Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 244: Tử vong long sáo

Chương 244: Tử vong long sáo
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Trời đêm lác đác ánh sao!
Hiếm có một ngày Phương Minh không tu luyện như hôm nay, bởi vì cậu không thể nào bình ổn tâm trạng của bản thân…
Lấy điện thoại ra, Phương Minh lướt diễn đàn mà rất lâu rồi cậu không lên, đầu tiên vẫn là thanh lý một số bài đăng nhảm nhí, cuối cùng cũng có một bài đăng khiến cậu chú ý.
“Mau cứu tôi, mọi người nhất định phải cứu tôi!”
Bài đăng này được đánh dấu đỏ, chứng tỏ có rất nhiều người đã đọc bài viết này. Bởi vì diễn đàn này cũng không có quá nhiều người, vì thế chỉ cần số người đọc bài đăng vượt lên 1000 thì bài đăng sẽ tự động chuyển sang màu đỏ, đại biểu những bài đăng có nhiều người đọc nhất.
Sau khi mở bài đăng thì một đoạn nội dung dài loằng ngoằng xuất hiện, thế nhưng câu chữ lại được trình bày một cách dễ hiểu gọn gàng, cả đoạn văn thậm chí còn không có lấy một lỗi chính tả, khiến người đọc cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Sau khi nhìn thấy đoạn giới thiệu về chủ bài đăng, cuối cùng Phương Minh cũng hiểu ra tại sao câu chữ của đối phương có thể logic như vậy, thì ra đối phương là người trong nghề.
Bài đăng là của một tác giả tiểu thuyết, cụ thể hơn chính là một tiểu thuyết gia trên internet.
“Tôi là một tác giả chuyên sáng tác truyện trên mạng, công việc hằng ngày của tôi chính là ngồi trong nhà không ngừng ngẫm nghĩ rồi gõ chữ, chờ tới sang năm sau dịp lễ tết sẽ đi xem mắt. Tôi vẫn tưởng rằng thời gian sẽ trôi qua bình yên như vậy, thế nhưng gần đây đã có chuyện xảy ra phá vỡ sinh hoạt bình thường của tôi, thật sự tôi cũng không biết phải hình dung như thế nào, nhưng mà dường như từ một nơi sâu thẳm nào đó có một đôi mắt vẫn luôn nhìn tôi chằm chằm…”
Mở đầu khá bình thường.
Phương Minh nhìn thấy đoạn mở đầu này thì cười một tiếng hiểu ý, bởi vì trước đây đã từng có dạng bài đăng kiểu như vậy. Một số tác giả viết truyện kinh dị vì để hấp dẫn người đọc nên thường hay tới đây đăng mấy bài quảng cáo giống vậy.
Ai cũng nói là những chuyện bản thân từng trải qua, thế nhưng thật ra đều là bịa đặt cả.
Nếu là lúc trước có lẽ Phương Minh đã trực tiếp thoát ra, thế nhưng hiện tại tâm cậu đang rối loạn, nhìn nhìn một chút bình ổn tâm tình cũng tốt.
“Đưa microphone cho anh nè, bắt đầu biểu diễn đi.”
“Mời anh nói ra câu chuyện của mình.”
Bên dưới bài đăng có khá nhiều bình luận khôi hài, hiển nhiên mọi người đều đã nhìn quen mắt mấy bài đăng kiểu này, không có ai coi chuyện này là thật cả.
“Thật, tôi không hề lừa gạt mọi người, mọi người xem tiếp liền biết, hiện tại tôi đã sắp phát điên lên rồi…”
Lời nhắn của chủ bài đăng xuất hiện, Phương Minh không nhìn bình luận nữa mà tiếp tục đọc nội dung bài đăng.
“Tôi là tác giả viết truyện kinh dị, cũng có chút danh tiếng trong giới tiểu thuyết kinh dị, thế nhưng vừa rồi sau khi tôi viết xong cuốn cũ đổi qua cuốn mới, nội dung trong cuốn mới thật sự khiến tôi sụp đổ…”
Nếu như nói lúc đầu Phương Minh chỉ ôm tâm tình thả lỏng để xem bài đăng, thì khi tới phần sau vẻ mặt của Phương Minh đã trở nên vô cùng nghiêm túc.
Tác giả này nói cũng không nhiều, chỉ chừng 1000 chữ, thế nhưng bên dưới đã có hơn mấy trăm bình luận.
“Thật hay giả vậy? Sao có thể thần kỳ như vậy chứ?”
“Sao tôi cảm thấy quá khó tin.”
“Mới đầu chỉ có một ý tưởng sau đó lại dựa hết vào biên dịch, tác giả không lo làm việc chăm chỉ đi thì có ý tưởng cũng như không!”
“Tác giả lúc trước nói chuyện này với tôi, hiện tại cỏ trên mộ đã mọc cao 2m rồi!”

Tất cả mọi người đều cho rằng tác giả đang kể chuyện nhảm nhí, vì thế đa số người bình luận đều là trêu chọc cùng khó có thể tin, dù sao chuyện này cũng thật sự khó mà chấp nhận nổi.
Phương Minh lướt mắt nhìn bình luận, nhìn thấy lần cuối cùng tác giả trả lời bình luận đã là hai ngày trước.
Nói cách khác, hai ngày này tác giả kia không hề xuất hiện.
“Anh có thể tới Ma Đô tìm tôi, tôi ở cửa hàng Vu Đạo trong phố đồ cổ.”
Sau khi Phương Minh đăng nhập tài khoản liền nhắn tin cho người đăng bài, cậu rất có hứng thú với chuyện mà người tác giả này gặp phải, đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là tác giả này không nói láo.
Sau khi gửi tin nhắn xong Phương Minh trực tiếp rời khỏi diễn đàn. Đêm càng lúc càng đen, Phương Minh gọi lão Hoàng một tiếng, sau đó một người một chó bắt đầu về biệt thự.

Ngày kế tiếp Phương Minh vẫn đến cửa hàng Vu Đạo như bình thường, cậu rối rắm không biết phải đối mặt với người mẹ Lăng Mộ Mai này như thế nào, cho nên cậu lựa chọn cách trốn tránh, coi như không biết…
Buổi chiều có một thanh niên tới cửa hàng, mặt mũi anh ta bơ phờ, đầu tóc bù xù, vừa nhìn qua đã biết đối phương hẳn là không được tắm rửa cẩn thận mấy ngày nay rồi.
“Xin hỏi Phương đại thần có ở đây không ạ?” Tần Lỗi đi vào cửa hàng, hỏi Đại Trụ.
“Phương đại thần?” Đại Trụ ngơ ngẩn, thế nhưng cũng phản ứng lại rất nhanh: “Anh tìm Phương Minh sao?”
“Tôi không biết tên của Phương đại thần, là Phương đại thần nói tôi tới đây.” Tần Lỗi không dám xác định, tối qua anh ta nhìn thấy tin nhắn của Phương đại thần nên mới tới đây, anh ta đã lặn lội đường xa từ tỉnh khác mà tới.
“Ở đây chỉ có một người họ Phương thôi, anh chờ một chút, để tôi đi gọi Phương Minh.”
“Không cần đâu.”
Phương Minh từ lầu hai xuống, vừa nãy cậu đang nghiên cứu giới chỉ kia, thế nhưng mãi mà vẫn không có phát hiện gì, sau đó lại nghe được động tĩnh bên dưới.
“Anh chính là người tác giả kia?”
Phương Minh nhìn về phía Tần Lỗi, đã gọi cậu là Phương đại thần lại còn biết cậu ở đây, chỉ có thể là người tác giả mà cậu đã nhắn tin.
“Cậu là Phương đại thần?”
Vừa nhìn thấy Phương Minh trong đôi mắt Tần Lỗi hiện lên tia thất vọng, vốn anh ta cho rằng Phương đại thần nổi tiếng khắp diễn đàn hẳn phải là một lão giả, hoặc chí ít cũng phải là một người đàn ông trung niên.
Nhưng Phương đại thần trước mắt anh ta lại giống hệt như những nhân vật chính trong bộ chuyện anh ta viết, tuổi trẻ tài cao, không gì không làm được, thế nhưng, ngoài đời thật sự có người giỏi như hack thế sao?
“Nói tình huống cụ thể một chút đi, trong bài đăng anh nói không rõ ràng lắm.” Phương Minh cười nhạt một tiếng, ra hiệu mời Tần Lỗi ngồi.
“Được, vậy tôi sẽ nói rõ với cậu.”
Nhập gia tùy tục, mà Tần Lỗi cũng đã lâm vào đường cùng, nếu không thể xử lý chuyện này chắc chắn anh ta sẽ phát điên mất.
“Chuyện bắt đầu từ lúc tôi viết bộ truyện mới…”
Tần Lỗi ngồi trên ghế, bắt đầu kể về câu chuyện ly kỳ mà anh ta đã gặp phải.
Là một tác giả viết truyện kinh dị, vốn xưa nay anh ta không hề tin trên đời có ma quỷ tồn tại. Anh ta là một người vững tin vào khoa học, vào chế độ xã hội chủ nghĩa, luôn cho rằng những câu chuyện ma quỷ chỉ là lừa mình dối người, đều là bịa đặt mà thôi.
Cũng chính vì không tin quỷ cho nên những câu chuyện anh ta viết ra vô cùng khủng bố, bởi vì anh ta căn bản không sợ.
Như thường lệ, sau khi viết xong một bộ truyện thì anh ta lại tiếp tục viết bộ truyện khác. Đối với một tác giả trong một hai tháng đầu khi viết bộ truyện mới là thời kỳ rất quan trọng, vì vậy mỗi ngày trừ việc viết truyện, Tần Lỗi thường đọc bình luận mà độc giả để lại, xem thử có đề nghị gì hay hay không.
Thế nhưng trên đời này luôn có những người thích quấy phá châm chọc, chê bai người ta, mỗi khi nhìn thấy những bình luận như vậy, đa số Tần Lỗi thường xóa luôn, mắt không thấy tâm không phiền.
Thế những có một lần, có người độc giả trực tiếp “ân cần hỏi thăm” người nhà của Tần Lỗi trong bình luận, điều này khiến Tần Lỗi rất tức giận.
Ra ngoài lăn lộn không nên tổn thương tới người nhà, trong lúc tức giận Tần Lỗi đã nghĩ ra được biện pháp để phản kích, chính là lấy tên những người này để đặt tên cho nhân vật quần chúng trong truyện của anh ta.
Đương nhiên nhân vật quần chúng này chính là quần chúng phản diện, không sống quá ba chương, mà kiểu chết lại còn vô cùng thê thảm nữa, đầu tiên là bị chó cắn rơi jj, lúc chạy trốn lại bị xe tải đụng chết, thi thể bị lốp xe đè bẹp!
Viết xong rồi Tần Lỗi cũng không để trong lòng, dù sao đây cũng chỉ là bịa thôi mà. Thế nhưng mấy ngày sau trong lúc nhàm chán lướt mạng xem tin tức, đột nhiên anh ta bị một bài báo hù dọa tới nhảy dựng lên.
Ở một khu nào đó có tên trộm đột nhập vào nhà, bị chó săn chủ nhà nuôi rượt đuổi cắn rớt jj, sau đó lúc chạy trốn trên đường lại bị xe tải cán chết!
Vừa nhìn thấy tin tức này thì phản ứng đầu tiên của Tần Lỗi là trùng hợp, thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào anh ta lại tìm thêm thông tin về bài báo này, kết quả khiến anh ta giật nảy mình, bởi vì tên trộm kia vậy mà cùng tên với nhân vật vai quần chúng trong truyện của anh ta.
Cùng một tên, cùng một kiểu chết…
Một khắc này cả người Tần Lỗi như rơi vào hầm băng, rét lạnh thấu tim, thế nhưng anh ta vẫn cố gắng an ủi bản thân đây có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.
Vì để bản thân có thể thoải mái hơn anh ta còn cố ý đưa chuyện này ra thảo luận với fan, hiển nhiên là đám độc giả không ai tin tưởng anh ta rồi, còn hô hào đòi Tần Lỗi dùng tên bọn họ để đặt tên cho mấy nhân vật quần chúng, bọn họ tình nguyện trở thành thành viên trong đội quân cảm tử.
Độc giả chính là người quyết định miếng cơm manh áo của tác giả, đương nhiên Tần Lỗi sẽ cố gắng đáp ứng hết yêu cầu của đám độc giả này, mà nhất là khi minh chủ đứng đầu bảng khen thưởng chủ động lên tiếng, anh ta lại càng không thể cự tuyệt.
Đương nhiên lần này Tần Lỗi không viết cái chết kinh khủng như lúc trước, anh ta chỉ để minh chủ kia trở thành nhân vật phản diện bị độc chết.
Thế nhưng tình huống quỷ dị lại phát sinh.
Từ sau khi đưa tên người minh chủ kia lên truyện, không hề nhìn thấy minh chủ đó xuất hiện bình luận nữa.
Ban đầu Tần Lỗi còn tưởng rằng bọn họ đùa giỡn quá đáng, thế nhưng liên tiếp ba ngày không thấy minh chủ xuất hiện, Tần Lỗi ẩn ẩn cảm thấy bất an, thế là anh ta nhắn tin riêng cho vị minh chủ kia.
Chỉ là tin tức nhắn ra như đá ném vào biển rộng, không hề có hồi đáp…
Tần Lỗi không thể tin nổi, minh chủ này là fan chân thành đáng tin nhất của anh ta, thường xuyên tặng một số đồ vật qua bưu điện cho anh ta. Thế là anh ta bắt đầu lục lại những bì chuyển phát nhanh, tìm ra số điện thoại của minh chủ này.
Chỉ là khi điện thoại được kết nối đầu bên kia lại vang lên tiếng của một người phụ nữ, là vợ của minh chủ, lời nói của đối phương khiến Tần Lỗi như bị sét đánh.
“Chồng tôi đã chết từ ba ngày trước rồi, bị ngộ độc thức ăn, không thể cứu chữa được.”
Tần Lỗi không thể nhớ nổi anh ta đã nói gì sau khi nghe được tin tức này, cũng không nhớ bản thân đã cúp điện thoại như thế nào, cả người cứ mơ mơ màng màng…
Chết, lại thêm một người chết, còn là người có cùng tên cùng cách chết với nhân vật quần chúng trong truyện của anh ta.
Một hồi lâu sau Tần Lỗi mới phản ứng lại được, anh ta chạy như điên ra khỏi nhà, bởi vì anh ta đột nhiên nhớ tới, trong một chương anh ta mới viết, vì không nghĩ ra tên của nhân vật quần chúng nên đã lấy đại tên của một người bạn.
Mà cũng trong chương đó, nhân vật quần chúng này đang lái xe đi trên đường, bởi vì thắng xe bị hư mà mất lái lao thẳng xuống hồ nước, chết đuối.
Anh ta vừa chạy như điên tới hồ nước được miêu tả trong truyện vừa không ngừng gọi điện thoại cho bạn mình, thế nhưng không ai bắt máy, mà đợi khi anh ta chạy tới hiện trường đã thấy nơi đó chật kín người, cần cẩu còn đang cẩu một chiếc xe từ trong hồ lên.
Sau khi nhìn thấy cảnh sát lôi cái xác của bạn mình ra khỏi xe, cả người Tần Lỗi triệt để sụp đổ.
Tử vong long sáo(1), đây mới chính là tử vong long sáo!
(1)Long sáo: nhân vật quần chúng
Bạn cần đăng nhập để bình luận