Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 628: Ai nói tôi muốn mượn tay người khác

Chương 628: Ai nói tôi muốn mượn tay người khác
"Trưởng lão, theo tôi thấy chính chúng ta nên tự động thủ đi, chỉ cần Phương Minh rời khỏi Vatican, chúng ta lập tức chém giết cậu ta."
"Không sai, Phương Minh sẽ không nghĩ tới chúng ta đến nơi này, tất nhiên cũng sẽ không phòng bị."
Tứ trưởng lão nhà họ Mục Mục Liêu, cường giả Địa Cấp tầng bảy, nghe đệ tử gia tộc nói vậy, lông mày hơi nhíu một chút, muốn giết Phương Minh không phải việc khó khăn gì, con kiến hôi này hắn dẫm chân một cái là có thể giết chết, nhưng mấu chốt là thế lực đứng sau lưng đối phương chính là Giáo Hội phương Tây.
Ở đây không phải phương Đông, ở chỗ này Giáo Hội phương Tây có thực lực mạnh mẽ, nếu như bọn họ giết chết Phương Minh, chỉ sợ chẳng mấy chốc tin tức sẽ truyền đi, đến lúc đó bọn họ sẽ phải đối mặt Giáo Hội phương Tây truy sát.
Dưới cái nhìn của Mục Liêu, tuy rằng Phương Minh khiến nhà họ Mục bọn họ mất hết mặt mũi trong giới tu luyện, nhưng vì giết cậu ta mà phải hi sinh tính mệnh tinh anh trong gia tộc mình là chuyện thật ngu xuẩn.
"Người này nhất định phải giết, nhưng tuyệt đối phải tìm ra biện pháp không chút sơ hở nào, giết chết cậu ta xong phải dùng tốc độ nhanh nhất trở lại phương Đông."
Giáo Hội phương Tây tuy rằng mạnh mẽ, nhưng chỉ cần trở lại phương Đông, thoát khỏi phạm vi thế lực của Giáo Hội phương Tây, chắc chắn Giáo Hội phương Tây sẽ không dám thực sự giết qua, nếu không sẽ khơi mào đại chiến giữa phương Đông và phương Tây.
"Mỗi bên thế lực lớn của giới tu luyện phương Đông cùng phương Tây tuy rằng âm thầm qua lại, nhưng tuyệt đối không dám lộ ra ngoài, hiện tại Cher này chỉ bị đoạt quyền, nếu như hắn lộ ra chuyện có liên lạc với chúng ta, chỉ sợ từ này về sau đừng nghĩ có ngày thoát khỏi sở tài phán tông giáo, cho nên trước mắt chính là một cơ hội tuyệt vời đối với chúng ta."
Ánh mắt của người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi nhìn về phía Mục Liêu, cung kính nói: "Tứ trưởng lão, sau khi Phương Minh trở thành thần tử tất nhiên phải tới giáo đường ở những nơi khác tham quan thăm hỏi, mà lịch trình mấy chuyến đi này của cậu ta chắn sẽ không bảo mật, cho nên chúng ta có thể lên kế hoạch trước, trước khi ra tay liền chuẩn bị đường lui cẩn thận, đợi khi Giáo Hội phát hiện chúng ta đã trở lại phương Đông rồi."
"Chú ba nói không sai, cháu biết một đội buôn lậu ở bên này, trên tay bọn họ có một tuyến đường về nước rất an toàn, chỉ cần chúng ta không nói ra Giáo Hội, tên buôn lậu này cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhất định sẽ nhận làm ăn với chúng ta."
Nghe gia tộc đệ tử phân tích, Mục Liêu gật đầu, lúc này hắn qua đây cũng đã nhận được mệnh lệnh của lão tổ Thiên Cấp trong gia tộc, nhất định phải mang đầu của Phương Minh về, chỉ có như vậy mới có thể khiến nhà họ Mục bọn họ lấy lại mặt mũi danh dự.
"Mật thiết chú ý động tĩnh bên phía Vatican, chỉ cần người này dám rời khỏi Vatican, đó chính là lúc đầu của cậu ta rơi xuống đất, đương nhiên cũng phải chú ý bảo mật, nghìn vạn lần không thể tiết lộ phong thanh, để tránh người này trốn ở Vatican không dám ra ngoài."
Nghe được lời nói của Mục Liêu, đệ tử nhà họ Mục lập tức đáp ứng, chẳng qua lại có một giọng nói đáp lời trước bọn hắn một bước.
"Không cần, tôi đã tới rồi."
Một tiếng cười lạnh truyền đến, lại sau đó toàn bộ xung quanh trang viên truyền đến vô số tiếng bước chân, nghe thấy tiếng bước chân, đệ tử nhà họ Mục đều ngẩn ra, mà sắc mặt Mục Liêu trong nháy mắt biến hóa, ánh mắt nhìn chòng chọc vào cửa lớn của trang viên.
Két..!
Cửa lớn của trang viên bị đẩy ra, một đoàn người xuất hiện ở trong mắt mọi người, mà thấy khuôn mặt trẻ tuổi của tên dẫn đầu kia khóe miệng ngậm lấy nụ cười lạnh, đệ tử nhà họ Mục nguyên một đám trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ, trong nháy mắt nổ tung.
"Phương Minh!"
"Phương Minh, không ngờ mày còn dám xuất hiện, dĩ nhiên tự chui đầu vào lưới."
Đệ tử trẻ tuổi nhà họ Mục rống giận, nhưng mà Phương Minh căn bản không để ý đến, về phần Mục Liêu tuy rằng trong lòng cũng có phẫn nộ, thế nhưng khi ánh mắt của hắn rơi vào trên người bốn vị Hồng Y Đại Giáo Chủ ở hai bên Phương Minh, mí mắt điên cuồng nhảy dựng lên.
Mỗi một vị Hồng Y Đại Giáo Chủ Giáo Hội phương Tây đều có thực lực Địa Cấp hậu kỳ, bất kỳ người nào cũng đều không yếu hơn hắn, mà bốn người trước mắt này từ cách ăn mặc có thể nhận ra là Hồng Y Đại Giáo Chủ, cho dù không dựa vào cách ăn mặc, chỉ riêng loại khí tức nội liễm này hắn lập tức có thể nhận ra được.
Thậm chí trong đó còn có hai người phát tán ra khí tức mạnh hơn cả hắn, điều này có nghĩa thực lực của hai người này còn phải ở trên hắn.
"Bốn vị Hồng Y Đại Giáo Chủ, thế nào, Giáo Hội phương Tây các người muốn khơi mào đại chiến giữa phương Đông và phương Tây sao?"
Mục Liêu mở miệng, hắn vừa thốt lên xong, khiến cho vốn là cuồng nộ đệ tử nhà họ Mục kiêu căng thoáng cái đã không có, thay vào đó là kinh hoảng, vừa bọn họ chỉ là chú ý đến Phương Minh, nhưng lại quên hai bên Phương Minh bốn ông lão này.
Ngoài ra, lúc này trang viên bốn phía cũng có rất nhiều tinh anh của Giáo Hội đích xuất hiện, tầng tầng lớp lớp vây chặt trang viên, chân chính làm được có chắp thêm cánh cũng khó mà thoát được.
"Đại chiến giữa phương Đông và phương Tây?"
Phương Minh dùng vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn về phía Mục Liêu, "Nếu như tôi nhớ không lầm, những kẻ vượt ranh giới như các người tới đây, cho dù bị giết, vậy cũng phù hợp ước định song phương."
Giới tu luyện phương Đông cùng phương Tây từng có ước định, nếu song phương vượt quá giới hạn bị chém giết, song phương đều không được vì thế mà ra mặt, nói trắng ra chính là khi người tu luyện đông tây phương quá giới tới địa bàn của đối phương, quãng thời gian sau đó chính là sinh tử do mệnh giàu sang do trời, sống hay chết phải nhìn vận số của chính kẻ đó.
Cho nên, cho dù người của Giáo Hội phương Tây giết chết người nhà họ Mục, giới tu luyện phương Đông cũng sẽ không vì thế mà xuất đầu, tối đa cũng chỉ khiến người nhà họ Mục tức giận đáp trả, nhưng Giáo Hội phương Tây há lại có thể đặt người nhà họ Mục vào trong mắt.
Sắc mặt của Mục Liêu trở nên khó coi, đệ tử nhà họ Mục cũng không có vẻ ngạo nghễ không ai bì nổi khi trước, nếu như không có người của Giáo Hội, bọn họ tự nhận căn bản cũng sẽ không đặt Phương Minh vào trong mắt.
"Phương Minh, cậu không nên kiêu ngạo quá, thân làm người tu luyện phương Đông, nhưng muốn nhờ lực lượng của giới tu luyện phương Tây, cho dù ngày hôm nay cậu giết hết tất cả chúng ta, đợi khi tin tức truyền về cậu cũng sẽ bị toàn bộ giới tu luyện phương Đông tẩy chay, là sỉ nhục của cả giới tu luyện phương Đông."
Nhà họ Mục có người hướng phía Phương Minh giận dữ mắng mỏ, nhưng Phương Minh lại ch cười nhạt một tiếng, bởi vì cậu biết mục đích những người này nói như vậy, nói trắng ra chính là muốn để cậu không mượn dùng lực lượng của Giáo Hội phương Tây.
"Giới tu luyện phương Đông tẩy chay thì thế nào, hiện tại tôi là thần tử Giáo Hội, là một phần tử của giới tu luyện phương Tây."
Phương Minh không bị kích động chút nào, ngay trước mặt đám người tổng giám mục Gamma, tự nhiên cậu phải xác nhận thân phận người tu luyện phương Tây của mình.
"Thần tử điện hạ, không cần phải phí lời với những người này, trực tiếp bắt hết bọn họ lại là được, cấu kết Cher muốn ám sát thần tử điện hạ người, chỉ riêng điều này đã có thể trực tiếp giải quyết ngay tại chỗ."
Một vị tổng giám mục mở miệng, mà lời của hắn cũng nói cho người nhà họ Mục biết, Cher đã khai ra bọn họ rồi.
Chẳng qua cho dù không có lời của vị tổng giám mục này, thấy Phương Minh dẫn theo một đám người qua đây, bọn họ cũng biết Cher đã bán rẻ bọn họ.
Cher bị giáo hoàng Louis Vuitton đưa vào sở tài phán tông giáo, dưới tình huống bình thường, hẳn Cher sẽ không khai ra người nhà họ Mục, bởi vì này sẽ chỉ làm tội của hắn nặng thêm một bậc, chẳng qua tự thân Phương Minh tìm hắn, hơn nữa sau khi hắn biết biểu hiện của Phương Minh ở bên trong Thánh Môn, Cher chủ động cung khai.
Một thần tử có thể đẩy Thánh Môn ra, có thể nghe nhiều Thánh Âm như vậy, Cher biết nếu như hắn muốn được cứu ra khỏi nơi đây, vậy chỉ có thể dựa vào vị thần tử điện hạ này.
"Ra tay!"
Phương Minh không do dự, lần này dẫn theo người của Giáo Hội đến chính là vì muốn bắt hết toàn bộ người nhà họ Mục đang ẩn núp ở nơi này, hận thù giữa cậu và nhà họ Mục không thể nào hóa giải.
Sau khi nhận được lệnh của Phương Minh, Gamma vung tay lên, tinh nhuệ của Giáo Hội lập tức vọt vào, trực tiếp lao về phía những đệ tử nhà họ Mục kia, tuy rằng thực lực của đệ tử nhà họ Mục cũng không kém, nhưng chênh lệch về số lượng khiến cho bọn họ bị thất bại rất nhanh.
Đây là một hồi một đơn phương tàn sát, những tinh nhuệ của Giáo Hội này giống như quái tử thủ(1), xuống tay không chút lưu tình, cũng không phải nói những tinh anh của Giáo Hội này cực kỳ khát máu, mà là vì ở trong mắt những tinh anh này, người tu luyện phương Đông là tồn tại không khác mấy so với Hắc Ám Hội Nghị.
(1) Quái tử thủ: kẻ làm nghề chém tù bị tử hình
Đối mặt với Hắc Ám Hội Nghị, bất kỳ một giáo chúng nào của Giáo Hội phương Tây cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Nhìn đệ tử nhà mình bị tàn sát, Mục Liêu bởi vì phẫn nộ mà da mặt run run, nhưng hắn không dám ra tay, bởi vì khí thế của bốn người Gamma đã tập trung vào hắn, chỉ cần hắn vừa ra tay, bốn vị này chắc chắn sẽ ra tay.
Mục Liêu bị kiềm chế lấy không cách nào ra tay, đệ tử nhà họ Mục nguyên một đám ngã xuống, mà đối với những đệ tử nhà họ Mục này, Phương Minh ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy một lần.
"Phương Minh, mày có bản lĩnh thì tự mình động thủ đi, không phải mày có nợ máu cùng nhà họ Mục chúng tao sao? Lẽ nào mày không muốn chính tay đâm người nhà họ Mục tao?"
Mục Liêu không nhịn được, hướng phía Phương Minh rít gào, hắn muốn kích thích Phương Minh, bởi vì hắn biết lần này bản thân mình sợ rằng dữ nhiều lành ít, nhưng nếu như Phương Minh thụ kích thích sau đó tự mình động thủ, có lẽ sẽ có cơ hội giết cậu.
Đến lúc đó, cho dù bọn họ đều chết hết nhưng cũng có thể coi là đã hoàn thành nhiệm vụ lão tổ nhắn nhủ.
"Yên tâm, tôi sẽ tự tay đâm chết các người."
Phương Minh dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn về phía Mục Liêu, mà Mục Liêu nghe được lời nói của Phương Minh, trong mắt lóe lên vẻ mừng thầm, về phần đám người Gamma ngược lại biểu tình không xuất hiện một tia biến hóa nào.
Thực lực của thần tử điện hạ bọn họ đều biết rõ, là người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi của Giáo Hội, chỉ dựa vào mấy tên đệ tử nhà họ Mục này căn bản không phải đối thủ của thần tử, thậm chí ngay cả muốn gây thương tích cho thần tử cũng là chuyện không thể nào.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, lúc này hơn hai mươi vị đệ tử nhà họ Mục theo Mục Liêu đến đây từ từ ngã xuống trong vũng máu, mà khi đệ tử cuối cùng ngã trong vũng máu, Mục Liêu rốt cục không thể ngồi yên.
"Phương Minh, mày là một tên nhu nhược, cái gì chính tay đâm người nhà họ Mục tao, từ đầu tới đuôi mày cũng không dám xuất thủ, chỉ biết núp ở phía sau."
"Buồn cười, cho dù người nhà họ Mục tao đều chết hết, thế nhưng mày vẫn không thể báo được thù này."
Nghe được lời nói của Mục Liêu, khóe miệng của Phương Minh giương lên một vòng cung, nhìn Mục Liêu, nói ra từng chữ từng chữ: "Không phải còn có ông chưa chết sao?"
"Mày nói cái gì?"
Mục Liêu phảng phất như không nghe rõ lời nói của Phương Minh, hoặc là chưa từng nghe hiểu.
"Tôi nói, hiện tại không phải vẫn còn một người là ông sao, chỉ cần giết ông đi, như vậy đủ rồi."
Lần này Mục Liêu nghe rõ ràng, mà sau khi nghe rõ ràng, cất tiếng cười lớn, tiếng cười tràn đầy trào phúng và khinh thường.
"Giết chết tao? Tao thừa nhận tao không phải đối thủ của bốn người họ, nhưng nếu như tao muốn chết, bọn họ cũng đừng mong có thể lưu lại người sống, nếu mày muốn bọn họ ra tay bắt sống tao sau đó chính mày lại tự tay động thủ giết tao, quả thực là si tâm vọng tưởng."
Nghe được lời nói của Mục Liêu, bốn người Gamma cũng đều đưa mắt nhìn về hướng Phương Minh, đều là Địa Cấp hậu kỳ, tuy rằng thực lực của bọn họ mạnh mẽ hơn đối phương nhiều, nhưng nếu như đối phương một lòng muốn chết bọn họ khó mà giữ mạng đối phương lại.
"Ai nói tôi muốn mượn tay người khác?"
Phương Minh mỉm cười, nói một câu khiến đám người ở đây đều sửng sốt nghẹn lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận