Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 768: Đưa ngươi đi một nơi

Chương 768: Đưa ngươi đi một nơi
Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn!
Đây là lần thứ hai Phương Minh tới đây, mà lúc đến nơi nàylần đầu tiên chính là bởi vìcháu trai Trương Vĩnh, ngay cả bản thân Phương Minh cũng không nghĩ tới, vài ngày sau tự mình sẽ đến lần nữa.
Cửa chính của bệnh viện vẫn đóng chặt lại, bảo vệ an tọa ở trong phòng an ninh đang nhàn nhã uống trà nóng xem tivi, hai bên tường viện chỉ có mấy cây đại thụ trụi lủi, lá cây đã triệt để tàn lụi trong gió rét.
Đoàn người đi ngang qua cũng đều nhanh chóng rời khỏi, nguyên nhân là vì tất cả mọi người biết, tại phía bên trong nơi chỉ cách bọn họ một bức tường kia đều là người bị bệnh tâm thần, nhất là ở thời hiện đại internet thông tin phát đạt, tin tức những người bị bệnh tâm thần này đả thương người được phổ biến rộng rãi nhiều người biết được, cho nên khi mọi người đi tới đây, giống như là có kiêng kỵ gì đó, cũng sẽ không tự chủ được bước nhanh hơn.
Cách nhau một bức tường, là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, ở sau mặt tường này là nơi có chứa một đám bệnh nhân tâm thần không có bất kỳ tự do cũng không có bất kỳ nhân quyền gì đáng nói.
"Ừm, tháng này lại có sáu bệnh nhân được đưa vào, trong đó có hai bệnh nhân có điều kiện gia đình rất không tồi, cũng có thể kiếm thêm một số."
Trong phòng làm việc của viện trưởng, Từ Duệ vui vẻ nhìn lý lịch sơ lược của bệnh nhântrước mặt, không bao lâu, một vị bác sĩ đẩy cửa đi đến, nói:
"Viện trưởng, người nhà của Trương Hải Xươngbệnh nhân cấp A muốn đưa bệnh nhân xuất viện."
"Không cho phép."
Từ Duệ không hề nghĩ ngợi liền cắt đứt, cái từ cấp A này là hắn sáng lập đấy, sau khi hắn tiếp nhận bệnh viện này đã chia hết bệnh nhân trong viện thành mấy cấp bậc, dựa theo trình độ kinh tế của gia đình để chia bệnh nhân thành người từ cấp A tới cấp D, càng là người có tiền lại càng không thể đơn giản thả xuất viện, màgia thuộc của những bệnh nhân kia vì để cho bệnh nhân ở bệnh viện có thể được điều trị cùng bảo vệ một cách tốt nhất, bắt buộc phải bị bệnh viện bóc lột, thậm chí âm thầm tặng lễ.
Từ Duệ không sợ gia thuộc này sẽ gây chuyện, nguyên nhân là vì một bệnh nhân tâm thần đã khỏi hẳn hay chưa, cũng không phải tùy người nhà định đoạt, cũng không phải tùy ngành tư pháp định đoạt, mà là tùy bác sĩ trong việnbọn họ đến định đoạt, chỉ cần trong viện nói bệnh của bệnh nhânnày còn chưa lành, vậy thì không cách nào xuất viện.
Về phần sợ bởi vậy đắc tội với người, căn bản Từ Duệ sẽ không đặt vấn đề này ở trong lòng, Ma Đô là cái thành thịgì, đó là một trong những thành phố xếp hạng trước mười trên cả nước, ở cái thành phố nàyvô cùng nhiều người có tiền, tài sản hơn chục triệu đều không coi vào đâu, tuy rằng những người này có không ít tiền, nhưng lại không mấy người có bối cảnh dính với phía chính phủ.
Nếu như ở huyện thành nhỏ, một triệu phú, phỏng chừng người đó sẽ có quan hệ với tất cả đầu lĩnh lãnh đạo trong huyện nhỏ đó, hắn còn không dám đắc tội, thế nhưng ở Ma Đô tùy ý có thể thấy được CEO cùng tổng giám đốc, có tiền thì thế nào, mấy người từ bên ngoài tới như các người không có căn cơ ở bản địa, căn bản hắn không e ngại.
"Viện trưởng, Trương Hải Xương kia ở bệnh viện đã hơn hai năm..." Bác sĩ có chút khó xử nói, chủ yếu là hắn đã thu tiền của nhà họ Trương rồi, đồng ý với người nhà họ Trương có thể chứng minh bệnh nhân đã lành bệnh để được đưa ra ngoài.
"Đạt tới yêu cầu sao?"
Từ Duệ không nhanh không chậm hỏi, một số chuyện ẩn ở bên trong giữa thủ hạ bác sĩ cùng người nhà bệnh nhân hắn cũng hiểu rõ, tự mình ăn thịt cũng phảilưu lạicho bác sĩ uốngmột chút canh, bằng không mà nói những bác sĩ này sẽ không nghe lời của mình, trực tiếp tố cáo với bên trên, kết quả như vậy cho dù là hắn cũng không chịu nổi.
"Còn kém ba chục ngàn thì đến được, đến lúc đó khi xuất viện thời gian lại nói gia đình đó mua thêm một chút thuốc nữa là đủ."
"Được, đã như vậy vậy thì thả hắn xuất viện đi, dù sao Trương Hải Xương cũng là bệnh nhân của ông, ông là hiểu rõ bệnh tình của bệnh nhânnhất, chẳng qua phải nhớ kỹ, chúng ta phải có trách nhiệm với bệnh tình của bệnh nhân, phải có thái độ phụ trách với xã hội, tuyệt đối không thể lạm dụng lòng tốt được."
Nghe đượcngôn ngữ thành khẩn thấm thía của Từ Duệ, trên mặt bác sĩ nam gật đầu lộ ra vẻ tán thành, trong lòng lại không cho là đúng, ý trong lời viện trưởng Từ đã nói rõ ràng chính là không muốn gánh trách nhiệm, nếu như sau khi Trương Hải Xương xuất viện bệnh tình tái phát thì chính bản thân mình phải chịu trách nhiệm.
Chẳng qua thầy thuốc kia cũng không sợ, từ lúc nửa năm trước kỳ thực Trương Hải Xương cũng đã bình phục, chỉ là bởi vì không đạt tới chỉ tiêu tiêu phí của bệnh nhân cấp A là năm trăm ngàn do viện trưởng đặt ra, cho nên mới vẫn còn chưa được thả xuất viện mà thôi.
Bác sĩ nam rời đi, trên mặt Từ Duệ cóvẻ dương dương đắc ý, trước đây khi hắn bị điều từ bệnh viện top ba đến bệnh viện tâm thần làm chức viện trưởng, trong lòng vẫn luôn cực kỳ bất mãn, một viện trưởng của bệnh viện tâm thần, nói ra đều khiến người ta cảm thấy dị ứng.
Thế nhưng sau khi trở thành viện trưởng, hắn mới biết được làm viện trưởng của bệnh viện tâm thần thoải mái tới cỡ nào, những bệnh nhân này cũng không giống như những bệnh nhân tâm thần ở viện khác, thường xuyên trách cứ bác sĩ, thỉnh thoảng còn gây ra mấy chuyện náo loạn, ở trong bệnh viện tâm thần này, hắn chính là tồn tại nhất ngôn cửu đỉnh.
"Đúng rồi, cái têntiểu tử Lâm Chân kia gần đây thế nào, nếu như còn không thành thật, vậy thì giáo huấn hắn nhiều nhiều một chút, ai kêu thằng nhóc này dám đắc tội với cậu Phan, tôi đã thu của cậu Phan những năm trăm nghìn đó."
Sau khi Từ Duệ xem hết văn kiện, trong miệng nói nhỏ một câu, cái bệnh viện tâm thần này của hắn trừ một số người bị bệnh tâm thần chân chính, cũng không thiếu người "Bị bệnh tâm thần" được đưa vào.
Mà một khi bị thu nhận vào bệnh viện tâm thần trở thành bệnh nhân, chẳng khác nào người bị hạn chế năng lực hành vi hoặc là người không có năng lực hành vi, như vậyngười giám hộ của bệnh nhân này sẽ có thể đại diện thay quyền toàn bộ hành vi dân sự của bệnh nhân, kể cả quản lý tài sản.
Đối với Từ Duệ đến nói, đây mới là nguồn thu nhập lớn chân chính của hắn, mấy năm nay hắn chỉ dựa vào cái này liền lén thu nhập đạt đến mấy triệu, những người đưa người thân của mình vào viện tâm thần sau đó lén mưu đồ lấy tài sản của người đó, đều ngầm đút lót tiền cho hắn.
Từ Duệ không sợ phiền phức tóc mà bản thân phải gánh, dù sao dựa theo pháp luật quy định, cưỡng chế thu trị là không có ngưỡng cửa, những bệnh nhân kia không có quyền lợi cự tuyệt thu trị, mà nếu quả thật chuyện xảy ra bị lộ ra ngoài dẫn tới truyền thông truy hỏi, hắn cũng có thể dùng người nhà bệnh nhân đến từ chối, gia thuộc người ta đều nói bệnh nhân có bệnh tâm thần, vậy thì nhất định là có bệnh tâm thần, lại thêm giả tạo một sốsố liệu kiểm tra cùng lý lịch sơ lược, có thể khiến bản thân mình trở nên trắng sạch.
"Chẳng qua đừng nói, cậu Phankia cũng thật vẫn rất biết chơi đấy, tụ hộicởi mở, không hổ là người đã từng được ra nước ngoài, trên phương diện này thật đúng là quá lợi hại, hình như bạn gái của cậu Phan kia chính làbạn gái cũ của Lâm Chân, lớn lên thật đúng là xinh đẹp đáng yêu, hắc hắc... Lần sau khi có tụ hội, tôi cũng phải tìm cơ hội nếm một chút mùi vị."
Cốc cốc cốc!
Giữa lúc Từ Duệ đang đắm chìm trong huyễn tưởng của bản thân mình, tiếng đập cửa cắt đứt ảo tưởng của hắn, khiến cho trên mặt hắn lộ ra vẻ không vui, mấy người trong bệnh viện đều biết lúc này là lúc mình bắt đầu ngủ trưa, ai dám tới quấy rầy mìnhlúc này?
"Hỗn... Thư ký Tào?"
Đang muốn mở miệng mắng lên, đột nhiên Từ Duệ thấy mấy bóng người đang đi tới, nhất là thấy vị dẫn đầu kia, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, đối vớingười của hệ thống vệ sinh, sợ rằng không nguyện ý nhất chính là nhìn thấy vị lãnh đạo này.
Quan lớn phụ trách kỷ luật của bộ vệ sinh, Tào Cương!
"Từ Duệ, nhận được tố cáo, có người tố cáo ông lợi dụng chức vụ, thu lấy mấy món hối lộ lớn, lén thả người bị bệnh tâm thần xuất viện, mạnh mẽ thu trị công dân không bị bệnh tâm thần, hiện tại xin theo chúng tôi quay về tiếp thu điều tra."
Nghe được lờithư ký Tàonói, lại nhìn vẻ mặt củahtư ký Tào, Từ Duệ liền biết mình là thực sự xong, có người tố cáo cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là vậy mà thư ký Tàolại tự mình đến đây, này chỉ có thể nói rõ một điểm, trong tổ chức đã quyết tâm muốn bắt hắn.
Từ Duệ bị mang đi, cùng bị mang đi như hắn còn có mấy người nhân viên quản lý hành chính, nhưng không ít bác sĩ trong bệnh viện hiểu rõ trong lòng, đây chỉ là một khởi đầu, bởi vì Từ Duệ, cả bệnh viện có không ít bác sĩ đều hư hỏng, đợi sau khi Từ Duệ khai báo hết, đương nhiên những thầy thuốc này cũng sẽ phải chịu thẩm lí và phán quyết.
...
Từ Duệ bị mang đi, cùng lúc đó cũng có một viện trưởng được cử tới đây, đây là viện trưởng cùng đi theo Tào Cương, đứng nhìn Tào Cương áp tải Từ Duệ lên xe rời đi, sau đó vị viện trưởngmới này cũng không lập tức đi dự họp hội nghị, mà là đi tới một phòng bệnh khác.
"Lâm Chân, cậu có thể xuất viện, có người chờ cậu ở cửa sân."
Lâm Chân đang chui rúc trong một góc phòng nghe vậy ngẩng đầu, trên mặt tràn đầyvết thương xanh tím kia lại lộ ra vẻ khiếp sợ, hiển nhiên là đã bị mấy lời của viện trưởng mới tới này làm chấn kinh.
"Lâm Chân, Từ Duệ đã bị cấp trên bắt đi tiếp nhận điều tra, cũng biết cậu là bị cưỡng chế thu trị, bệnh viện sẽ có hội nghị bồi thường cụ thể cho cậu, đợi sau khi hội nghị kết thúc sẽ thông báo cho cậu, tôi xin thay mặt bệnh viện chân thành xin lỗi cậu vì những khổ cực cậu đã phải chịu bao nhiêu ngày qua."
Viện trưởng mới rất thành khẩn, tuy rằng trong lòng của hắn tràn ngập vô số nghi ngờ, lần này Từ Duệ rơi đài rõ ràng có liên quan tới người thanh niêntên Lâm Chântrước mắt này, cái gọi là có người tố cáo tuy rằng tồn tại, nhưng nếu như dựa vào tố cáo có thể kéo một vị viện trưởng xuống, hơn nữa còn là nhanh chóng mau lẹnhư vậy, vậy gần như hơn phân nửa quan viên đều đã bị bắt đi.
Nói cách khác tất nhiên là có nhân vật lớn ra mặtthay Lâm Chân, nhưngnếu Lâm Chân cóhậu đài lớn như vậy, lại làm sao có thể sẽ bị tống vào bệnh viện tâm thần, còn có thể bị nhốt lâu như vậy?
Mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng vị viện trưởng mới này cũng biết, có một số việc hắn không nên tò mò quá nhiều, nói chung lần này Từ Duệ rơi đài khiến hắn nhặt đượcchức vị viện trưởng là một chuyện tốt, dù chỉ làviện trưởng bệnh viện tâm thần thì đó cũng là viện trưởng, địa vị không hề thấp hơn mấy viện trưởng bệnh viện hạng thấp kia.
Mười phút sau, Lâm Chân đi ra khỏi bệnh viện tâm thần, đến hiện tại hắn đều có chút hoảng hốt, thân nhân bán đứng, bạn gái phản bội, bao nhiêu buổi tối hắn đã nghĩ tới hay là bản thân cứ kết thúc sinh mệnh như vậy đi.
Ánh sáng mặt trời có chút chói mắt, mà Lâm Chân cũng nhìn thấymột người trẻ tuổi đứng ở cửa bệnh viện, trẻ tuổi như hắn, dựa theo vị viện trưởng mới kia đã nói, sau khi bản thân mình xuất viện sẽ có người đón mình, nhưng dường như mình không nhận ra cậu ấy?
"Lâm Chân, đưa anh đi một nơi."
Nhìn mặt Lâm Chân đầy râu, tinh thần hoảng hốt, trong lòng Phương Minh cũng khe khẽ thở dài, chẳng qua lập tức cậu đã phát hiện vẻ đề phòngtrong mắt Lâm Chân, hiển nhiên trải qua đả kích lần này, trong lòng hắn đã sinh ra vô số phòng bị với người ngoài.
"Yên tâm, tôi sẽ không hại anh, bằng không cũng không cần phải đưa anh ra khỏi bệnh viện tâm thần."
Nghe được lời nói của Phương Minh, Lâm Chân trầm ngâm một lát, cuối cùng mới gật đầu, cũng đúng, nếu như muốn đối phó mình, hoàn toàn không cần phải cứu bản thân mình ra khỏi bệnh viện tâm thần.
Phương Minh chặn một chiếc taxi, Lâm Chân ngồi vào cùng hắn, dọc theo đường đihai người Phương Minh cùng Lâm Chân không ai nói câu nào, thẳng đến cuối cùng taxi dừng lạiở nghĩa trang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận