Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1064: Lai lịch của cõi âm (2)

Chương 1064: Lai lịch của cõi âm (2)
Bị một cường giả mạnh mẽ hơn đánh bại cũng không có gì đáng xấu hổ, ngược lại, cường giả vốn đã được tất cả mọi người tôn kính.
Bổ Thiên Chí Tôn đưa mắt nhìn Cổ Chí Tôn, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt, lại sau đó, bóng người đã biến mất tại chỗ.
Vẻ mặt tất cả mọi người ở đây tràn đầy kinh ngạc, không rõ vì sao Bổ Thiên Chí Tôn lại đột nhiên biến mất, chẳng qua chỉ vài giây đồng hồ sau biểu hiện trên mặt Cổ Chí Tôn lại trở nên quái dị, có kinh hoảng cùng không thể tin tưởng.
Đồng thời, lão tổ nhà họ Phương cùng Phương Minh và đám cường giả Thiên Cấp dường như không cảm giác được gì, đưa mắt nhìn về phương hướng xa xôi, bởi vì nơi đó có năng lượng giao động truyền đến.
Không tới mười giây, một giọng nói lập tức vang lên bên trong mảnh thiên địa này, nhưng chỉ có người tu luyện mới có thể nghe được.
"Kể từ hôm nay, giới tu luyện sẽ phát triển hòa bình cùng tông phái ẩn thế, song phương không thể dễ dàng tranh đấu, cường giả Thiên Cấp lại càng không được tham dự vào chiến cuộc, người vi phạm giết không tha."
Giọng nói này vô cùng lạnh lùng, mà sau khi Cổ Chí Tôn nghe được giọng nói này thân thể lập tức run lên, không hề chần chừ cung kính đáp: "Vâng."
Có thể khiến Cổ Chí Tôn nghe lệnh như vậy, đám người ở đây đã có suy đoán với thân phận của giọng nói lạnh lùng kia, tất nhiên đó là giọng của đầu sỏ tông phái ẩn thế, thậm chí rất có thể là cường giả Chí Tôn.
Lúc này cường giả Chí Tôn của tông phái ẩn thế lại truyền xuống một mệnh lệnh như vậy, liên tưởng đến Bổ Thiên Chí Tôn mới vừa biến mất không thấy gì nữa, rất nhiều người gần như đã biết có chuyện gì xảy ra.
Trên một ngọn núi đá hoang vu nào đó, lúc này ở nơi sâu bên trong núi đá có mấy giọng nói đang âm thầm trao đổi với nhau.
"Đây chỉ là một đạo pháp thân, chúng ta không cần phải đối đầu với hắn làm gì, cứ để cho giới tu luyện bình tĩnh thêm một thời gian nữa đi."
"Không sai, chúng ta ẩn núp nhiều năm như vậy, hiện tại trước khi thịnh thế tới không thể hành động theo cảm tính, đừng quên mục tiêu chân chính của chúng ta là cái gì, cái gọi là tranh bá đã không có ý nghĩa gì nữa."
Vài giọng nói rất nhanh đã biến mất, mà giờ khắc này ở trên bầu trời Vọng Nguyệt cung, bóng dáng Bổ Thiên Chí Tôn lại xuất hiện một lần nữa, so sánh với lúc trước, quần áo của Bổ Thiên Chí Tôn lại có thêm một số vết máu, chẳng qua rất rõ ràng, những vết máu này không phải máu của Bổ Thiên Chí Tôn.
Nếu không phải máu của Bổ Thiên Chí Tôn, vậy khẳng định chính là máu của cường giả trong tông phái ẩn thế, hẳn vừa rồi khi Bổ Thiên Chí Tôn rời đi đã giao thủ với cường giả của tông phái ẩn thế, rất có thể đã giao thủ với cường giả cấp bậc Chí Tôn.
"Chí Tôn đại nhân, tông phái ẩn thế sẽ giữ quy củ, không quấy rầy ngài nữa, chúng tôi xin được cáo lui trước."
Sau khi thi lễ với Bổ Thiên Chí Tôn, Cổ Chí Tôn trực tiếp dẫn theo mấy vị cường giả thiên vương rời đi, mà đám người Nguyên Nhất đương nhiên cũng vội vàng đuổi kịp, mặc dù biết song phương đã bắt tay giảng hòa, bọn họ sẽ không gặp phải nguy hiểm tánh mạng, nhưng khi thấy ánh mắt kia của Phương Minh, bọn họ vẫn cảm thấy có chút khiếp sợ, một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này.
Trong lúc nhất thời, tất cả người của tông phái ẩn thế biến mất khỏi vùng đất này, thực sự là tới cũng mau mà biến mất cũng mau.
"Minh nhi, đi theo sư phụ."
...
Trên đỉnh núi ở cửa sau Vọng Nguyệt cung, Phương Minh đứng ở bên cạnh pháp tướng của sư phụ mình.
"Minh nhi, thời gian ngắn như vậy mà con đã đột phá đến cảnh giới Thiên Cấp, lão đạo rất vui mừng, chẳng qua xem ra người lão đạo sắp xếp nơi cõi âm đã gặp chuyện không may rồi."
Vẻ mặt Bổ Thiên Chí Tôn tràn đầy vui mừng nhìn về phía Phương Minh, hai người tuy không có danh thầy trò nhưng lại là thầy trò chân thực.
"Sư phụ!"
"Vì thời gian cấp bách nên Minh nhi con hãy im lặng nghe sư phụ nói trước đã, vi sư lưu lại đạo pháp tướng thứ ba cũng là vì phòng bị bên phía cõi âm xảy ra vấn đề, vì thế mới lưu lại hậu thủ."
Vẻ mặt Bổ Thiên Chí Tôn trở nên nghiêm túc hẳn lên, tiếp tục nói: "Những năm gần đây lão phu một mực tìm kiếm bí mật của cõi âm, trải qua những năm gần đây không ngừng tìm hiểu, rốt cục cũng phát hiện được một bí mật, đó chính là thật ra cõi âm không phải vật của thế giới này."
Bổ Thiên Chí Tôn nói ra một đáp án khiến Phương Minh khiếp sợ.
Cõi âm rất đặc thù, điểm này trước đây Phương Minh đã biết rõ, dù sao khí linh bảo tháp cũng đã từng đề cập tới cõi âm là thứ mà thời đại này mới có, lại tiếp sau đó khi cậu ở cõi âm đã biết một số tin tức từ trong miệng cha mình, những tin tức này cũng nói rõ sự bất thường của cõi âm.
Nhưng cho tới bây giờ Phương Minh vẫn không nghĩ tới, không ngờ cõi âm lại không phải đồ vật của thế giới này.
"Minh nhi, hồi tưởng lại sự tiến bộ của lịch sử loài người, bắt đầu từ Nicolaus Copernicus, con có phát hiện ra một điểm rất thú vị không?"
Nghe được lời này của sư phụ mình, trong nháy mắt Phương Minh đã hiểu ý trong mấy lời sư phụ mình nói.
Trước khi Nicolaus Copernicus xuất hiện, con người bị ảnh hưởng của văn hóa tôn giáo nên vẫn luôn cho rằng địa cầu là trung tâm của toàn bộ vũ trụ, nhưng sau khi Nicolaus Copernicus xuất hiện, mọi người mới biết được địa cầu còn không thể tính là trung tâm trong Hệ Thái Dương, địa cầu chỉ là một tinh cầu có sự sống vây xung quanh mặt trời mà thôi, lại đến sau này con người lại phát hiện ngay cả mặt trời cũng không thể tính là trung tâm của vũ trụ.
Chuyển biến này sao mà giống với tình cảnh trước mắt tới như vậy.
"Lão đạo suy đoán, có lẽ thế giới này chỉ là một trong rất nhiều trong thế giới, thậm chí có thể nó chỉ là một tiểu thế giới, ngoài thế giới này ra còn có rất nhiều thế giới khác, có thể còn có những thế giới cao cấp hơn thế giới này nhiều đang tồn tại, mà có lẽ dị tộc chính là một trong những thế giới cao cấp ấy."
Cái suy đoán này của Bổ Thiên Chí Tôn cũng không phải là suy đoán tùy ý, mà là suy đoán sau khi ông ấy điều tra rất nhiều năm, hơn nữa ông ấy còn rất có lòng tin đối với suy đoán của mình.
"Dị tộc giám thị thế giới này của chúng ta để tiến hành một thí nghiệm nào đó, loại tình huống này vẫn kéo dài qua rất nhiều thời đại, nhưng vào thời đại này đã có biến số xuất hiện, biến số này chính là cõi âm, cõi âm cũng là vật bên ngoài, mà rất rõ ràng dị tộc còn chưa biết đến sự tồn tại của cõi âm, dựa theo suy đoán của lão đạo, có lẽ dị tộc không thể thời thời khắc khắc chú ý tới thế giới này."
Phương Minh gật đầu, cậu rất tán thành suy đoán này của sư phụ mình, khẳng định dị tộc không thể nào chú ý tới thế giới này từng phút từng giây được, nếu không dị tộc tuyệt đối sẽ không ngồi yên xem cõi âm tồn tại lâu như vậy.
"Suy bụng ta ra bụng người, nếu như lão đạo là dị tộc, nếu không thể quan tâm tới thế giới này mãi thì chỉ có một khả năng duy nhất, chính là sắp xếp người giám thị thế giới này, tùy ý người giám thị có trách nhiệm giám thị nhất cử nhất động của thế giới này. Những năm gần đây ngoại trừ tìm kiếm lai lịch của cõi âm lão đạo còn làm một chuyện khác, chính là tìm ra những người giám thị đó."
"Người giám thị?"
Không biết vì sao, trong đầu Phương Minh đột nhiên hiện lên một ý niệm không tốt, mà đúng lúc này Bổ Thiên Chí Tôn cũng ý vị thâm trường đưa mắt nhìn thoáng qua Phương Minh.
"Xem ra hẳn Minh nhi cũng đã đoán được phần nào, không sai, theo suy đoán của lão đạo, người giám thị đó chính là nhất mạch của Minh nhi."
Phương Minh im lặng, trên mặt có nụ cười khổ, từ lúc cha cậu nói tới chuyện này, tuy rằng trong lòng Phương Minh không muốn thừa nhận nhưng lúc ấy cậu đã phát hiện ra một số mánh khóe, có thể sứ mệnh của Vu Sư nhất mạch bọn họ có quan hệ với dị tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận