Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 802: Người thủ lăng (2)

Chương 802: Người thủ lăng (2)
Vẻ mặt Lăng Phong nói cho Phương Minh đáp án, Phương Minh cũng không lập tức tỏ thái độ mà lại nói: "Tôi không thể nào đáp ứng ông dưới tình huống không biết chút gì cả."
"Đối với cậu thì chuyện này chỉ có lợi mà không có hại, hơn nữa cũng không phải là chuyện thương thiên hại lý gì." Dường như Lăng Phong cũng biết Phương Minh sẽ trả lời thế nào, trực tiếp bồi thêm một câu.
"Nếu là như vậy, vậy ngược lại là có thể hợp tác."
Trên mặt Phương Minh lộ ra dáng tươi cười, nếu như dưới tình huống không làm những chuyện thương thiên hại lý, còn có thể có lợi cho bản thân, cậu không đáp ứng mới là có bệnh.
Nghe được đáp án khẳng định của Phương Minh, sắc mặt Lăng Phong hơi dễ nhìn hơn một chút, chẳng qua không lập tức bắt đầu nói cho Phương Minh chân tướng, mà là từ trên xe lấy ra một gói thuốc lá, châm cho mình một điếu, bắt đầu hút.
"Cảm ơn, tôi không hút thuốc lá."
Phương Minh xua tay cự tuyệt hộp thuốc lá Lăng Phong đưa tới, Lăng Phong cũng không để ý, tự mình hút thuốc, đến cuối cùng khi chỉ còn lại mấy ngụm, mãnh liệt hút vào hết, sau đó mới gạt tàn thuốc đi, đóng cửa sổ xe lại.
"Nói thật với cậu, cái Đại Minh triều này là tồn tại nửa thật nửa giả."
Câu nói đầu tiên của Lăng Phong liền để cho Phương Minh cảm thấy kinh ngạc, chẳng qua Phương Minh không nói gì, mà là chờ Lăng Phong tiếp tục nói tiếp.
"Nửa năm trước tôi mới tiếp xúc tới cái tổ chức tên Đại Minh triều này, lúc đó là một người bạn thân thiết của tôi gia nhập Đại Minh triều, sau đó muốn đề cử tôi vào hội, đương nhiên lúc ấy tôi không tin mấy cái khái niệm hoàng đế này, chẳng qua thấy người bạn già của tôi bị lừa quá sâu, vì có thể kéo người bạn già này ra khỏi nêu tôi mới giả bộ đồng ý."
Nửa năm trước, Lăng Phong cũng giống hệt như Phương Minh hôm nay, đi theo tham gia lên triều một lần, ở trong triều hắn cũng nhìn thấy được hình chiếu kia, chẳng qua hắn cảm thấy hình ảnh này là giả, nào có quan tài gì mà mấy trăm năm không mục nát chứ? Trừ phi là được bịt kín một cách cực kỳ tốt, nhưng nếu được bịt kín giỏi như vậy, sao những người đó có thể đi vào chụp hình?
Lăng Phong giả ý gia nhập Đại Minh triều, ngay từ đầu chỉ trở thành bát phẩm quan viên, mà dưới sự cố ý tiếp cận của hắn, rất nhanh lập tức phát hiện cái tổ chức này có một số mánh khóe.
Rất nhiều quan viên trong tổ chức này đều là được mời gia nhập vào, phần lớn đều gặp phải tình huống giống như Từ Khắc, chính là phát hiện đồ cổ trong nhà, sau đó liền tin là thật, mà số ít thì lại bị loại người như Từ Khắc này thu làm thuộc hạ.
Chẳng qua ngoại trừ những người này ra, ở Đại Minh triều còn có một số ít người khác, đó chính là những người có tên gọi cấm vệ cung đình, tiến hành bí mật quan sát Lăng Phong phát hiện những cấm vệ này là người cùng phe, hay nói đúng hơn là chỉ nghe mệnh lệnh của một người.
Người này không phải là ai khác, chính là Nội các Đại học sĩ kiêm Thủ phụ Đại Minh triều, cũng là một ông lão có chức quan lớn nhất Đại Minh triều.
Lăng Phong bắt đầu theo dõi vị Mông Thủ phụ đại nhân này, hắn phát hiện vị Mông Thủ phụ đại nhân này có một tòa biệt thự tư nhân ở Ma Đô, mà hắn thừa dịp lúc biệt thự không người đã len lén đột nhập vào trong, tìm được một phần văn kiện bí ẩn trong phòng làm việc, từ đó biết toàn bộ chân tướng tổ chức Đại Minh triều.
"Người nằm bên trong quan tài kia thực sự là Huệ Đế, chỉ có điều căn bản không hề có cái gọi là Thần Hưng Long gì cả, cũng căn bản không hề có phục hưng gì gì hết, đây hết thảy đều là một âm mưu đã được thiết kế cẩn thận từ ba mươi năm trước, mà thân phận chân chính của vị Mông Thủ phụ đại nhân kia thật ra là một thương nhân buôn đồ cổ."
Trên mặt Lăng Phong mang theo vẻ trào phúng, bố cục đã được bố trí mấy chục năm như vậy, hơn nữa còn là mưu kế tỉ mỉ, làm sao có thể không khiến những người kia bị lừa.
Ba mươi năm trước, khi vị Mông Thủ phụ đại nhân kia xuống nông thôn thu đồ cổ, vừa vặn có người dân bản xứ đã đào được phần mộ của một quan viên thời Minh triều, lúc kia những người miền núi không hề có khái niệm đồ cổ, chỉ lấy những vàng bạc châu báu trong phần mộ đó đi, mấy trăm món đồ sứ đều bị đánh nát, mảnh nhỏ rơi đầy đất.
Vị Mông Thủ phụ đại nhân kia thấy một màn như vậy tự nhiên đau lòng không thôi, hơn nữa sau đó hắn bí mật điều tra cẩn thận mới biết được, khi còn sống vị quan viên Minh triều này có trách nhiệm quản lý lò sứ của triều đình, những món đồ sứ này đều là những thứ hắn thích nhất khi còn sống, cho nên sau khi chết mới có thể chôn nó cùng như thế.
Đồ sứ biến thành mảnh nhỏ tuy rằng cũng đáng tiền, nhưng quá trình phục hồi nó quá phiền toái, mà thời gian đó cũng không có cách phục hồi đồ cổ tốt như bây giờ, vị Mông Thủ phụ đại nhân này đang đau lòng hết sức đột nhiên nghĩ đến trước đây cha hắn có nói cho hắn biết bí ẩn của gia tộc, vì vậy nổi lên tâm tư khác.
"Tôi nghĩ hẳn là cậu có thể đoán được."
Sau khi nói đến đây, đột nhiên Lăng Phong đình chỉ giảng thuật, mà là bắt đầu khảo nghiệm Phương Minh.
"Gia tộc của vị Thủ phụ đại nhân kia, chỉ sợ chính là người thủ lăng trước đây Chu Nguyên Chương để lại bảo vệ lăng mộ Huệ Đế."
Người thủ lăng, đây là người mỗi khi triều đại thay đổi hoàng lăng sẽ xuất hiện, mà ngoại trừ hoàng lăng, thậm chí một số gia tộc lớn cũng sẽ sắp xếp người thủ lăng.
Nếu có người tỉ mỉ điều tra liền sẽ phát hiện, rất nhiều thôn dân phụ cận cổ mộ hoàng lăng đều có dòng họ rất đặc biệt, bởi vì tổ tiên của những thôn dân này chính là người thủ lăng, dòng họ của bọn họ đều là do hoàng đế đương thời ban tặng đấy, có hàm nghĩa đặc thù.
Tỷ như hậu nhân nhà họ Mông, thủ vệ lăng mộ Tần Thủy Hoàng tiếng tăm lừng lẫy, còn có đệ tử bát kỳ đặc biệt có trách nhiệm thủ lăng triều đại nhà Thanh, địa vị cao vô cùng, đãi ngộ cũng là tốt vô cùng.
Kỳ thực điểm này cũng là có thể lý giải đấy, thủ lăng là làm gì? Đó là người có trách nhiệm bảo vệ tổ tông, thật ra người cổ đại rất coi trọng chữ hiếu, nếu như tổ tông không được an sinh, vậy bọn họ chính là tội nhân, cho nên cũng sẽ đối tốt với người có trách nhiệm hầu hạ tổ tông.
Chẳng qua tình huống của Huệ Đế lại có chút khác biệt, lúc đó Huệ Đế là bị chú của hắn cướp đi giang sơn, là vì trốn tránh chú mình truy sát mà lẩn trốn đi, sau khi hắn chôn cất bản thân mình, đã để những thuộc hạ trung thành của mình thủ lăng.
Nhưng Huệ Đế là người chạy trối chết, người thủ lăng của hắn đương nhiên không thể hưởng thụ đãi ngộ đặc thù của nhân viên công vụ, thời gian ngắn thì còn hoàn hảo, nhưng một thời gian sau lòng người cũng liền tự thay đổi, đến sau này người thủ lăng đều rối rít rời đi.
Lại trải qua năm tháng khá dài lưu chuyển, rất nhiều đời sau của người thủ lăng căn bản cũng không biết chuyện của tổ tiên mình, vị Thủ phụ đại nhân kia cũng là bởi vì trước đây tổ tiên đã đọc khá nhiều sách, biết chữ cho nên để lại ghi chép.
Chính là bởi vì đoạn điển cố “hán tử đạo” này, vị Thủ phụ đại nhân kia lập tức thay đổi tâm tư, sau khi hắn sửa sang lại hết các mảnh vỡ của đồ cổ, liền cố ý lẫn vào bên trong các đội công nhân, đợi khi người ta đào xong móng, liền len lén chia mấy món đồ cổ này vào mấy hộp sắt đen rồi chôn xuống đất.
Ba mươi năm trước, cũng là lúc biệt thự của Từ Khắc mới vừa bắt đầu xây dựng, vị Thủ phụ đại nhân kia rất rõ ràng, những người có thể vào nơi này ở không phú cũng quý, mà tuy rằng Từ Khắc không làm quan, nhưng tích lũy trong những năm qua cũng không phải ít, trước đây báo chí còn có đưa tin tức một giảng viên trường đại học Thủy Mộc bị lừa đảo lừa đi hơn một nghìn vạn, cho nên những giáo sư chuyên gia này cũng không nghèo.
Bố cục từ ba mươi năm trước, lại thêm quan tài thực sự của Huệ Đế, mấy người Từ Khắc này không bị mắc mưu mới là lạ, đương nhiên lúc vị Thủ phụ đại nhân kia tuyển người cũng đã cố ý đã điều tra một phen, phần lớn người gia nhập Đại Triêu hội đều là người mê làm quan.
"Cho nên bây giờ cậu đã hiểu rõ chưa, vị kia chính là chuẩn bị dựa vào những thứ này đến vơ vét của cải, mỗi một người muốn gia nhập tổ chức liền phải đóng phí gia nhập một nghìn vạn, sau đó nếu muốn thăng quan còn phải tiếp tục giao tiền, đương nhiên hắn sẽ dùng danh nghĩa tươi đẹp là thể hiện sự trung tâm đối với bệ hạ, hơn nữa còn hứa hẹn một khi Huệ Đế sống lại, toàn bộ cống hiến đều sẽ được trả gấp bội."
Vẻ trào phúng trên mặt Lăng Phong không tiêu tan, Phương Minh cũng biết Lăng Phong đang cười nhạo cái gì, kỳ thực bố cục này cũng không tính đặc biệt cao minh, nhưng bởi vì ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, lại thêm sơ hở trong tư tưởng của chính đám người Từ Khắc, lúc này mới để cho lũ lừa đảo bắt được cơ hội.
"Ba vạn khối có thể đảm nhiệm chức quan bát phẩm, mười vạn có thể trở thành thất phẩm, ba mươi vạn có thể tấn chức lục phẩm, một trăm vạn là ngũ phẩm, mà càng lên chức vụ càng cao thì số tiền phải nộp ra cũng càng nhiều, chẳng qua vị Thủ phụ đại nhân kia rất thông minh, những người được gọi là Thần Hưng Long vừa gia nhập vào đã có được chức vụ tam phẩm, cho những người này một loại ảo giác, chỉ riêng quan chức của các người cũng đã có giá trị hơn mấy trăm nghìn vạn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận