Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1002: Đánh bại Mục Thượng

Chương 1002: Đánh bại Mục Thượng
Nhìn hai người Phương Minh cùng Mục Thượng đang dùng thuật pháp để tỷ thí trên bầu trời phía sau núi, vẻ mặt những cường giả Thiên Cấp khác cũng trở nên khẩn trương hẳn lên, nhất là bốn vị trưởng lão nhà họ Phương.
"Quả nhiên, lần trước Mục Thượng đã che giấu thực lực."
Cửu trưởng lão nhà họ Phương nhướng mày, trước đây hắn đã cố ý thử dò xét Mục Thượng, kết quả đối phương không tiếp chiêu, trơ mắt nhìn động phủ bị hủy, phần khoan nhượng này thật sự là hiếm người có được.
Cho dù là cường giả Thiên Cấp nào cũng có phần kiêu ngạo của riêng mình, người ta đã đánh tới động phủ như thế, không thể nào không đáp trả.
"Hiện tại ta đã có chút hiểu rõ, không phải thiên phú của Mục Thượng này không được, mà là hắn cố ý ẩn giấu thiên phú của mình, không để mình bại lộ ra trước mặt người đời."
Những cường giả Thiên Cấp ở đây đều là người khôn khéo, từ màn chiến đấu này đã có thể nhìn ra rất nhiều mánh khóe.
Một người có thiên phú nhưng lại không để lộ ra, không muốn thành danh từ khi còn trẻ, hưởng thụ phong quang khi dương danh lập vạn, ngược lại còn giấu tài, loại người này làm như vậy chỉ vì một mục đích.
Mưu mô quá nhiều.
Chỉ là, Mục Thượng mưu cầu điều gì đây?
Tới cảnh giới Thiên Cấp rồi, thứ bọn họ mưu cầu đương nhiên chính là cảnh giới thiên vương cao hơn Thiên Cấp, nhưng dựa theo lẽ thường, sau khi đã tới cảnh giới này vốn không cần ẩn giấu thực lực của mình nữa, bởi vì cường giả Thiên Cấp đã là đỉnh tiêm, sẽ không vì bại lộ thực lực mà bị những cường giả khác chèn ép.
"Ta vẫn luôn cảm thấy có lẽ Mục Thượng này không đơn giản như vẻ bề ngoài, mọi người chú ý một chút, ngộ nhỡ có thay đổi gì thì quả quyết ra tay, tuyệt đối không thể để Phương Minh gặp chuyện không may."
Vẻ mặt bốn vị trưởng lão nhà họ Phương trở nên ngưng trọng, tầm quan trọng của Phương Minh đối với nhà họ Phương là thế nào, không cần nói cũng biết, sở dĩ nhà họ Phương có thể giữ được vị trí thế lực đứng đầu, kỳ thực không phải vì những cường giả Thiên Cấp như bọn hắn, mà là vì có lão tổ cấp thiên vương tồn tại.
Nhưng suy cho cùng tuổi tác của lão tổ đã cao, mà sợ rằng cả đời này mấy người bọn họ không có hi vọng đột phá đến cảnh giới thiên vương, một khi lão tổ già đi lại không có cường giả thiên vương mới xuất hiện, sợ rằng khó có thể giữ được địa vị của nhà họ Phương.
Mà Phương Minh chính là người có hi vọng đạt tới cảnh giới thiên vương nhất trong nhà họ Phương, điểm này, không có bất kỳ cường giả Thiên Cấp nào cảm thấy hoài nghi.
Lại nói tiếp, nếu như Phương Minh không có tiềm lực như vậy, sao lão tổ lại tự mình vươn tay chỉ điểm, phải biết rằng bọn họ bước vào cảnh giới Thiên Cấp lâu như vậy, nhưng cho tới bây giờ lão tổ vẫn chưa từng chỉ điểm lấy một câu, toàn bộ đều phải dựa vào việc lục lọi bút ký tổ tiên lưu lại để đi về phía trước.
...
Giữa không trung của ngọn núi trụi lủi, Phương Minh cùng Mục Thượng đang ở trung tâm năng lượng đồng thời ngừng tay.
"Phương Minh, ngươi còn ưu tú hơn so với tưởng tượng của ta." Mục Thượng đưa mắt nhìn vết rách trên ống tay áo, dùng giọng trầm thấp mở miệng nói.
"Ngươi cũng có thể ẩn núp sâu hơn so với tưởng tượng của ta, ẩn giấu cũng đủ sâu."
Trên mặt Phương Minh cũng càng thêm ngưng trọng, phải biết rằng cậu là Vu Sư, vì thế đã thi triển không ít Vu thuật có uy lực không nhỏ, nhưng không ngờ những thuật pháp Mục Thượng thi triển ra lại có thể tương xứng, mà chỉ sợ những thuật pháp này không phải đến từ chính nhà họ Mục.
Bản thân cậu đã điều tra rõ nhà họ Mục từ lâu, trước Mục Thượng, trên thực tế nhà họ Mục chỉ là một gia tộc nhỏ, hơn nữa toàn gia tộc chỉ mới bước vào giới tu luyện khoảng chừng trăm năm, lợi hại nhất cũng chỉ đạt tới Địa Cấp tầng hai.
Một gia tộc cảnh giới Địa Cấp không được trăm tuổi tuyệt đối không thể có nội tình thâm hậu như vậy, nói cách khác những thuật pháp mà Mục Thượng đã sử dụng này không tới từ nhà họ Mục.
Đương nhiên, nói theo một ý nghĩa nào đó, Mục Thượng càng giống khai sơn lão tổ của nhà họ Mục hơn, bởi vì nhà họ Mục đã phát dương quang đại ở trên tay hắn.
Trên phương diện thuật pháp, hai người không ai chiếm được tiện nghi, trong lòng hai người cũng đều biết, hẳn tiếp theo nên là màn tranh đấu pháp tắc.
Rầm!
Mục Thượng dẫn đầu xuất thủ, trong nháy mắt toàn bộ sắc trời phía sau núi trở nên ảm đạm, mây đen không che khuất mặt trời nhưng phía sau núi lại quỷ dị biến thành một mảnh tối đen.
Đôi mắt Phương Minh nhìn chằm chằm bốn phía, dù cho lấy tầm mắt của cậu cũng không thể thấy rõ cảnh tượng xung quanh lúc này, loại hắc ám này có chút khác thường so với hắc ám bình thường, nó có tác dụng che giấu ngũ giác.
"Chuyện gì xảy ra, đây là pháp tắc của Mục Thượng?"
Các trưởng lão nhà họ Phương cùng những cường giả Thiên Cấp đang xem cuộc chiến nhìn một mảnh tối đen phía trước, vẻ mặt hơi biến hóa, đương nhiên bọn họ biết đây là pháp tắc thần thông của Mục Thượng.
"Pháp tắc Hắc ám, Mục Thượng nắm giữ pháp tắc Hắc ám, trách không được ngày thường hắn thần bí như vậy, pháp tắc này có liên quan tới tính cách của hắn."
Có cường giả Thiên Cấp mở miệng, trong số những cường giả Thiên Cấp, Mục Thượng thuộc về loại tương đối thần bí, hắn giống như luôn đặt bản thân mình trong bóng tối, điểm này thật sự giống hệt pháp tắc Hắc ám.
Kỳ thực nếu không phải người mượn khí vận đại đạo để bước vào Thiên Cấp như Phương Minh, loại cường giả Thiên Cấp dựa vào thực lực của chính mình để đột phá đến cảnh giới Thiên Cấp, đều nắm giữ lực lượng pháp tắc có liên quan với tính cách của bản thân họ.
Những người có tính tình nóng nảy thường cảm ngộ được loại thiên địa pháp tắc thuộc tính Hỏa, mà những người có tính cách bình hòa thì lại cảm ngộ được loại thiên địa pháp tắc thuộc tính Thủy hay Mộc là chính.
"Phương Minh, cố gắng hưởng thụ pháp tắc Hắc ám của ta đi."
Giọng nói của Mục Thượng truyền đến bên tai Phương Minh, rất hiển nhiên Mục Thượng có tự tin tuyệt đối đối với pháp tắc của chính mình.
Mặc dù pháp tắc Hắc ám không cao cấp như pháp tắc Thời gian và Không gian, nhưng cũng được tính là một loại pháp tắc vô cùng thưa thớt, chí ít theo lịch sử toàn bộ giới tu luyện, tới nay, người có thể lĩnh ngộ pháp tắc Hắc ám chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
"Không có phương hướng, không có ánh sáng rõ ràng, cho dù ngươi có pháp tắc Thời gian, thì đã sao?"
Đối với trận đại chiến này, Mục Thượng cũng đã từng chú tâm chuẩn bị, cũng phòng bị pháp tắc Thời gian của Phương Minh, cho nên hắn lựa chọn không công kích gần người.
"Mặt khác lão phu quên nói cho ngươi biết, ngoại trừ pháp tắc Hắc ám, lão phu còn lĩnh ngộ những pháp tắc khác."
Rầm!
Cảm giác lạnh lẽo khắp người kéo tới, phảng phất như âm lãnh tới từ cửu u, khiến Phương Minh không nhịn được run rẩy một chút.
"Hắc ám kèm theo âm lãnh, ngoại trừ Hắc ám lão phu còn có pháp tắc Băng, bây giờ ngươi cứ chậm rãi biến thành tượng băng bên trong Hắc ám này đi."
Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng Phương Minh vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo quanh thân mình, loại lạnh lẽo này giống hệt như cảm giác lạnh lẽo mà cậu đã cảm nhận được khi đi xuống cõi âm.
"Ngươi đã từng đi qua cõi âm?" Phương Minh trầm giọng hỏi.
Trong bóng tối, Mục Thượng không trả lời, nhưng không còn gì phải nghi ngờ nữa, im lặng là đại biểu cho chấp nhận.
Tròng mắt Phương Minh lóe lên một cái, Âm Dương phân giới, ngay cả đám trưởng lão nhà họ Phương cũng chưa từng xuống cõi âm, vậy mà Mục Thượng lại đã xuống cõi âm rồi, quả nhiên, trên người Mục Thượng có cất giấu bí mật không nhỏ.
Chỉ là chuyện này chẳng liên quan gì tới cậu, mục đích cậu tới đây lần này chính là để tiêu diệt nhà họ Mục.
Có thể biết bí mật trên người Mục Thượng là tốt nhất, nhưng không biết cũng không sao cả.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Phương Minh cong lên, nói: "Nắm giữ hai đạo lực lượng pháp tắc, thực sự chuyện này đã nằm trong dự liệu của ta, chẳng qua bản thân ta cũng không phải chỉ có một mình pháp tắc Thời gian."
Một ánh hào quang xuất hiện trong bóng đêm, chính là thần thông Phương Minh sáng tạo được trong một tháng này, dung hợp hai đại pháp tắc thần thông là Vũ và Phong.
Ánh sáng này cũng không phải ánh sáng thật sự.
Chí ít người ngoài không thể nhìn thấy vòng sáng này, chỉ có Phương Minh cùng Mục Thượng mới có thể thấy, mà dựa theo vòng ánh sáng này, Phương Minh đã nhận ra vị trí của Mục Thượng, trực tiếp cất bước đi về phía Mục Thượng.
Răng rắc!
Băng tuyết bao trùm quanh thân Phương Minh vỡ tan trong nháy mắt, Mục Thượng cũng lập tức có phản ứng, bóng người biến mất ngay tại chỗ.
Chỉ là hắn nhanh, nhưng Phương Minh lại nhanh hơn hắn.
Không đợi bóng dáng hắn biến mất, Phương Minh đã xuất hiện ở trước mặt hắn, đồng thời đấm thẳng một đấm.
Rầm!
Một đấm này ẩn chứa năng lượng pháp tắc Phong Vũ, lúc này Mục Thượng không thể chống đỡ nổi, thân thể đang ở giữa không trung bị đánh bay ra ngoài.
Phương Minh không truy kích, nhưng trên tay cậu lại xuất hiện một cung tiễn.
Một trường cung màu bạc, trên cung này còn có một mũi tên màu xanh.
"Đi thôi."
Một mũi tên bắn ra, sắc mặt Mục Thượng thay đổi lớn, hắn biết rõ đây không phải mũi tên bình thường, mà là mũi tên do lực lượng pháp tắc biến thành, chỉ là lúc này hắn còn chưa nhìn ra Phương Minh vừa vận dụng lực lượng pháp tắc gì.
Lấy Phong làm cung, ngưng Vũ thành mũi tên, Phương Minh rất tự tin đối với mũi tên này của mình, huống chi ở phía trên mũi tên này còn có thêm pháp tắc Thời gian.
Mục Thượng muốn tránh né, ẩn mình vào trong pháp tắc Hắc ám, thế nhưng điều khiến hắn cảm thấy kinh hoảng chính là dường như không gian này đã bị giam cầm, khiến hắn không có chỗ để trốn.
"Không thể, hắn không thể nắm giữ pháp tắc Không gian."
Thấy dáng vẻ thất kinh của Mục Thượng, trên mặt Phương Minh lộ ra nụ cười lạnh, đúng là bản thân cậu chưa thể thực hiện giam cầm không gian được, chí ít cậu vẫn chưa thể giam cầm không gian của một vị cường giả Thiên Cấp, nhưng pháp tắc Phong Vũ lại có một đặc tính, chính là vô khổng bất nhập.
Xé rách không gian sẽ tạo thành khe nứt, mà pháp tắc Phong sẽ đền bù khe nứt, khiến không gian trở nên kiên cố, khiến Mục Thượng không cách nào xé rách không gian chạy trốn.
XÍU...UU!!
Tên trực tiếp xuyên thủng cánh tay Mục Thượng, đây là mũi tên bao trùm lực lượng pháp tắc, trong vết thương có đan xen lực lượng pháp tắc, cho dù là cường giả Thiên Cấp cũng khó có thể phục hồi như cũ trong thời gian ngắn.
Cánh tay bị xuyên thủng, máu me tung tóe, Mục Thượng kinh sợ, thế nhưng Phương Minh không cho hắn cơ hội, lại kéo cung bắn tên.
Một mũi tên tiếp lấy một mũi tên.
Thân thể Mục Thượng đã trúng mấy mủi tên, hắn tuyệt vọng phát hiện, đối mặt với những cung tên này không ngờ hắn lại không thể né tránh được, tiếp tục như vậy, kết cục của hắn đã được định trước.
"Làm sao có thể, vì sao ta không né tránh được, trên đời này vốn không có pháp tắc gì có thể phong tỏa một người!"
Nghe được tiếng rống không cam lòng của Mục Thượng, trên mặt Phương Minh lộ ra nụ cười lạnh, trên đời này thực sự không có bất kỳ pháp tắc gì có thể phong tỏa một người, cho dù có, chí ít dựa vào thực lực của cậu lúc này vẫn chưa thể phong tỏa Mục Thượng được.
Nhưng đừng quên, mũi tên này là mũi tên đã được bổ sung thêm pháp tắc Thời gian, kỳ thực mỗi một mũi tên Mục Thượng đều đã tránh khỏi, nhưng bởi vì pháp tắc Thời gian nên trong nháy mắt Mục Thượng tránh được, thời gian đã đảo lưu, tên lại xuất hiện ở trên vị trí Mục Thượng tránh né.
Sau mười mũi tên, Mục Thượng đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, ngay sau đó pháp tắc Hắc ám cũng bắt đầu tiêu tán, toàn bộ phía sau núi lại khôi phục quang minh chân chính.
Ngay khoảnh khắc khi quang minh được khôi phục, tất cả mọi người lập tức nhìn về phía trung tâm ngọn núi, mà sau khi thấy rõ tình huống trên chiến trường, tất cả mọi người ở đây lập tức hét lên thành tiếng.
Mặc dù đa số người vẫn tin tưởng lão tổ nhà họ Mục không phải đối thủ của Phương Minh, nhưng cũng ai không nghĩ tới lão ta sẽ bại thảm như vậy.
Không nói tới chuyện khắp người đầy lỗ máu, quan trọng nhất là lúc này cả người Mục Thượng đã bị đóng đinh lên vách núi đá phía sau, một vị cường giả Thiên Cấp bị người đóng đinh trên vách núi, đây là một loại sỉ nhục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận