới, lại có một công nhân gặp ngoài ý muốn, là lúc đang khiêng tấm đá xanh, cũng không biết làm sao đột nhiên bị quẹo chân phải, sau đó người bê ở phía trước lại đụng vào tấm đá xanhm hiện tại đã được đưa tới bệnh viện cứu chữa rồi."
"Cháu nói thử, một người đàn ông mới hơn bốn mươi tuổi, lại làm việc ở công trình nhiều năm, có sức mạnh hơn người, khi khiêng một tảng đá xanh làm sao có thể xảy ra ngoài ý muốn như vậy?"
Khuôn mặt Trương Diệu Huy tràn đầy bất đắc dĩ, "Hiện tại rất nhiều công nhân trên công trường đều nói nơi này có thứ không sạch sẽ gì đó, những công nhân mới vừa thuê được đều bỏ đi, còn làm việc ở nơi này đều là những công nhân đã theo chú nhiều năm, nhìn bọn họ bị thương trong lòng chú cũng rất khó chịu."
Trên thực tế Trương Diệu Huy cũng đã nghĩ cẩn thận, nếu như tiếp tục xảy ra ngoài ý muốn, vậy hắn sẽ buông tha hạng mục này, cùng lắm thì chịu lỗ vốn lần này, không phải hắn sợ bồi thường tiền thuốc men cho những công nhân này, mà là sợ sau này ngoài ý muốn sẽ càng lúc càng lớn, nếu thật sự xảy ra chuyện gì không thể thu thập, lương tâm hắn sẽ không thể chịu nổi mất.
"Phần lớn đàn ông trên công trường đều là trụ cột gia đình, nếu như bọn họ ngã xuống, chỉnh là cả gia đình bị hủy hoại, những người này đều là người đã theo chú nhiều năm, chú không muốn bọn họ gặp phải ngoài ý muốn."
Phương Minh có thể cảm nhận được tình cảm trong lời của Trương Diệu Huy là phát ra từ phế phủ, ánh mắt của cậu nhìn về phía trước, đồng thời trong miệng hỏi: "Chú Trương, khi bắt đầu sửa chữa đường này, có đào được vật cổ quái gì hay không?"
Ánh mắt của Phương Minh quét qua bốn phía, đã trôi qua thời gian một tháng nhưng đến hiện tại con đường này vẫn chưa được trải nhựa đường, thực sự là tiến độ của công trình này có chút chậm.
Toàn bộ công trường chỉ cách hồ Động Đình khoảng trăm mét, bốn phía rất rộng rãi, dựa vào địa hình có thể thấy nơi đây không xảy ra vấn đề gì.
"Hẳn là không có chuyện kỳ quái, chẳng qua vào lúc mới bắt đầu thi công trên công trường, công nhân đào được một đống đất sét, có thể là trước đây nơi này có tượng khắc bùn (1) gì đó, chẳng qua này cũng không coi vào đâu a."
(1) Khắc bùn: Khắc bùn là một kiểu chạm khắc bằng đất sét, là một phần của sự sáng tạo xuất hiện trong quá trình phát triển sản phẩm.
Trương Diệu Huy tỉ mỉ nhớ lại một chút, nhưng chuyện này căn bản chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, thành phố Nhạc Dương là một tòa thành cổ, đã trải qua nhiều năm tháng như vậy, có đôi khi đào ra được một số đồ cổ cũng không phải chuyện lạ gì, chớ nói chi là một đống đất sét.
Chẳng qua Phương Minh nghe thấy những lời Trương Diệu Huy nói, hai mắt lại sáng lên, hỏi: "Chú Trương, chú có còn giữ đống đất sét kia không ạ?"
"Cái này... Để chú hỏi một chút."
Trương Diệu Huy có chút không xác định, dù gì đây cũng là chuyện của gần một tháng trước, có thể những đất sét này đã sớm không còn nguyên trạng, trở thành một phần của bùn đất trong nền móng công trình rồi cũng nên.
"Lão Cổ, cái đống đất sét chúng ta đào được khi khởi công lần trước vẫn còn chứ?"
Trương Diệu Huy vẫy vẫy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi ở cách đó không xa, hô lên, người này là một trong những đốc công của công trường, theo Trương Diệu Huy cũng xấp xỉ chừng mười năm.
"Ông nói đất sét đó à? Chỉ sợ là đã không còn nữa, có lẽ đã bị kéo tới dưới móng của công trình hội trường bên kia rồi." Lão Cổ lắc đầu, chẳng qua ngay sau đó còn nói thêm: "Ah đúng, khi đó con tôi thích chơi bùn, hình như có cầm đất sét kia nặn tượng người thì phải, hẳn là cái người đất kia vẫn còn đó."
"Xin lỗi, có thể dẫn chúng tôi tới đó xem được không?" Phương Minh nghe thấy những lời Lão Cổ nói, vừa cười vừa nói.
"Đương nhiên không thành vấn đề, chính là ở phía trước cách đây không xa."
Lão Cổ gật đầu, ở vị trí cách công trường không xa kia có một túp lều mới được dựng lên, chính là chỗ cho các công nhân nghỉ ngơi, mà bởi vì Lão Cổ là một trong những đốc công, cho nên trong chỗ hắn nghỉ ngơi còn có điều hòa.
Những người làm đốc công như Lão Cổ, bình thường vẫn để con cái mình ở nhà, thế nhưng sau khi con hắn được nghỉ định kỳ, hai mẹ con sẽ cùng nhau tới công trường bồi bạn với hắn. Dù sao thì những người làm công trình mà, quanh năm suốt tháng vẫn luôn ở công trường, thực sự là không có nhiều thời gian ở bên cạnh người nhà.
Lão Cổ đi vào gian phòng của mình, không bao lâu sau đã cầm một người bùn đi ra, tượng đất rất thô ráp, vừa nhìn đã biết đây là sản phẩm được tạo ra từ tay của con nít, chẳng qua sau khi Phương Minh tiếp nhận, vẫn chú ý quan sát cẩn thận.
"Phương Minh, tượng đất này có chỗ nào không đúng sao?"
Hàn Kiều Kiều không nhịn được hiếu kỳ, đây chỉ là một tượng đất rất thông thường mà thôi.
"Tượng đất là không có vấn đề, nhưng điểm xuất hiện vấn đề nằm ở trên đất sét này."
Phương Minh thu hồi ánh mắt từ trên thân người đất, hiện tại cậu đã có thể xác định tại sao công trường này lại phát sinh mấy chuyện quái dị.
"Đất sét, đất sét này có gì không đúng sao?" Lúc này Trương Diệu Huy cũng mở miệng hỏi.
"Chú Trương, chú có biết đất sét này vốn được dùng để làm gì không?" Phương Minh cười cười hỏi ngược lại.
"Đất sét chính là dùng để nung khắc bùn chứ còn gì nữa?"
"Như vậy nặn loại tượng gì thì mới phải dùng tới loại đất sét này?"
"Tượng gì sao?" Trương Diệu Huy rơi vào trầm tư, ngược lại lúc này Tào Hà ở bên cạnh lại nói bổ sung: "Nếu như nói tới điêu khắc đất sét, trước đây khi còn ở gia tộc em đã nhìn thấy nó một lần, chính là Ông Địa cùng Bà Địa trong miếu thổ địa của chúng ta, tượng của bọn họ là dùng loại đất sét này để chế tạo."
"Không sai, chính là Ông Địa, đương nhiên, đổi một loại cách nói thì đó chính là Thành Hoàng Gia (2)."
(2) Thành hoàng (chữ Hán: 城隍) là vị thần được tôn thờ chính trong đình làng Việt Nam. Vị thần này dù có hay không có họ tên và lai lịch, dù xuất thân bất kỳ từ tầng lớp nào, thì cũng là chủ tể trên cõi thiêng của làng và đều mang tính chất chung là hộ quốc tỳ dân (hộ nước giúp dân) ở ngay địa phương đó.
Phương Minh gật đầu, nói bổ sung: "Những đất sét này vốn là đất sét trên pho tượng của Thành Hoàng Gia, chỉ không biết bởi vì nguyên nhân gì, miếu Thành Hoàng này bị người hủy đi, mà theo đó bức tượng Thành Hoàng Gia này bị chôn trong đất, kết quả bị người của đội thi công đào phá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận