Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 709: Là vinh hạnh của chúng ta

Chương 709: Là vinh hạnh của chúng ta
Quầy thu ngân bên kia, khi người bán hàng nhập số chứng minh nhân dân của Phương Minh vào trong, sau đó vẻ nghi ngờ trên mặt chậm rãi tiêu tán, thay vào đó là vẻ kích động cùng khiếp sợ.
Thậm chí lúc sau, khi lại cầm chứng minh nhân dân lên, tay cô ấy đều đang run run.
Gần như là một đường chạy chậm chạy về đến trước mặt Phương Minh, cô bán hàng hai tay dâng chứng minh nhân dân của Phương Minh lên, rất cung kính trả lại cho cậu.
"Cậu Phương, vô cùng vinh hạnh vì ngài có thể quang lâm bản điếm, bởi vì giám đốc đang bàn chuyện hợp tác với một công ty thời trang, cho nên người không ở trong tiệm, chẳng qua lúc này giám đốc đã đang trên đường trở về."
Giọng điệu của người bán hàng cẩn thận từng li từng tí, cái này không thể trách cô ấy nhát gan, thật sự là bởi vì tin tức côấy vừa nhìn thấy trên màn hình kia dọa cô ấy giật mình nhảy dựng lên.
Thương hiệu nhà mình đúng là có chế độ hội viên, nhưng hội viên này chỉ là dùng để lưu giữ một chút tin tức của khách hàng cũ, ngày lễ ngày tết chúc mừng hoặc khi có sản phẩm mới thì nhắn tin thông báo một chút mà thôi, ngoài ra những hội viên này không có bất kỳ ưu đãi nào khác.
Nhưng mà ngoại trừ một loại hội viên, đó chính là hội viên Chí Tôn, một loại hội viên mà chỉ có những nhân viên nội bộ như các cô ấy mới được biết.
Ngay ngày đầu tiên khi tham gia huấn luyện, những người bán hàng như các cô ấy sẽ được người hướng dẫn cho biết hội viên Chí Tôn có ý nghĩa thế nào, hội viên Chí Tôn đại biểu cho thân phận chí cao vô thượng, chỉ cần là hội viên Chí Tôn, sẽ có thể miễn phí lấy đibất kỳ trang phục nào trong tiệm, mặt khác tất cả nhân viên làm việc đều phải dùng lễ nghi tôn quý nhất để đối đãi.
Mà chí tôn số 1 càng là khách quý bên trong khách quý, dựa theo người huấn luyện đã nói, thân phận của người nắm giữ Chí Tôn số một còn cao quý hơn cả ông chủ, chỉ một câu nói đã có thể sa thải bất kỳ nhân viên nào trong công ty , có thể nói là tồn tại giống hệt như thái thượng hoàng.
Trương Khả Nhi làm việc ở cửa hàng đã nhiều năm rồi, từ mới bắt đầu chỉ là người bán hàng đến bây giờ trở thành phó quản lý cửa hàng, sáu bảy năm trôi qua cho tới bây giờ côấy chưa thấy qua khách hàng cũ nào có được thân phận hội viên Chí Tôn, chớ nói chi là Chí Tôn số một trong số Chí Tôn.
Vừa rồi thậm chí Trương Khả Nhi còn nghĩ, liệu có thật sự có loại hội viên như vậy hay không, chẳng qua nghĩ đến công ty mình là từ nước ngoài vào tới đây, có thể những hội viên Chí Tôn này đều ở nước ngoài, cho nên không thấy cũng bình thường.
Kích động và hoảng loạn, đây là tâm tình của Trương Khả Nhi lúc này.
Lời Trương Khả Nhi nói khiến cho đám người ở đây đều ngẩn ra, Diệp Tử Du có chút nghi ngờ liếc nhìn Phương Minh, mà Trần Trạch ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới chuyện này, Phương Minh chỉ đưa một tâm thẻ căn cước ra, giám đốc người ta liền lập tức hấp ta hấp tấp chạy tới, cái này thật đủ vinh quang.
"Những người khác không phải nói Phương Minh không mua nổi quần áo trong cửa hàng này ấy ư, Phương Minh, một hồi giám đốc đến, có phải cậu sẽ nhận được chiết khấu lớn nhất không, tôi mua nhiều quần áo ở trong tiệm này như vậy, nhưng còn chưa từng thấy giám đốc nơi này đấy."
Lúc Trần Trạch nói lời này, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn nhìn Tô Diệu Tình cùng Lăng Duy, sắc mặt Tô Diệu Tình vô cùng khó coi, côta là đến khoe khoang bạn trai mình đấy, nhưng thái độ của người bán hàng trong tiệm nàyđối với bạn trai của Diệp Tử Du, quả thực giống hệt với khi đối mặt ông chủ mình, trong nháy mắt hạ thấp sự khoe khoang của cô ta xuống.
Sắc mặt Lăng Duy cũng có chút nhục nhã, mặc dù người bán hàng trong tiệm này cũng rất nhiệt tình với cậu ta, nhưng đó là dựa vào tiền của cậu ta, hoàn toàn khác với thái độ khi đối đãi với người thanh niên này.
"Không... Không thể chiết khấu."
Trương Khả Nhi nghe thấy những lời Trần Trạch nói, theo bản năng trả lời một câu, chẳng qua lập tức dường như nhận ra được mình nói sai, sắc mặt trắng nhợt, thất kinh giải thích nói: "Ý tôi muốn nói là, cậu Phương không cần giảm giá, toàn bộ quần áo đều miễn phí... Cậu Phương có thể coi trọng quần áo bên trong tiệm của chúng tôi, là vinh hạnh của tiệm chúng tôi, hy vọng cậu Phương có thể cho tiệm của chúng tôi mộtcơ hội, để nhà thiết kế của tiệm chúng tôi thiết kế một bộ quần áo cho cậu Phương mặc."
Dưới sự hoảng loạn, ngay cả nói chuyện Trương Khả Nhicũng không thể nói mạch lạc được nữa, chẳng qua đám người Trần Trạch vẫn có thể nghe hiểu, cũng chính bởi vì nghe hiểu, mọi người mới càng thêm khiếp sợ.
Toàn bộ quần áo đều có thể miễn phí lấy đi, hơn nữa đối với thương hiệu này đến nói, có thể được Phương Minh coi trọng còn là vinh hạnh của bọn họ, nếu như không phải mấy người tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, dù nói thế nào cũng sẽ không tin tưởng, một thương hiệu xa xỉ nổi danh toàn cầu dĩ nhiên sẽ nói lời như vậy.
Phương Minh lại không phải minh tinh gì, càng không phải là quan lớn chính khách gì, cho dù là minh tinh, lấy độ nổi tiếng của thương hiệu toàn cầu này cũng không cần nói lời như vậy, bởi vì có vô số minh tinh đều nguyện ý miễn phí phát ngôn cho kiểu dáng trang phục của thương hiệu này đó…
Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ cần có thể trở thành người đại diện cho thượng thương hiệu này, vậy có nghĩa là đã trở thành siêu sao quốc tế, là tượng trưng cho một loại thân phận, có minh tinh tình nguyện thu vài chục vạn phí đại diện để nhận loại thương hiệu xa xỉ này, cũng không nguyện ý nhận mấy triệu để đại diện cho loại thương hiệu nông thôn.
"Ách, cái này cũng không cần."
Phương Minh khoát khoát tay cự tuyệt, trước đây khi cậu ở Vatican, Gamma đã nói với cậu, toàn bộ công ty dưới quyền của Giáo Hội đều có một loại chế độ hội viên bí ẩn, mà có thể trở thành hội viên đều cao tầng của Giáo Hội, sau khi Phương Minh trở thành thần tử, đại biểu cho Chúa, từ ý nghĩa tượng trưng đến nói, thân phận của cậu còn tôn quý hơn cả giáo hoàng, cho nên Giáo Hội đã ghi thông tin của cậu vào trong chế độ hội viên của toàn bộ công ty dưới quyền, hơn nữa còn là hội viên số một tôn quý nhất.
Đối với quyền lực của hội viên số một, Phương Minh cũng biết đại khái một điểm, giống với ông chủ nắm được tất cả quyền sinh sát, bất kỳ nhân viên của một công ty nào khiến cậu bất mãn điều gì, cậu đều có thể trực tiếp khai trừ, cho dù đuổi việc hết toàn bộ từ trên xuống dưới tất cả nhân viên trong công ty đó cũng là chuyện không thành vấn đề.
Nói trắng ra, những công ty này đều dưới cờ Giáo Hội, mà Phương Minh lại là thần tử của Giáo Hội, điều này cũng ngang với những công ty này đều là tài sản của cậu, đương nhiên cậu có quyền lợi xử lý công nhân trong những công ty này.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Trương Khả Nhi sẽ hoảng loạn như vậy, nếu như vị này có chút bất mãn gì với cô ấy, chỉ cần nói một câu, sau đó cô ấy cứ ngồi chờ thông báo sa thải từ công ty đi…
Đầu năm nay, tìm công việc trong những cửa hàng thương hiệu xa xỉ này cũng không dễ dàng, cho dù là người bán hàng thì tiền lương không thấp hơn mấy thành phần tri thức là bao, nếu như cộng thêm tiền hoa hồng, càng là vượt qua thành phần tri thức, dù sao loại nữ bán hàng như các cô đều phải có tướng mạo mỹ lệ hơn nữa còn phải tinh thông tiếng Anh đấy, nói không khoa trương, cũng không đơn giản hơn phỏng vấn làm tiếp viên hàng không bao nhiêu.
"Cậu Phương, ngài chọn vài món đi."
Trương Khả Nhi gấp gáp, nếu như cậu Phương không chọn thêm vài bộ quần áo mà nói, đến lúc đó giám đốc trở về làm sao côấy có thể bàn giao với giám đốc, giám đốc nhất định sẽ trách côấy, thậm chí sẽ còn cảm thấy là cô ấy không tiếp đãi cậu Phương thật tốt.
"Phương Minh, hay là anh chọn một hai cái đi."
Nhìn vẻ mặt Trương Khả Nhi, Diệp Tử Du có chút không đành lòng, cô là một cô gái hiền lành, cô đại khái đoán được cách nghĩ trong lòng người hướng dẫn này.
"Được rồi, vậytôi đây sẽ thấy chọn một hai cái."
Diệp Tử Du mở miệng, đương nhiên Phương Minh sẽ không cự tuyệt, mà Trương Khả Nhi nghe được Phương Minh đồng ý, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, vội vã dẫn theo Phương Minh đi chọn style mới tới nhất.
Diệp Tử Du cùng Phương Minh theo người bán hàng rời khỏi, Trần Trạch thì lại mang vẻ mặt châm chọc nhìn Tô Diệu Tình cùng Lăng Duy, cũng không nói chuyện, nhìn hai người này mặt hồng tai đỏ.
"Có gì đặc biệt hơn người, tôi có tiền thích tiêu phí ở đâu mà chẳng được, sau này tôi sẽ không tới cửa hàng này nữa."
Lăng Duy hừ lạnh một tiếng, xoay người lập tức rời đi, tuy rằng Tô Diệu Tình còn có chút không cam lòng, nhưng cũng biết lần khoe khoang nàyđã thất bại, hơn nữa hiện tại cô ta còn phảilàm yên lòng Lăng Duy, bằng không mà nói bởi vì khó chịu nhất địnhLăng Duysẽ chia tay với cô ta.
Làm sao làm yên lòng loại hoa hoa công tửnày, đương nhiên trong lòng Tô Diệu Tình hiểu rõ, cùng lắm thì buổi tối cô ta mặc bộ quần áo mà Lăng Duy đã thầm thì yêu cầu bao lâu nay, đến sắm một vai, cái loại tình thú này cô ta và bạn trai cũ đã chơi nhiều lần rồi, chẳng qua là cô ta cố ý khiến Lăng Duy không đạt được như ý mà thôi, bằng không nếu thoải mái dễ dàng thực hiện toàn bộ tư thế, vậy làm sao Lăng Duy còn cảm thấy mới mẽ gì nữa chứ.
Tô Diệu Tình cùng Lăng Duy xám xịt đi, không bao lâu Phương Minh cũng dẫn theo hai cái túi, dưới sự cung kínhvui vẻ đưa tiễn của Trương Khả Nhi cùng toàn bộ người bán hàng, rời khỏi cửa hàng này.
"Tôi nói Phương Minh cậu cũng khá thật, đây chính là thương hiệu quốc tế lớn, chỉ là người bán hàng nơi này đãrất cao ngạo đấy, làm sao cậu có thể khiến cho bọn họ tôn kính cậu như vậy?"
Ra khỏi cửa hàng, đều đi xa khỏi mười mấy mét, Trần Trạch quay đầu còn chứng kiến đoàn người Trương Khả Nhi nở nụ cười đứng ở nơi đó, không nhịn được hiếu kỳ, bởi vì cậuta thật sự không nghĩ ra được Phương Minh sẽ có dính dáng gì đối với loại thương hiệu như vậy.
"Không có gì, không phải lúc trước tôi đã ở nước ngoài một thời gian ngắn sao, lúc đó tôi có quen biết với ông chủ thương hiệu này, giúp người ta một chút chuyện nhỏ, để tỏ lòng cảm ơn, người taliền làm thẻ hội viên cho tôi, đại khái chính là loại hội viên có quyền lợi như ông chủ."
Phương Minh nói đùa vài câu, không phải cậu không muốn nói chân tướng cho Trần Trạch, thật sự là bởi vì Trần Trạch cùng Hoa Minh Minh hai thằng cha này đều giống nhau, to mồm không giấu được chuyện.
"Thì ra là vậy."
Quả nhiên Trần Trạch tin tưởng không chút nghi ngờ, còn mang vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, về phần giúp cái gì, nghĩ đến bản lĩnh đặc thù của Phương Minh, đại khái cậu ta đã hiểu rõ trong lòng.
Đôi mắt như lưu ly của Diệp Tử Du cười giả dối, cô không tin cái cách nói này, chẳng qua cô không để mấy vấn đề này ở trong lòng, cô chỉ cần biết Phương Minh là bạn trai mình, vậy đã đủ rồi.
Một bên khác, Lăng Duy căng mặt rời đi, Tô Diệu Tình lập tức đuổi theo nhỏ giọng nói vài câubên taiLăng Duy, sau đó còn lộ ra biểu tình thẹn thùng, trong nháy mắt khó chịu của Lăng Duy tiêu tan thành mây khói, mang trên mặt nụ cười tà, thiếu chút nữa đã không nhịn được kéo Tô Diệu Tình đi thẳng đến khách sạn.
Chẳng qua đúng lúc này, điện thoại của Lăng Duy vang lên, sau khi nhận điện thoại, đưa mắt nhìn về phương hướng cửa thang máy tầng một, đứng nơi đó hai bóng người, một người trong đó đúng là chị cậu ta.
"Không may, bị chị của anh thấy được, chị của anh gọi chúng ta đi lên."
Lăng Duy có chút buồn bực, mà Tô Diệu Tình nghe được lời của Lăng Duy nói, ánh mắt lại sáng ngời, côta ở cùng với Lăng Duy hai tháng, còn chưa từng gặp qua người nhà của Lăng Duy, nếu có thể khiến chị Lăng Duy tán thành mình, sau đó lại thông qua chị Lăng Duytruyền sự tồn tại của mình truyền vào trong tai cha mẹ Lăng Duy, đến lúc đó cho dù Lăng Duy muốn chia tay mình cũng không dễ dàng như vậy.
"A, chị anh ở phía trên sao? Sớm biết vậy hôm nay em đã trang điểm cẩn thận hơn một chút, đến lúc đó sẽ không khiến anh mất mặt."
Trên mặt Tô Diệu Tình bày ra dáng dấp kinh hoảng xấu hổ, nhưng lời nói của côta lại nhắc nhở Lăng Duy, đúng vậy, lúc này bạn gái mình là hoa hậu giảng đường của đại học Thủy Mộc, khác với những người phụ nữ trong dĩ vãng kia, cho dù chị già nhà mình biết thì có sao chứ, không chừng mình còn được biểu dương đấy.
Nghĩ tới đây, Lăng Duy ôm Tô Diệu Tình vào trong ngực, lớn cười nói: "Yên tâm đi, chị của anh rất dễ nói chuyện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận