Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 246: Nguy cơ cuối cùng

Chương 246: Nguy cơ cuối cùng
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-------------------
Tần Lỗi sửng sốt, anh ta chưa từng nghe thấy sách Âm Dương mà Phương Minh nói tới.
“Phương đại thần, có phải cậu đoán sai rồi hay không? Tôi không hề có cuốn sách Âm Dương nào hết. Vì tìm cảm hứng viết tiểu thuyết mới đúng là tôi đã mua một ít sách cùng thể loại trên mạng xuống xem, thế nhưng đây đều là sách bình thường mà thôi.”
Phương Minh mỉm cười: “Ai nói với anh sách Âm Dương nhất định phải là sách?”
Rất nhiều người khi nghe tới sổ sinh tử đều cho rằng sổ sinh tử là một cuốn sổ, thế nhưng thật ra sổ sinh tử không hề phải là một cuốn sổ. Cụ thể bộ dạng của nó là gì thì trong truyền thừa Vu Sư không nói tới, thế nhưng có nói sơ qua sổ sinh tử không hề phải là một cuốn sổ.
Sổ sinh tử là thế, mà sách Âm Dương cũng vậy.
Mỗi khu vực khác nhau thì sẽ có một hình dạng sách Âm Dương khác nhau, có thể là một viên đá, cũng có thể là một chiếc gương, thậm chí là một gốc cây…
Tóm lại là nó có muôn hình vạn trạng.
“Sách âm dương tồn tại dưới rất nhiều loại hình thái, chỉ cần thử nghiệm một chút liền biết anh có giữ sách Âm Dương thật hay không.”
Phương Minh ra hiệu cho Tần Lỗi tới vị trí của Đại Trụ, nơi đó có một chiếc máy vi tính, lúc trước cậu đã mua nó cho Đại Trụ sử dụng.
Sau khi mở máy tính, dựa theo yêu cầu của Phương Minh Tần Lỗi bắt đầu mở phần mềm tiếp tục sáng tác truyện.
Chỉ là sau khi viết xong, Tần Lỗi lại có chút do dự: “Phương đại thần, chuyện này thật sự quá mạo hiểm, nếu có chuyện gì xảy ra…”
“Không sao đâu, anh cứ viết đi.”
Phương Minh không thèm để ý nói một câu, Tần Lỗi nghe vậy, khẽ cắn môi, cuối cùng cắm đầu cắm cổ gõ chữ. Chương này anh ta lại viết về một nhân vật quần chúng xấu số, tên là Phương Minh…
Không sai, đây cũng chính là nguyên nhân khiến Tần Lỗi do dự, Phương Minh đã yêu cầu anh ta viết tên cậu vào câu chuyện.
Tần Lỗi viết rất nhanh, bởi vì cốt truyện sớm đã nằm trong đầu anh ta rồi, hiện tại chỉ cần đặt tên cho nhân vật quần chúng này nữa là xong.
“Phương đại thần, cậu có cần suy nghĩ lại một chút hay không?” Viết xong rồi nhưng Tần Lỗi vẫn cảm thấy không yên lòng, do dự hỏi thăm Phương Minh một lần nữa.
“Đúng vậy Phương Minh, tôi thấy cậu không nên đặt bản thân mình vào tình huống nguy hiểm như vậy thì hơn, chuyện này thật sự quá kỳ lạ.”
Đại Trụ ở bên cạnh cũng khuyên nhủ, cậu cho rằng hành động này của Phương Minh quá mạo hiểm, làm sao có thể lấy mạng sống của bản thân ra làm thí nghiệm như vậy được chứ?
“Yên tâm, tôi đã dám làm như vậy đương nhiên cũng có lòng tin chắc chắn bảo vệ được tính mạng của bản thân.”
Muốn xác định những chuyện kia có thực sự do sách Âm Dương làm ra hay không, chỉ có cách tự cậu thử nghiệm mới biết được. Mặc dù ngoại trừ sách Âm Dương ra cậu không tìm thấy lý do nào khác thích hợp hơn để giải thích những chuyện Tần Lỗi gặp phải, thế nhưng vẫn không thể chủ quan.
Sửa đổi, đăng bài, ra thông báo!
Sau khi làm xong hết thảy Tần Lỗi không biết phải làm gì tiếp theo, mà Đại Trụ cứ như gặp phải địch nhân cường đại, không ngừng nhìn chằm chằm bốn phía. Dựa theo tiểu thuyết của Tần Lỗi, Phương Minh là một tác giả tiểu thuyết, vì drop truyện quá nhiều mà bị fan cuồng cầm dao đâm chết!
Mặc dù thân phận của nhân vật quần chúng trong truyện của Tần Lỗi không giống người ngoài đời, thế nhưng kiểu chết thì giống như đúc.
Trên thực tế, khi viết tới cách thức tử vong Tần Lỗi cũng không hiểu tại sao trong đầu anh ta đột nhiên toát ra những phương pháp này, khi viết tới đó phảng phất từ nơi xa xăm truyền tới, hiện rõ trong đầu anh ta rằng vai quần chúng này sẽ chết như vậy.
Tựa hồ người này vốn là phải chết như vậy, chỉ là mượn tay anh ta gõ ra mà thôi.
Đại Trụ đã đọc nội dung chương tiểu thuyết nên mới cẩn thận như vậy, đề phòng có người đột nhiên vác dao tới làm ra hành động lưu manh gì, giống như người đàn ông xinh đẹp nhưng thần kinh có vấn đề hôm qua…
“Không cần khẩn trương như vậy đâu.”
Phương Minh nhìn thấy bộ dáng khẩn trương vô cùng của hai người Đại Trụ cùng Tần Lỗi liền mở miệng an ủi, đừng nhìn cậu có vẻ thoải mái ung dung thế nhưng trong tâm cũng đang đề phòng cẩn thận.
Mặc dù cậu không biết lực lượng của sách Âm Dương từ đâu tới, thế nhưng cậu biết nó có tồn tại theo một quy tắc riêng. Nếu Tần Lỗi thật sự nắm giữ loại khả năng này thì một lát nữa chắc chắn sẽ có người tìm tới cửa.
Thời gian chậm rãi trôi qua trong sự khẩn trương của hai người Đại Trụ cùng Tần Lỗi.
Sau một giờ, Đại Trụ miệng khô lưỡi khô đang định tự đi rót cho bản thân một ly nước thì đúng lúc này, ngoài cửa hàng vang lên một tiếng la hét, không tới ba giây sau một người đàn ông cầm dao bầu xông tới!
“Chết! Các người đều phải chết!”
Người đàn ông tựa như mất lý trí, sau khi xông vào đột nhiên hét lên một tiếng rồi chém thẳng tới Phương Minh đang đứng gần ông ta nhất.
“Phương Minh cẩn thận!”
Đại Trụ hoảng sợ nhắc nhở thế nhưng Phương Minh còn nhanh hơn, ngay khoảnh khắc khi người đàn ông lao tới thì chân phải của cậu cũng đạp mạnh một bước về phía trước, cơ hồ trong chớp mắt đã tới trước mặt người đàn ông kia.
Ầm!
Người đàn ông mới kịp giơ dao bầu trong tay lên đã vô lực buông thõng xuống vì đau đớn kịch liệt.
Một quyền của Phương Minh hiện tại nặng tới mấy trăm cân, làm sao một người bình thường có thể chống đối được.
Cánh tay của người đàn ông đau đớn buông thõng xuống, thế nhưng Phương Minh vẫn chưa dừng lại, cậu dùng tay bắt lấy cánh tay còn lại của ông ta, rồi lại dùng chân đạp mạnh lên cẳng chân ông ta, khiến ông ta trực tiếp quỳ sụp trên mặt đất.
Đúng lúc này ngoài cửa có mấy người bảo vệ xông tới, vừa nhìn thấy người đàn ông đã bị bắt lại thì kinh ngạc há hốc mồm, sau đó cả đám thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Ông chủ Phương, người này đã dùng dao bầu chém thương 4, 5 người rồi, dường như ông ta bắt gặp vợ mình vụng trộm với người đàn ông khác ở đây, thẹn quá hóa giận nên gặp người nào liền chém người đó.”
Giao người đàn ông kia cho bảo vệ, lại tìm hiểu kỹ thông tin xong liền để bảo vệ đưa người đàn ông đi.
“Thật… Thật không ngờ lại có chuyện quỷ quái như vậy!” Sau khi người đàn ông đi rồi mà Đại Trụ vẫn còn chấn kinh không thôi, mặc dù cậu ta cũng tin tưởng lời của Tần Lỗi, thế nhưng vẫn cảm thấy chuyện này nằm ngoài sức tưởng tượng của bản thân.
“Phương… Phương đại thần, cậu… Cậu vậy mà còn sống…”
Tần Lỗi cũng cảm thấy kinh ngạc, bởi vì những nhân vật quần chúng trong truyện của anh ta không một ai có thể sống sót, thế nhưng Phương đại thần là ngoại lệ! Ngoại lệ này khiến lòng anh ta không ngừng trào dâng hi vọng, có lẽ Phương đại thần thật sự có thể cứu vớt cuộc đời của anh ta.
“Còn chưa tới lúc.”
Phương Minh lắc đầu, dựa theo hiểu biết của cậu với sách Âm Dương thì đây chỉ là đợt thứ nhất mà thôi.
“Còn chưa tới lúc? Phương Minh, ý cậu là sao?” Đại Trụ khó hiểu.
“Đây chỉ là đợt thứ nhất mà thôi, chờ tiếp đi, sẽ còn có người tiếp tục nhắm vào tôi.”
Lần chờ này đám người Phương Minh phải chờ tới những 2 giờ, sau hai giờ từ phía cửa vào truyền tới một tiếng súng nổ, tiếng súng này khiến thân thể Đại Trụ cùng Tần Lỗi chấn động, mà ngoài tiếng súng còn có tiếng nói của cảnh sát vang vọng từ trong loa.
“Hách Kiến Minh, ông đã bị bao vây rồi, mau buông bỏ vũ khí đầu hàng đi!”
“Không cần phải cố gắng trốn tránh, ông trốn không thoát được đâu!”
Trong lúc Đại Trụ cùng Tần Lỗi còn đang ngơ ngẩn thì đã có mấy bóng người xông vào trong quán, mặt mũi mỗi người đều là hung thần ác sát, dẫn đầu là một người đàn ông da đen, thoạt nhìn gầy yếu nhưng trên người tỏa ra sát khí rất mãnh liệt.
“Bắt đám người này làm con tin, cảnh sát tuyệt đối không dám động thủ với chúng ta đâu.”
Hách Kiến Minh vui mừng nhìn ba người Phương Minh trong cửa hàng, hắn ta đã nghĩ ra cách đào thoát rồi.
Hắn ta là đầu lĩnh của đám người trộm mộ, thời gian trước bọn hắn đã đào được một món đồ quý giá, nhưng cũng vì quá quý giá mà bọn hắn mới lựa chọn chủ động giao dịch với người mua, không ngờ lại lọt vào mai phục.
Bảy tám người anh em của hắn ta đã bỏ mạng tại đây, nếu không phải hắn ta phản ứng mau lẹ dẫn đám anh em còn lại chạy trốn thì hiện tại chỉ sợ đã toi từ lâu rồi.
Hách Kiến Minh hiểu rõ dựa vào tội hủy hoại cùng trộm cắp văn vật đủ để hắn ta đi tù mọt gông, dù gì đời này cũng đã bị hủy, chi bằng liều mạng, biết đâu còn có thể tìm được cơ hội đào thoát, huống gì trên tay hắn ta vẫn còn 3 con tin trước mắt…
“Ngoan ngoãn chút cho tôi!”
