Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 333: Người xuống nước chết

Chương 333: Người xuống nước chết
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
--------------------
Thuyền lớn càng ngày càng gần, trên thuyền rất nhiều du khách cơ hồ đều nín thở, mà những thuyền viên kia đã sớm quỳ trên boong thuyền, đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn chiếc thuyền lớn kia.
Trên thực tế đối với bọn họ mà nói, chiếc thuyền lớn này bọn họ là lần đầu tiên gặp phải, tuy bọn họ sớm nghe trưởng bối nhắc đến chiếc thuyền lớn này.
Thuyền lớn, một con thuyền cực kỳ quỷ dị, toàn bộ đội thuyền trong thôn, chỉ cần gặp phải thuyền lớn, người trên thuyền không thể sống được, đương nhiên, có một cái ngoại lệ, đó chính là Trần gia.
Trần gia, từng đời đều dựa vào sông nước mà sống, tuy trong thôn những gia đình khác đại bộ phận cũng đều là dựa vào sông nước mà kiếm ăn, nhưng dám đi trên con sôg này chỉ có một mình Trần gia, bởi vì đội thuyền của những nhà khác đi trên con sông này kết quả chính là thuyền bị hủy người bị chết.
Theo đạo lý mà nói, Trần gia nắm giữ đường thủy này hẳn là rất có tiền, nhưng ở trong thôn, Trần gia cũng không coi là giàu có, bởi vì Trần gia đem tất cả tiền kiếm được dựa vào con sông này đều phân cho thôn dân.
Đúng vậy, Trần gia ở trong thôn địa vị rất cao, mà Trần Tiềm chính là chưởng đà đời này của Trần gia.
Chưởng đà là người có quyền lực lớn nhất trên con thuyền này tương đương với thuyền trưởng, mà đối với toàn bộ thôn trang mà nói, chưởng đà cũng giống như trưởng thôn.
Trần gia tuy là uy vọng rất cao, nhưng Trần Tiềm cũng không phải là trưởng thôn của bọn họ, bởi vì Trần gia có quy định, đệ tử của Trần gia không được làm quan, chỉ được kiếm sống dựa trên con sông này.
Bình thường trong thông có một gia đình nào đó độc chiếm tài nguyên, tất nhiên sẽ khiến cho những thôn dân khác phản cảm và chối bỏ, mà Trần gia trở thành người duy nhất đi được trên con sông này nhưng không bị các thôn dân ghen ghét đố kị, cũng chính bởi vì những gia quy này của Trần gia.
"Nghe đồn khi linh thuyền mới xuất hiện, chỉ có tổ tiên của Trần gia qua được, cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Trần gia mới có thể bình an vô sự sau khi gặp được linh thuyền. "
Đây là những trưởng bối của thuyền viên nói cho bọn họ biết, nhưng đối với linh thuyền bọn họ cũng không biết nhiều, toàn thôn chỉ có người Trần gia mới biết, nhưng người Trần gia đối với linh thuyền lại giữ kín như bưng, chưa bao giờ nói với người ngoài biết về linh thuyền.
"Tất cả mọi người nhắm mắt lại, không nên nhìn linh thuyền. "
Những thuyền kia viên nhìn du khách nhẹ giọng căn dặn, "Trừ phi mọi người muốn chết. "
Nghe thuyền viên nói, các du khách nhao nhao nhắm hai mắt lại, đùa gì thế, bọn họ cũng không muốn chết, hơn nữa thấy được thứ kinh khủng như vậy, bọn họ đã không dám có bất kỳ hoài nghi nào.
"Mọi người cũng nhắm mắt lại a !. "
Phương Minh cũng nói với đám người Diệp Tử Du.
Trên thuyền tất cả mọi người nhắm hai mắt lại, chiếc thuyền lớn kia cũng càng ngày càng gần, đến cuối cùng cách đầu thuyền không đến ba thước.
Khoảng cách gần như thế, với hình thể của chiếc thuyền này tất nhiên sẽ đụng vào, mà trong đám người ở chỗ này, duy chỉ có Phương Minh không nhắm mắt lại, ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm chiếc thuyền lớn này.
"Đây là? "
Phương Minh nhìn vào mũi tàu, ở đó, có một ký hiệu hiệu hình ngôi sao sáu cánh to lẳng lặng nổi lơ lửng, lóe ra ánh sáng yếu ớt.
"Khu vọng hoàn nguyên. "
Phương Minh khẽ nói, hai tay kết ấn sau đó quệt lên hai mắt của mình một đường, lại một lần nữa nhìn về phía chiếc thuyền lớn, toàn bộ thân hình hơi chấn động một chút, trong mắt lộ ra vẻ khó tin.
Hắn giờ phút này thấy không phải một con thuyền lớn bình thường, mà là một con thuyền lớn chứa xác người cao như núi, máu chảy thành sông, thuyền lớn dập dềnh trong sóng nước, mà bốn phía của chiếc thuyền, nổi lơ lửng rất nhiều thi thể, máu chảy thành sông, nhìn giống như một biển máu.
Phương Minh mở to hai mắt, muốn nhìn rõ ràng tình huống trên thuyền, nhưng sau một khắc hắn lập tức thu hồi ánh mắt, bởi vì khi ánh mắt của hắn vào thân thuyền, một nguồn năng lượng kinh khủng kéo tới, nếu như không phải hắn nhắm mắt nhanh, sợ rằng lúc này đôi mắt của hắn đã bị phế đi.
Trên mặt lộ ra vẻ hồi hộp, Phương Minh biết mình đã khinh địch, tuy hắn đã sớm đoán được bộ mặt thật sự của con thuyền lớn không phải như thế, mượn thuật kính hoa thủy nguyệt * hoa trong gương trăng trong nước của vu thuật có thể nhìn thấy chân thân, nhưng hắn vẫn quên mất càng muốn nhìn rõ hình dáng của thứ cường đại, càng yêu cầu cảnh giới của người dùng thuâth phải cao.
Diện mạo chân chính của con thuyền lớn này, không phải là thứ mà cảnh giới hiện tại của hắn có thể theo dõi, bất quá vẻn vẹn chỉ là ếch ngồi đáy giếng nhìn thấy một góc băng sơn cũng đã đủ khiến hắn rung động rồi.
Thuyền lớn càng ngày càng gần, mắt thấy sẽ đụng phải thuyền, mà đúng lúc này, Phương Minh cũng nhìn thấy Trần Tiềm mở chiếc hộp màu đen trong tay ra để cho một ánh hào quang bay ra bắn về phía con thuyền lớn.
Nhưng làm cho Phương Minh khiếp sợ hơn chính là, hắn nhìn thấy trong con thuyền lớn của một cánh tay đưa ra, một cánh tay già nua tay, bàn tay này trực tiếp bắt được tia sáng này, sau đó từ mũi tàu thu về.
Sau một khắc, ngôi sao sáu cánh ở đầu thuyền bắt đầu chuyển động, toàn bộ con thuyền lớn cứ như vậy đột ngột biến mất.
Có lẽ là cảm nhận được con thuyền lớn đã biến mất, Trần Tiềm ngẩng đầu lên, nhìn thấy con thuyền lớn đã không còn, nhè nhẹ thở dài một hơi, theo sau chính là xoay người nói rằng: "Được rồi, tất cả có thể mở mắt. "
Trong một khắc Trần Tiềm quay đầu kia, Phương Minh cũng làm bộ nhắm hai mắt lại, cho nên cũng không có ai biết lúc trước Phương Minh căn bản không có nhắm mắt lại.
"Thuyền kia biến át? "
"Thuyền lớn như vậy, ta còn tưởng rằng sẽ đụng phải, vậy mà lại biến mất, nếu không phải mọi người đều thấy được, tôi còn tưởng là tôi hoa mắt. "
"Thật là không thể tưởngg tượng được, tôi cảm giác thế giới quan trong suốt ba mươi năm cuộc đời này đã sụp đổ hoàn toàn, thế giới này quả nhiên có rất nhiều sự tồn tại thần bí mà chúng ta không biết, trước đây khi tôi online nghe được một số người nói nhìn thấy một cài chuyện đặc biệt, luôn cảm thấy là họ bịa chuyện, hiện tại xem ra là thật. "
Không ít du khách nghe nói như thế đều lộ ra vẻ đồng ý, hôm nay nhìn thấy xem như phá vỡ nhận thức trước kia của họ rồi.
"Sự tình hôm nay, mọi người gặp qua, sau khi ra ngoài tuyệt đối không thể tiết lộ, nếu không, một vài tồn tại thần bí trong cõi u minh sẽ quấn lên mọi người. "
Trần Tiềm lên tiếng, lời của hắn làm không ít du khách biến sắc, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, bởi vì bọn họ đúng là tính đợi sau khi trở về, kể lại câu chuyện ly kì này cho bạn bè nghe.
Bất quá bọn họ cũng không dám không tin Trần Tiềm, con người chúng ta đối với những thứ không biết luôn sợ hãi, huống chi vừa mới trải qua cái chết, Thủy long hoàng còn có thuyền lớn, đều mang đến cho bọn họ chấn động lớn và sự sợ hãi.
"Tiếp tục tiến lên. "
Kế tiếp, đội thuyền tiếp tục đi về phía trước, tất cả tựa hồ khôi phục tình trạn gió êm sóng lặng, mà các du khách lúc này cũng biến thành hai phe cánh, bốn người lão giả kia đơn độc đứng ở một bên, không người nào dám tới gần bọn họ.
Một khắc đồng hồ sau, chàng trai trẻ tuổi cầm trong tay một thứ giống như la bàn, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía trước, nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì đó với lão giả.
"Dừng thuyền! "
Một lúc sau, lão giả đột nhiên kêu một tiếng, mà hai người đàn ông trung niên bên người hắn lại lần nữa giơ súng lên.
"Làm gì vậy? "
Mấy vị thuyền viên vẻ mặt hung dữ nhìn đám người lão giả, nếu như không phải kiêng kỵ súng trong tay đối phương, bọn họ đã sớm chào hỏi bằng nắm đấm rồi.
"Kêu các ngươi dừng thuyền, mọi người dừng thuyền là được, cần gì nói nhảm nhiều như vậy. "
Chàng trai trẻ tuổi sốt ruột, bởi vì giờ khắc này kim la bàn trên tay hắn chuyển động thật nhanh, cái này có chút sai lệt sơ với dự đoán ban đầu của hắn cho nên tâm tình cực kỳ không tốt.
"Không nên quá đáng, đừng nghĩ đám các ngươi có súng có thể muốn làm gì thì làm. "
Trần Tiềm đi tới trước mặt lão giả, ánh mắt đe dọa nhìn lão giả, bất quá lão giả không thèm để ý chút nào, chỉ vừa cười vừa nói: "Cũng không có gì, chúng ta dự định xuống thuyền ở chỗ này, cho nên phải kêu các ngươi dừng thuyền, ngược lại cũng sẽ không làm chậm trễ, nhiều nhất chỉ một tiếng thôi. "
"Không được! "
Nghe thấy đám người lão giả muốn hạ thuỷ, Trần Tiềm trực tiếp cự tuyệt.
"Không được cũng phải được, đây không phải là thương lượng cùng các ngươi, chỉ là thông báo cho mọi người một chút mà thôi. "
Chàng trai trẻ tuổi liên tục cười lạnh, lấy ba lô trên lưng xuống, trong đó có một bộ dụng cụ lặn, hơn nữa nhìn hình dáng không giống bộ đồ lặng bình thường trên thị trường.
Bị súng chỉ vào, Trần Tiềm sắc mặt cực kỳ khó chịu, một lúc sau hừ lạnh một tiếng, "Các ngươi đã muốn tìm chết, ta đây cũng không ngăn làm gì. "
Thuyền dừng lại, đá người lão giả bắt đầu lấy thứ gì đó trong túi đeo lưng, tổng cộng là sáu bộ dụng cụ lặn, trừ cái đó ra còn có camera và các đồng hồ đo, rất hiển nhiên, đám người lão giả lần này lên kế hoạch rất chu đáo.
Một người đàn ông trung niên mặc áo lặn, đem cameras cố định ở phía sau đầu, rồi trực tiếp từ trên thuyền nhảy xuống.
Mà giờ khắc này, lão giả và chàng trai trẻ tuổi nhìn chằm chằm các đồng hồ đo đặt trước mặt, còn người đàn ông trung niên còn lại chú ý người chung quanh.
Lão giả và chàng trao trẻ tuổi nhìn các đồng hồ đo, ngay từ đầu trên mặt hai người còn có vẻ chờ mong, nhưng mà không đến một phút, sắc mặt hai người này chính là trở nên cực kỳ khó chịu, nếu như cẩn thận tỉ mỉ chú ý sẽ phát hiện, ở trong mắt hai vị này lóe lên một tia sợ hãi.
"con sông này, chưa từng có người nào xuống nước mà còn sống, ta không biết các ngươi rốt cuộc là có ý gì, muốn tìm cái gì dưới đáy con sông này, nhưng ta khuyên các ngươi vẫn nên buông bỏ. "
Trần Tiềm lạnh lùng mở miệng, lại tựa như có lẽ đã biết kết cục của người đàn ông trung niên xuống nước kia.
"Buông bỏ? Biết chúng ta đã hao tổn bao nhiêu nhân mã không, ước chừng mười sáu người chết ở nơi này , ngươi thấy chúng ta sẽ buông bỏ sao? "
Lão giả trong mắt có vẻ điên cuồng, hắn tuyệt đối sẽ không buông bỏ, hơn nữa thế lực sau lưng hắn cũng sẽ không cho phép hắn buông bỏ, nếu như không thể mang vật kia về, vậy bọn họ đều phải chết.
"Đến ngươi. "
Lão giả người đàn ông trung niên còn lain rối rít nói, người đàn ông trung niên trên mặt có vẻ sợ hãi, nhưng rất hiển nhiên là hắn không dám vi phạm mệnh lệnh của lão giả, cắn răng thay dụng cụ lặn, lại một lần nữa nhảy xuống thuyền.
Chỉ là, cũng bất quá một phút, lão giả và chàng trai trẻ lại một lần nữa lộ ra vẻ mặt rất khó coi, rất hiển nhiên người đàn ông trung niên kia lại là dữ nhiều lành ít.
Lão giả và chàng trai trẻ tuổi mắt đối mắt, sau một khắc, ánh mắt hai người đồng thời nhìn về một hướng, cuối cùng chàng tra trẻ tuổi chỉ tay sang bên kia, nói rằng: "Ngươi xuống nước! "
Bạn cần đăng nhập để bình luận