Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 761: Lừa đảo chuyên nghiệp

Chương 761: Lừa đảo chuyên nghiệp
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Khi Diêu Lệ Phương dẫn Phương Minh cùng Thái Văn Lễ đi vào biệt thự, vừa lúc ông xã Diêu Lệ Phươngđang ở trong biệt thự, ngoại trừ ông xã của bà ấy còn có một lão đạo sĩ.
"Đại sư, lần này liền nhờ đại sư."
"Tổng giám đốc Phan yên tâm đi, chẳng qua là một ít nữ quỷ nhỏ mà thôi, nếu như ngoan ngoãn rời đi thì cũng thôi, nếu như không muốn, vậy lão đạo cũng chỉ có thể tự mình ra tay đưa cô tatới âm phủtrước, dù sao trời cao có đức hiếu sinh, lão đạo cũng không nguyện ý đánh cô ta tới hồn phi phách tán." Khi lão đạo sĩ nói còn cố tìnhđưa tay vuốt vuốt râu dài, một bộ dạng tiên phong đạo cốt cao nhân đắc đạo.
"Lệ Phương, hai người này là?"
Phan Thạch thấy bà xã nhà mìnhdẫn theo một người ngoài tới,trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, lúc trước không phải vợ của mình đi ra ngoài chọn một món quà mừng thọ cho trưởng bối sao, thế nào lại dẫn người về nhà?
"Ông xã, đây là ông chủ Thái, là ông chủ của Ngọc Bảo Hiên, vị này chính là cậu Phương, là cao nhân ông chủ Thái giới thiệu."
Diêu Lệ Phương vội vàng giải thích, mà vị lão đạo sĩ kia nghe được lờiDiêu Lệ Phương nói, ánh mắt đã rơi vào trên người Phương Minh, trong đôi mắt già nua từ đề phòng ban đầu biến thành vẻ khinh thường lúc sau.
"Tổng giám đốc Phan, chẳng lẽ là ông không tín nhiệm lão đạo?Đã như vậy lão đạo xin rời đi luôn."
Lão đạo sĩ hướng phía Phan Thạch mở miệng, mang trên mặt vẻ không vui, Phan Thạch có chút nóng nảy, vị lão đạo trưởngnày là hắn phải hao tổn tâm tư vô cùng lớn mới mời được người ta từ đạo quán xa xa đến đây, đơn giản chỉ vì mời vị đạo trưởng này xuống núi hắn liền cúng năm mươi vạn tiền nhan đèn, nếu như cứ chọc lão đạo trưởng tức giận bỏ đi như vậy, không nói tới chuyện hắn mất trắng năm mươi vạn, sợ rằngchuyện ma quái trong nhà cũng không còn cách nào giải quyết nữa.
Thật ra, căn bản Phan Thạch không cảm thấy Phương Minh có bản lãnh gì, còn trẻ như vậy, cho dù thật sự là người nghề này, đoán chừng cũng mới vào nghề không bao lâu, làm sao có thể so sánh với lão đạo trưởng được chứ.
"Đạo trưởng bớt giận, chuyện này là do tôi không đúng, mời đạo trưởng cho tôi một chút thời gian, nhất định tôi sẽ cho đạo trưởng một kết quả vừa lòng."
"Tổng giám đốc Phan, tôi nói người theo Đạo chú ý duyên phận, không thành tâm duyên phận cũng không tới được, lão đạo rời núi đã phá lệ." Lão đạo trưởng hừ lạnh một tiếng, sau khi lạnh nhạt nói xong lời này, đưa mắt nhìn về phía trên, nhìn cũng chưa từng nhìn Phương Minh bên này lấy một cái.
"Đúng, đạo trưởng nói rất đúng."
Phan Thạch cúi người gật đầu, với tư cách tổng giám đốcmột công ty, chỉ khi hắn đối mặt một số lãnh đạo ban ngành tới thị sát mới có thái độ như vậy, nhưng lúc này không thể nào làm cao được nữa, nữ quỷ kia sắp muốn tính mạng của cả nhà bọn họ, hắn phải bày ra tư thái thấp nhất.
Sau khi cúi đầu khom lưng với lão đạo trưởng,ánh mắt Phan Thạch nhìn về phía Phương Minh cùng Thái Văn Lễ mang theo một số bất mãn, trầm giọng nói: "Ông chủ Thái, cảm ơn ông đã quan tâm gia đình tôi, chẳng qua bây giờ có đạo trưởng ở đây, liền không cần làm phiền ông chủ Thái, ông chủ Thái cùng vị tiểu huynh đệ này hãy đi về trước đi."
Trên mặt Thái Văn Lễ cũng mang theo nụ cười khổ, hắn giới thiệu Phương Minh cho bà Diêu, thứ nhất là bởi vì bà Diêu là khách hàng lớncủa mình, thứ hai cũng biết Phương Minh đã mở cửa tiệm, cho nên muốn giới thiệu mối làm ăn cho Phương Minh.
Chẳng qua không nghĩ tớiông xã củabà Diêuđã tự mình mời đạo sĩ, nếu như từ mặt ngoại giao tới nói, nếu hắn không biết bản lĩnh của cậu Phương, chỉ sợ cũng sẽ lựa chọn vị lão đạo trưởngnày, nhưng hắn biết cậu Phương là người có bản lãnh thật sự, hơn nữa tự mình dắt mối, hiện tại cậu Phương bị người ta coi thường như vậy, nếu như cậu Phương trách tội, đoán chừng sẽ trách tới trên đầu của hắn.
Tương đương với nói lần này hắn là người trong ngoài không đồng nhất, bên này đắc tội khách hàng, bên kia đắc tội cậu Phương, nếu sớm biết là kết quả như vậy, lúc trước khi bà Diêu chọn đồ trang sức trong cửa hàng, hắn sẽ không lắm miệng nói một câu.
"Cái kia... Ông chủ Thái, cái này thật là xấu hổ, xin lỗi..."
Diêu Lệ Phương cũng mang vẻ mặt xấu hổ, dù sao người là bà ấy mời về, mấu chốt nhất là bà ấy đã trả mười vạn, nếu như cứ để cậu Phươngtrẻ tuổi này đi như vậy, chẳng phải nói mười vạn kia sẽ trôi theo dòng nước sao.
Nhưng chồng mình đều nói như vậy, cộng thêm vị lão đạo trưởng kiacũng bày tỏ thái độ rồi, bà ấy chỉ có thể ném mười vạn này vào trong nước.
"Vô phương, vấn đề này quả thật là tôi cũng không muốn nhúng tay, đã có người nguyện ý tiếp nhận cũng là chuyện tốt."
Phương Minh ngược lại không có vẻ phẫn nộ gì, trên thực tế sau khi tiến vào biệt thự, cậu liền nhận ra đượcnữ quỷ trong biệt thự này không đơn giản, mà nguyên nhân cô gái kia chết chỉ sợ không phải ngoài ý muốn như cảnh sát nói như vậy, trong này còn có tin tức không muốn bị người ngoài biết.
"Ông chủ Thái, chúng ta đi thôi."
Nói xong, Phương Minh liền xoay người đi về phía cửa, Thái Văn Lễ cũng gật đầu theo, nếu người ta không chào đón vậy mình cũng sẽ không ở lại nơi này đỡ khiến người ta thấy ngứa mắt.
Chẳng qua Phương Minh vừa mới xoay người, vị lão đạo sĩ kia đột nhiên lại mở miệng.
"Đợi lát nữa!"
Lúc nàyánh mắt lão đạo sĩ lại đã rơi vào trên người Phương Minh, nói: "Người trẻ tuổi, cho cậu một câu nói, làm người làm việc đều phải bình tĩnh lại, học nghệ không tinh làm hại không chỉ là tự mình, còn có nhưng hại đến cố chủ, lão đạo tôi tu đạo hơn năm mươi năm, khi tới tuổi này của cậu, vẫn đi theo sư phụ tu đạo, căn bản không dám xuống núi hành tẩu, bởi vì chỉ sợ tự mình học nghệ không tinh hại cố chủ."
Nghe đến lão đạo sĩ nói lời này, trên mặt Phan Thạch lộ ra vẻ rung động, không hổ là đại sư bản thân mình tốn năm mươi vạn mới mời được, chỉ là phần tinh thần trách nhiệm như vậy đã đủ rồi.
Nhưng mà, nghe đến những lời lão đạo sĩ nói, trên mặt Phương Minh chẳng những không lộ ra vẻthụ giáo, ngược lại khóe miệng còn có vẻ châm chọc, sở dĩ cậu nguyện ý rời khỏi, là bởi vì cậu không muốn nhúng tay vào chuyện của người nhà này, nhưng này không có nghĩa là cậu nguyện ý bị người khinh miệtnhư vậy, nhất là người khinh miệt cậu còn là một tên lường gạt.
"Nếu đạo trưởng nói như vậy, vậy đạo trưởng không ngại nói cho tôi biết, vì sao biệt thự này lại có chuyện ma quái như vậy?" Phương Minh cười cười hỏi.
"Hừ, còn không hết hi vọng, cũng được, lão đạo để cậu biết một chút về bản lĩnh của lão đạo."
Lão đạo trưởng vuốt râu dài, nói: "Ngay khi lão đạo tiến vào liền cảm nhận được một cỗ âm khí,phương diện phong thủy của biệt thự này có tác dụnggiấu âm, mà tổng giám đốc Phan cũng đã nói, ở đây đã từng có một cô gái ngã chếtngoài ý muốn, sau khi cô bé kia chết, bởi vì phong thuỷ nơi này, cho nên quỷ hồn không chịu rời đi, bằng không sau khi người bình thường chết đi, quỷ hồn sớm đã trở về âm phủ."
Nghe đến lão đạo kia dõng dạc nói to, Phương Minh cười cười, lão đạo sĩ này mặc dù là lừa đảo, nhưng là cũng có chút hiểu biếtđối với quỷ hồn đấy, chẳng qua là hắn nói biệt thự này có vấn đề phong thủy thì chỉ là vớ vẩn.
"Nữ kia quỷ coi trọng nơi này, muốn tàn hại tổng giám đốc Phan cùng người một nhà sau đó chiếm lấy biệt thự này, loại hành vi này bản đạo trường không biết cũng cho qua, nếu biết vậy khẳng định liền không thể chịu đựng, chỉ cần khai đàn làm phép là có thể thu phục, nhưng nể tình cô ta còn chưa tàn hại tính mạng người, cho nên sẽ không khiến cô ta hồn phi phách tán, mà là đưa hồn phách của cô ta về cõi âm, dù sao cô bé này cũng đã từng là bạn gái của con trai tổng giám đốc Phan."
Lão đạo trả lời có tình có lý, nghe được như vậy,Diêu Lệ Phươnggật đầu không ngừng, thế nhưngPhan Thạch bên cạnh lại hơi nhíu mày một chút, nhưng rất nhanh liền giãn ra, cũng theo chân gật đầu.
Không sợ lừa đảo có văn hóa, chỉ sợ lừa đảo có bài bản!
Bạn cần đăng nhập để bình luận