Đám đàn em của Hách Kiến Minh nghe vậy liền nhao nhao lấy dao bấm trong người ra, riêng Hách Kiến Minh xoay người quan sát động tĩnh bên ngoài cửa hàng. Hắn ta tin tưởng, dựa vào thực lực đám đàn em của hắn ta dư sức khống chế ba người Phương Minh.
Thế nên khi hắn ta quay đầu lại một lần nữa, nhìn thấy gương mặt trẻ tuổi xuất hiện trước mắt hắn ta liền giật bắn cả mình.
“Chỉ sợ tôi không thể làm con tin của ông được, đã để ông phải thất vọng rồi.”
Phương Minh nói xong trực tiếp đấm một cái vào đầu Hách Kiến Minh, đáng thương một vị kiêu hùng, ngay cả phản ứng cũng chưa kịp phản ứng đã bất tỉnh nhân sự…
Thế là những cảnh sát hình sự này tiếp tục lôi đám trộm mộ đi như lúc trước bảo vệ đã lôi người đàn ông đi vậy, cũng may trong số những cảnh sát hình sự này có hai người trong đội của Tào Lượng, Phương Minh đỡ phải giải thích một phen.
“Đây đã là lần thứ hai rồi, trước kia tôi chưa từng gặp phải tình huống như thế này bao giờ!”
Tần Lỗi không ngờ thật sự có đợt thứ hai, những nhân vật quần chúng lúc trước kia đều tử vong ngay từ lần đầu tiên rồi, thế nên anh ta căn bản không hề biết còn có những lần tiếp theo như vậy.
“Sách Âm Dương có thể quyết định phương thức tử vong của mỗi người, hiện tại tôi có thể chắc chắn đúng là anh nắm giữ năng lượng của sách Âm Dương này. Mà dưới năng lượng của sách Âm Dương, trong 24 giờ tôi sẽ phải trải qua ba kiếp nạn, nói cách khác tôi còn 1 kiếp nạn nữa.”
Phương Minh có thể xác định được tới 90% Tần Lỗi đã nắm giữ năng lượng của sách Âm Dương.
“Phương Minh, không thể dừng lại sao?”
Đại Trụ có chút lo lắng, đầu tiên là một người đàn ông điên cuồng, lần thứ hai là một đám liều mạng, một lần lại hung hiểm hơn một lần, như vậy chắc chắn lần thứ ba khẳng định càng thêm nguy hiểm hơn.
“Không dừng được, một khi sách Âm Dương đã bắt đầu hiệu lực liền không thể đình chỉ, một là tôi chết, hai là hết ba lần.”
Phương Minh cũng biết chắc chắn lần thứ ba sẽ hung hiểm vô cùng, mà sở dĩ cậu lựa chọn làm vậy không chỉ muốn xác định Tần Lỗi có nắm giữ năng lượng của sách Âm Dương hay không, nguyên nhân quan trọng nhất khiến cậu làm vậy chính là vì lợi ích sau này.
Vượt qua ba lần, cậu sẽ thu hoạch được lợi ích khổng lồ, đây mới là nguyên nhân chân chính khiến cậu bất chấp nguy hiểm, nếu không với tính cách của cậu làm sao có thể đẩy bản thân vào nguy hiểm được kia chứ?
Thời gian cứ trôi qua từng chút từng chút, mãi cho tới khi bên ngoài đã đen kịt một màu mà nguy cơ thứ ba vẫn chưa xuất hiện, điều này khiến vẻ mặt của Phương Minh càng thêm ngưng trọng, bởi xuất hiện càng muộn chứng tỏ nguy hiểm càng mạnh.
Đây chính là thời gian để lực lượng của sách Âm Dương ngưng tụ, giống như trò chơi nghẹn đại chiêu vậy, thời gian ngưng tụ đại chiêu càng lâu thì uy lực của nó càng thêm khủng bố!
Bạn cần đăng nhập để bình luận