Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1057: Một đám rác rưởi

Chương 1057: Một đám rác rưởi
"Ta biết hắn là ai, chính là Tề Mông yêu cờ thành si, có tin đồn người này là đệ tử thiên tài của Tinh La môn, mới mười tuổi đã vô địch trong giới chơi cờ, năm mười ba tuổi đã bắt đầu che mắt chơi cờ, năm mười tám tuổi đã có thể nhảy ra khỏi bàn cờ, lấy đất làm bàn cờ, tảng đá lá cây đều có thể làm quân cờ, chẳng qua sau năm hai mươi lăm tuổi hắn đã biến mất khỏi giới tu luyện."
Tề Mông là thiên tài lấy cờ nhập đạo, không người nào dám bỏ qua thực lực của hắn, thứ mà Tinh La môn am hiểu nhất chính là thuật bày binh bố trận, chỉ với mấy con cờ đã có thể bố trí một La Thiên sát trận.
"Gió nổi lên, mây di chuyển, thất sát!"
Tề Mông nói thầm trong miệng, mà theo tiếng nói của hắn hạ xuống, những con cờ kia nhanh chóng chuyển động, một luồng khí xơ xác tiêu điều truyền khắp toàn trường.
"Không hổ là thiên tài đứng đầu Tinh La môn, chỉ có một tia sát khí trong trận pháp bị lọt ra ngoài đã khiến ta cảm thấy không thể chịu nổi, nếu bản thân ở trong trận đoán chừng lúc này đã bị sát khí xoắn thành thịt nát."
Trên mặt đám người tu luyện trẻ tuổi bên cạnh lộ ra vẻ khâm phục, đồng thời trong mắt cũng có tia sáng mong đợi, bọn họ đang mong đợi Tề Mông có thể chém giết đám người kiêu ngạo trước mắt này trong trận pháp.
Mà ở một bên khác, trên mặt người đàn ông mặc đồ xanh lại không có chút lo lắng nào, trên mặt còn hiện vẻ đang xem trò vui nhìn thẳng về phía trước.
"Một bàn cờ nát cũng dám bêu xấu ở trước mặt bản công tử!"
Trên mặt Nguyên Tiếu mang theo cười lạnh, ngay sau đó một cước quét ra, tám con cờ kia trực tiếp bay tán loạn ra bốn phía, trong nháy mắt trận pháp tan vỡ.
Sắc mặt Tề Mông biến hóa một chút sau đó lại tung quân cờ, thế nhưng còn chưa đợi hắn giương tay áo lên, Nguyên Tiếu đã đi tới trước mặt hắn, đưa tay trực tiếp bóp cổ hắn.
Răng rắc!
Không có bất kỳ dừng lại, nơi cổ Tề Mông truyền đến tiếng xương vỡ vụn thanh thúy, ngay sau đó đầu rời khỏi cô, lăn lông lốc trên mặt đất.
Đường đường là thiên tài đứng đầu Tinh La môn, cứ bỏ mạng như vậy.
Tĩnh!
Ở đây hoàn toàn rơi vào yên tĩnh, một đời tuổi trẻ trong giới tu luyện trợn tròn mắt, không ngờ Tề Mông vô cùng lợi hại trong lòng bọn họ lại thất bại nhanh tới thế, không những thất bại lại còn mất luôn tính mạng.
"Các hạ sát khí quá nặng, khiến thiên hòa bị thương, tiểu đạo cảm thấy có lẽ tiểu đạo nên đưa các hạ đến trước tượng thần Đạo Tổ sám hối."
Dịch Thừa của Thượng Thanh cung hất phất trần một cái, bay thẳng về phía Nguyên Tiếu, tốc độ nhanh chóng tuyệt luân, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Nguyên Tiếu, phất trần như rồng quét tới trước ngực Nguyên Tiếu.
Tất cả mọi người có thể cảm nhận được năng lượng ẩn chứa bên trong phất trần này, khi thấy phất trần đánh trúng Nguyên Tiếu, trên mặt không ít người đã lộ ra vẻ vui mừng, dưới cái nhìn của bọn họ, sau khi đối phương trúng một kích này cho dù không chết cũng phải bị thương nặng.
Rầm!
Vậy mà sau khi phất trần đánh vào trước ngực Nguyên Tiếu lại bộp một tiếng gãy thành hai đoạn, mà thân thể của Nguyên Tiếu chỉ lắc lư một cái, thậm chí ngay cả lùi cũng không phải lùi lại bước nào.
"Đạo sĩ thúi, ta thấy ngươi cũng chán sống rồi."
Trên mặt Nguyên Tiếu lộ ra vẻ tức giận, dưới cái nhìn của hắn, bị người đánh trúng đã có thể tính là một loại sỉ nhục, chỉ bằng những tên rác rưởi này còn chưa đủ khả năng chạm vào thân thể của hắn, làm hại hắn mất mặt trước mặt đại ca.
Tay vừa vươn ra, Nguyên Tiếu trực tiếp chộp về phía Dịch Thừa, chẳng qua phản ứng của Dịch Thừa cũng không chậm, ngay trong nháy mắt khi phất trần gãy đôi đã lập tức lui về phía sau, đồng thời trong tay còn bắn ra ba đồng tiền, muốn ngăn cản Nguyên Tiếu.
Chỉ là, ba cái đồng tiền này còn chưa tới gần Nguyên Tiếu đã bị chưởng phong thổi tan, mà chỉ trong mấy cái dậm chân Nguyên Tiếu đã đi tới trước mặt Dịch Thừa, điều này khiến đám người đang xem cuộc chiến ở một bên nhìn mà kinh hồn táng đảm, cả đám lo lắng mở to hai mắt.
Lúc trước Tề Mông đã bị cận thân vặn gãy đầu, nếu như Dịch Thừa cũng bị người này cận thân, sợ rằng khó có thể giữ được tánh mạng.
XÍU...UU!!
Đang khi mọi người lo lắng, một luồng kiếm quang xẹt qua trực tiếp ngăn giữa Dịch Thừa cùng Nguyên Tiếu, cảm nhận được uy lực bên trong kiếm quang này, Nguyên Tiếu chủ động thu tay về, lần đầu tiên vẻ mặt trở nên có chút ngưng trọng.
"Ha, không nghĩ tới ở đây còn có một kẻ khó chơi."
Nguyên Tiếu híp mắt nhìn về phía Thiệu Trạch Minh, lúc trước là hắn nhìn lầm, trạng thái của người này trước khi xuất kiếm và sau khi xuất kiếm là hoàn toàn khác nhau, lúc trước cả người hắn bình thản không có gì lạ, thế nhưng sau khi xuất kiếm lại sắc bén như cô phong, khiến người ta không thể bỏ qua.
Thiệu Trạch Minh đáp lại câu nói của Nguyên Tiếu, chỉ giương trường kiếm trong tay lên, ngay từ khoảnh khắc xuất thủ trong mắt hắn chỉ có đối thủ, hơn nữa mặc kệ đối thủ mạnh hay yếu, hắn vẫn sẽ dốc toàn lực ứng phó.
"Bản công tử không giết ngươi, bản công tử muốn hủy diệt kiếm của ngươi, để nửa đời sau ngươi phải vượt qua trong đau khổ."
Ngón tay Nguyên Tiếu bắn liên tục, từng đạo quang mang vọt thẳng về phía Thiệu Trạch Minh, hắn biết rõ, đối với loại kiếm khách thuần túy này căn bản không quá coi trọng sinh mệnh của bản thân, trong lòng loại người này chỉ quan tâm tới một thứ, đó chính là trường kiếm trong tay bọn họ.
Kiếm đứt người vong, hủy diệt kiếm của bọn hắn chẳng khác nào phá hủy tín ngưỡng của bọn hắn, là sống không bằng chết chân chính.
Thiệu Trạch Minh vung trường kiếm trong tay, mỗi một kiếm chém ra lại có thêm một đạo quang mang hạ xuống, đồng thời cũng khiến bản thân tới gần Nguyên Tiếu hơn.
"Xem ra lần này Nguyên Tiếu gặp phải phiền toái rồi." Một nữ đồng bạn của Nguyên Tiếu vừa cười vừa nói.
"Còn chưa dùng hết toàn lực thôi." Người đàn ông mặc đồ xanh lắc đầu, quát lên: "Được rồi, đừng đùa, mau chóng giải quyết hết đi."
Nghe được những lời đại ca mình nói, trên mặt Nguyên Tiếu lộ ra vẻ âm tàn, hai tay sửa đạn làm ấn, kết một thủ ấn, mà theo thủ ấn này kết thành, trên đỉnh đầu Nguyên Tiếu xuất hiện một đầu mãnh hổ.
Rống!
Một tiếng hổ gầm trực tiếp chấn tới mức đám người tu luyện trẻ tuổi ở đây huyết khí dâng lên, sắc mặt trở nên tái nhợt, mà trong mắt Thiệu Trạch Minh cũng có vẻ ngưng trọng, bắt đầu đổi lại thành hai tay cầm kiếm, yên lặng nhìn chằm chằm mãnh hổ trước mắt.
XÍU...UU!!
Trong nháy mắt khi mãnh hổ nhào tới, trường kiếm của Thiệu Trạch Minh cũng vung ra, như cầu vồng xuyên qua trăng sáng lao thẳng về phía mãnh hổ.
Chỉ là đầu kiếm còn chưa bổ trúng mãnh hổ đã bị móng vuốt của mãnh hổ đánh nát, ngược lại, khí thế của mãnh hổ càng thêm mạnh mẽ, rống to một tiếng trực tiếp cắn nuốt Thiệu Trạch Minh.
"Cẩn thận!"
Giờ khắc này, có không ít người lên tiếng kinh hô, mà sắc mặt Thiệu Trạch Minh cũng biến hóa một chút, chẳng qua hắn cũng không hoang mang rối loạn, lại chém ra một kiếm.
Liên tiếp ba kiếm!
Hai móng vuốt của mãnh hổ bị kiếm quang chặt đứt, thế nhưng dù vậy mãnh hổ này vẫn có thể vọt tới trước mặt Thiệu Trạch Minh, miệng con hổ há lớn như muốn một ngụm nuốt chửng Thiệu Trạch Minh.
"Bản công tử đã thay đổi ý định, đi chết đi."
Trên mặt Nguyên Tiếu có vẻ âm tàn, hắn quyết định trực tiếp giết chết Thiệu Trạch Minh, mà lúc này tim đám người ở đây đều nhấc lên, nếu Thiệu Trạch Minh cũng thất bại, đồng nghĩa với một đời trẻ tuổi trong giới tu luyện triệt để không còn mặt mũi gì nữa.
Thiệu Trạch Minh chính là tôn nghiêm sau cùng của một đời tuổi trẻ.
Nhất định phải kiên trì lên.
Đây là tiếng lòng chung của đám người trẻ tuổi trong giới tu luyện, không đố kị, không ân oán cá nhân.
Vậy mà, khi thân thể Thiệu Trạch Minh lảo đảo lui về phía sau mấy bước, trường kiếm trong tay cũng rủ xuống, đông đảo người trẻ tuổi trong giới tu luyện trở nên thất vọng.
Thiệu Trạch Minh vẫn bại.
"Một đám rác rưởi!"
Nguyên Tiếu hừ lạnh một tiếng, muốn tiến lấy mạng Thiệu Trạch Minh, chẳng qua cũng đúng lúc này, cửa lớn của Vọng Nguyệt cung được mở ra, bên trong có hai bóng người đang chậm rãi đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận