Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 699: Dương Thiên (2)

Chương 699: Dương Thiên (2)
Nghĩ đến Diệp Tử Du bị con heo mập là Dương Thiên tai họa, trong lòng Tiêu Cẩn còn có chút khó chịu, nhưng lập tức nghĩ tới đây đều là do Diệp Tử Du tự tìm, lúc này hắn cũng liền kiên quyết, Dương Thiên ăn thịt mình cũng có thể theo húp chút nước, đến lúc đó xem Diệp Tử Du còn dám cao ngạo ở trước mặt hắn như vậy nữa không.
"Được rồi, cô gái này tôi nhìn trúng, hầu tử, đã tìm hiểu được bọn họ đi đâu chưa?"
"Dương ca, anh em theo dõi báo lại, bọn họ đi viện Triêu Ca." Một người cao gầy tên Hầu Tử ở bên cạnh Dương Thiên đáp.
"Viện Triêu Ca sao?"
Trong đầu Dương Thiên nhớ lại một chút, cái viện Triêu Ca này hắn cũng biết, coi như có chút danh tiếng trong giới thượng lưu, hơn nữa trong nhà cũng đã thông báo hắn không nên gây chuyện ở nơi này, có người nói phía sau ông chủ này có một lão đầu tử làm chỗ dựa, tuy rằng lão đầu tử này đã lui xuống, nhưng những người được ông ta bồi dưỡng trước đó còn đang tại vị, ngay cả nhà họ Dương bọn họ đều phải kiêng kỵ vài phần.
"Dương ca, em biết quản lý của viện Triêu Ca này, như vậy đi, hiện tại em gọi điện thoại cho quản lý viện Triêu Ca, để quản lý nhà hàng đuổi những người này ra, chỉ cần ra khỏi viện Triêu Ca, lại xắp xếp một vài anh em chờ ở bên ngoài, bắt người tới đây, hai người thanh niên giao cho các anh em giáo huấn, mấy cô gái thì đưa tới cho Dương ca."
"Không cần, chỉ cần đưa cô ấy qua đây là được, hai người còn lại cứ đưa cho các anh em, nói cho các anh em, chỉ cần không xảy ra tai nạn chết người tôi đều có thể giải quyết giúp bọn hắn."
Hô hấp của Dương Thiên trở nên thô nặng, tuy rằng hắn là quần áo lụa là nhưng cũng biết nếu muốn để mấy thuộc hạ khăng khăng một lòng thay mình bán mạng, đương nhiên cũng cần phải cho bọn họ một chút ngon ngọt.
"Em đây liền thay mặt các anh em cảm ơn Dương ca."
Hầu tử cũng cười hắc hắc, lúc trước khi ở cửa trường học hắn đã nhìn thấy, hai cô gái còn lại kia mặc dù không xinh đẹp như người phụ nữ được Dương ca coi trọng, nhưng coi như là xinh đẹp thượng đẳng, phụ nữ như vậy bọn họ rất ít khi được đụng tới, cho dù có cũng chỉ là nữ tử phong trần dùng tiền gọi tới, nào có thể so sánh với sinh viên đại học Thủy Mộc?
...
Viện Triêu Ca!
Thời gian qua đi thời gian một năm, Phương Minh lại dẫn theo Diệp Tử Du đến nơi này, nơi này là địa điểm lần đầu tiên hắn đến thủ đô đã dẫn cùng Diệp Tử Du còn có bạn cùng phòng của Diệp Tử Du tới ăn cơm, cũng chính là ở chỗ này đụng phải lão tướng quân.
Viện Triêu Ca đi theo con đường nhà hàng cao cấp, không kinh doanh ở sảnh lớn, tổng cộng có tám viện, bên trong mỗi viện chỉ bày một bàn, mà bởi vì đều là thức ăn chay, cho nên bình thường đa số khách tới đây ăn cơm đều là người đã quen ăn sơn hào hải vị, có tiền hoặc là có quyền lại đã hơi có tuổi.
Khách hàng trẻ tuổi giống như Phương Minh là rất ít tới chỗ này, cho nên khi đoàn người Phương Minh đi tới, tròng mắt người đàn ông trung niên đang đứng ở một bên sảnh lớn nhìn điện thoại di động co rút lại một chút, sau đó bước nhanh tới.
"Xấu hổ, tiệm cơm của chúng ta ngày hôm nay đã đầy khách, hay là mấy vị đến địa phương khác dùng cơm đi."
"Tiệm đầy, không thể nào đâu?"
Vẻ mặt Trần Trạch tràn đầy hoài nghi, bởi vì vừa rồi ngay lúc bọn họ đi vào vừa vặn có một bàn khách ra ngoài, nói cách khác tối thiểu bên trong phải có một viện trống.
"Thực sự đầy ngập khách."
Tuy rằng trên mặt Cát Hải Long mang theo dáng tươi cười, nhưng trong lòng lại đang cười lạnh, vừa rồi một người đồng hương ở thủ đô đã gọi điện thoại cho hắn, người đồng hương này thế nhưng lại có danh tiếng không nhỏ ở thủ đô, cũng coi như là nhân vật số má ở hắc đạo, đã từng giúp hắn giải quyết mấy thứ phiền phức, lần này nếu đối phương đã điện thoại gọi tới, vậy nhất định hắn phải nể mặt đối phương.
Hơn nữa Cát Hải Long rất rõ ràng một điểm, có thể lăn lộn trong hắc đạo ở loại địa phương như thủ đô này, làm sao có thể không có chỗ dựa phía sau kia chứ? Mà nghe nói sau lưng người đồng hương này của mình có một chỗ dựa rất mạnh mẽ, mà vừa rồi, người đồng hương này của mình cũng đã nói rõ trong điện thoại, đây chính là yêu cầu của lão đại sau lưng hắn, làm sao hắn dám không giúp đỡ?
Mặc dù bối cảnh của ông chủ mình cũng không kém, nhưng nếu như có thể kết giao với một lão đại khác cũng là thêm một con đường, không chừng ngày nào đó sau này lại có thể dùng tới.
Về phần đám người Phương Minh, căn bản Cát Hải Long không để vào mắt, một đám trẻ tuổi mà thôi, có thể có bối cảnh gì, thật muốn có bối cảnh thì đã trực tiếp gọi điện thoại cho ông chủ mình đặt bàn trước từ sớm rồi.
"Có lầm hay không vậy? Làm sao có thể không còn bàn chứ? Mới vừa rồi tôi còn thấy có khách rời đi, nếu còn chưa dọn dẹp, chúng tôi có thể chờ ở bên ngoài, thu thập một chút cũng rất nhanh, chẳng lẽ anh sợ chúng tôi không ăn nổi sao?"
Trần Trạch hơi không kiên nhẫn, mùi vị thức ăn ở viện Triêu Ca không tệ, ngoài ra còn có một điểm chính là lần đầu tiên mọi người ăn cơm chung lúc trước là ở chỗ này, một năm sau đoàn tụ, đương nhiên cũng hy vọng có thể cùng nhau ở tại nơi có ý nghĩa kỷ niệm như thế.
Trần Trạch như vậy, mà chúng nữ cũng có suy nghĩ giống thế, Phương Minh biết viện Triêu Ca đi theo con đường nhà hàng cao cấp, hơn nữa lại là thức ăn chay, ở phương bắc lúc này phần lớn người đều vẫn ưa thích ăn lẩu xiên thịt dê, thức ăn chay cũng không quá được hoan nghênh như vậy, không đến nổi đầy ắp, cho nên hắn cũng không gọi điện thoại báo cho Tằng Nghiễm Nam biết trước.
"Cậu cái người này nói kiểu gì vậy, tôi đã nói không còn chỗ trống tức là không còn chỗ trống, đi nhanh một chút đi, không nên quấy rầy việc buôn bán của tiệm chúng tôi."
Cát Hải Long hơi không kiên nhẫn, hơn nữa bởi vì lúc này ông chủ nhà mình đang ở bên trong ăn cơm với một bàn khách hàng có lai lịch không nhỏ, hắn không muốn kinh động ông chủ, tự nhiên nghĩ nhanh chóng đánh đuổi đám người Phương Minh đi một chút.
"Anh là quản lý của cửa hàng này đúng không? Mở cửa làm ăn nào có đạo lý chặn khách hàng từ ngoài cửa, tôi tin tưởng ông chủ của các anh cũng sẽ không đồng ý chuyện anh làm như vậy."
Phương Minh nhìn Cát Hải Long, người khác không cảm giác được, nhưng làm sao cậu có thể không phát hiện được tình huống bên trong, toàn bộ bên trong viện Triêu Ca cũng chỉ có hai bàn có khách hàng, căn bản không tồn tại tình huống đầy ngập khách.
"Các người không nên nói nhảm nhiều như vậy, nói các người đi thì các người đi đi, chẳng lẽ còn muốn tôi phải gọi bảo vệ đuổi các người đi sao?"
Cát Hải Long làm bộ muốn đuổi người, Diệp Tử Du khuyên nhủ: "Phương Minh, nếu tiệm đầy, chúng ta liền đổi một tiệm khác đi."
"Đổi cái gì mà đổi, cho dù tiệm đầy cũng không nên có thái độ như vậy mới đúng, Phương Minh, cậu gọi điện thoại cho Lão Tằng đi, ngược lại tôi thật muốn hỏi Lão Tằng một chút, có người nào mở cửa làm ăn giống như hắn sao?"
Trần Trạch cũng quen biết Tằng Nghiễm Nam, chỉ là không có số điện thoại, mà sau khi Cát Hải Long nghe thấy những lời Trần Trạch nói, vẻ mặt sợ run một chút, trong lòng có chút hoang mang rối loạn, lẽ nào những người trẻ tuổi này quen biết ông chủ nhà mình?
Không đạo lý kia đó mới đúng, nếu như thật sự có quen biết ông chủ nhà mình lại có ý định tới dùng cơm, chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho ông chủ nhà mình trước, dù sao có một số món ăn đặc biệt đều phải gọi điện báo trước mới được đó, đến lúc đó mới có thể chuẩn bị đàng hoàng được.
Nghĩ tới điểm này, đột nhiên Cát Hải Long an tâm, có lẽ là người trẻ tuổi đã biết tên ông chủ nhà mình từ nơi nào đó, lúc này nói ra để hù dọa mình đây.
"Đừng tiếp tục ở đây giả trang đại gia nữa, còn quen biết ông chủ nhà chúng tôi, đi nhanh lên một chút cho tôi, bằng không tôi sẽ gọi bảo vệ tới đuổi người thật sự."
Nghe đến đó, trong lòng Phương Minh liền hiểu, quản lý cửa hàng trước mắt này là cố ý nhắm vào đoàn người mình, chỉ là cậu không rõ vì sao quản lý cửa hàng này lại muốn nhắm vào mấy người mình, hắn chỉ là một người làm thuê, không có đạo lý nào lại lựa chọn đắc tội khách hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận