Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 457: Khát vọng của Alice

Chương 457: Khát vọng của Alice
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Dung Dung
---------------------
Trong viện.
Cha con Quách Trách Hà cùng Quách Khải Minh đều đưa mắt nhìn về phía Phương Minh, bọn họ đã bị mấy chữ "Thiên sinh tử mệnh" của Phương Minh gây chú ý, ba tháng qua, nhà họ Quách bọn họ mời tới nhiều sư phó như vậy, ngoại trừ bất lực với bệnh tình của đứa bé, ngay cả rốt cục tình huống của đứa bé là như thế nào cũng không ai nói ra được.
Mà bây giờ, rốt cục cũng có người nhìn ra tình huống trên người đứa bé, tuy rằng không biết có đúng hay không, nhưng ít ra đây cũng coi như là một bước đột phá.
"Cái gọi là thiên sinh tử mệnh, là chỉ cái loại người vốn không nên ra đời, hoặc nói chính xác hơn là, ngay từ khoảnh khắc khi sinh ra liền đã chú định kết cục phải chết."
Nghe được lời nói của Phương Minh, Quách Trách Hà nhíu mày lại, trầm giọng hỏi: "Tần sư phó, mỗi người từ khi ra đời liền đã chú định kết cục phải chết đi."
Sinh lão bệnh tử, là một chuyện ngay khoảnh khắc khi sinh ra đã được định trước, điểm này dù là ai cũng không cách nào thay đổi.
Phương Minh cười một tiếng, là cậu giải thích có chút lệch lạc, lập tức cải chính: "Đúng vậy, mỗi người từ khi ra đời đều phải đối mặt với cái chết, nhưng người bình thường thì giống mặt trời vậy, đầu tiên là mặt trời mới mọc, sau khi trải qua ánh nắng sớm mai tới mặt trời chói lọi giữa trưa, sau đó mới là hoàng hôn ở hướng Tây."
"Nhưng thiên sinh tử mệnh lại vừa vặn tương phản, từ khi ra đời đã là hoàng hôn ở phía Tây, sinh cơ trên người sẽ chỉ không ngừng trôi qua, đến khoảnh khắc khi sinh cơ tiêu tán cũng là khoảnh khắc tử vong."
Quách Khải Minh trầm mặc, bởi vì ba tháng này hắn cũng phát hiện tình huống của con mình, những đứa bé khác lúc mới vừa sinh ra đều nhăn nhúm, nhưng sau đó da mặt sẽ từ từ trở nên trơn bóng, nhưng da của con mình lại là càng ngày càng già, cả khuôn mặt nhão như người già vậy.
"Vậy tại sao lại gặp phải tình huống như vậy?" Quách Trách Hà truy hỏi.
Được coi là một người oai phong một cõi nhiều năm trên thương trường, Quách Trách Hà rõ ràng một điểm, bất kỳ chuyện gì phát sinh đều cũng có căn nguyên, mà có một số việc chỉ cần tìm được căn nguyên sẽ có thể tìm được biện pháp giải quyết.
Giống như trước đây một hạng mục của hắn bị mấy nghị viên Hương Giang ngăn cản, làm thế nào cũng đều không thể khởi công hạng mục, sau đó hắn sai người điều tra cẩn thận mới phát hiện, nguyên nhân những nghị viên này ngăn cản kỳ thực rất đơn giản, bởi vì bọn họ vẫn chưa thể lấy được mấy miếng đất trống ở bên cạnh hạng mục, một khi hạng mục này của hắn được xác định, giá cả của mấy mảnh đất kia chắc chắn cũng sẽ tăng cao, nếu muốn lấy xuống liền phải hao phí mức giá lớn hơn.
Cho nên Quách Trách Hà chỉ làm một việc, đó chính là tuyên bố với bên ngoài hắn bỏ hạng mục này, cũng chính bởi vì tin tức này khiến cho mấy vị nghị viên kia thuận lợi mua lại mảnh đất trống, sau đó hắn lần thứ hai báo xin phê chuẩn xét duyệt liền không bị ngăn trở.
Không có hối lộ, không có trao đổi tin tức, mọi thứ đều là ngầm hiểu lẫn nhau.
"Nguyên nhân thiên sinh tử mệnh xuất hiện hiện nay vẫn không ai biết, nhưng người có mệnh cách như vậy cực kì thưa thớt, trong số nghìn vạn người cũng không nhất định có thể gặp phải một người."
Phương Minh lắc đầu, cậu thực sự là không biết tại sao thiên sinh tử mệnh phải xuất hiện, trên thực tế toàn bộ giới tu luyện hẳn cũng không có mấy người biết rõ nguồn cơn, nguyên nhân rất đơn giản, đứa bé thiên sinh tử mệnh sống không quá trăm ngày, hơn nữa tỷ lệ cực kỳ thưa thớt, nếu như đầu thai đến nhà người thường hẳn sẽ không khiến người khác chú ý, chỉ có sinh ở gia tộc phú hào mới có thể khiến người ta biết tới.
Thế nhưng xác suất gặp phải thật sự quá nhỏ, chí ít trong hiểu biết của Phương Minh thì chỉ có một mình đứa bé nhà họ Quách này.
"Một người từ khi ra đời, ngoại trừ sức sống của bản thân thì còn hấp thu thiên địa linh khí của thế giới này, dùng để bổ sung cùng lớn mạnh sức sống của bản thân, nhưng người thiên sinh tử mệnh hầu như không thể hấp thụ sinh cơ từ bên ngoài, mà lấy sinh cơ của bản thân họ chỉ có thể duy trì trăm ngày, xấu hổ, vấn đề này tôi bất lực."
Quách Trách Hà cùng Quách Khải Minh nghe được lời nói của Phương Minh, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, chẳng qua có lẽ mấy ngày này đã thất vọng quá nhiều lần, tâm tình Quách Trách Hà vẫn là rất bình tĩnh, mở miệng nói: "Phiền phức Tần sư phó, Khải Minh, đưa Tần sư phó đi nghỉ ngơi."
"Tần sư phó, mời đi theo tôi, lúc này thật sự là đã làm phiền cậu rồi, chuyện của cậu tôi sẽ dặn dò thư ký nhanh chóng đi làm, hai ngày sẽ có kết quả."
Quách Khải Minh hướng phía Phương Minh mở miệng, Phương Minh gật đầu, đang muốn đi theo Quách Khải Minh rời khỏi viện, Alice vẫn im lặng không lên tiếng đột nhiên lại lắc lắc cánh tay của Phương Minh.
"I can save him."
Alice đột nhiên mở miệng khiến cho Phương Minh sửng sốt một chút, bởi vì cậu nhất thời không biết Alice nói gì, ngược lại Quách Khải Minh đang đứng bên cạnh trên mặt lộ ra vẻ kích động, vội vã hướng phía Phương Minh nói: "Tần tiên sinh, tiểu cô nương này nói cô bé có thể cứu con của tôi."
Bởi vì nguyên nhân lịch sử, hơn một nửa người ở Hương Giang đều biết nói tiếng Anh, mà loại con em nhà giàu giống như Quách Khải Minh này, càng được tiếp nhận phương thức giáo dục phương tây, khả năng nói tiếng Anh đương nhiên không cần nói.
"Em có thể cứu cậu bé?"
Nghe được Quách Khải Minh phiên dịch, Phương Minh đưa mắt nhìn về phía Alice, trong nháy mắt một suy nghĩ lóe lên trong đầu của cậu, cậu vỗ ót một cái: "Sao tôi lại quên mất chuyện này."
Phương Minh nghĩ tới một tin đồn về Huyết tộc.
Huyết tộc là chi nhánh của Bất Tử tộc, mà số lượng Huyết tộc cực kỳ thưa thớt, cho nên Huyết tộc vì duy trì sinh tồn và phát triển, liền đã sáng tạo ra tồn tại sơ ủng.
Cái gọi là sơ ủng, chính là người bị Huyết tộc hút máu, cùng lúc đó cũng nhận được máu của Huyết tộc, ở trong Huyết tộc, sơ ủng cũng chính là Huyết tộc cấp thấp nhất, là nô bộc của Huyết tộc.
Đương nhiên, một vị Huyết tộc cũng chỉ sơ ủng số lượng có hạn, cho nên đối với Huyết tộc đến nói, nếu như không phải xem trọng tiềm chất của một người, tuyệt đối sẽ không biến người đó thành sơ ủng đấy.
Đối với nhân loại đến nói, chỗ tốt khi trở thành sơ ủng của Huyết tộc chính là có được sức sống mãnh liệt của Huyết tộc, hơn nữa nếu như may mắn, thậm chí rất có thể còn có được thực lực mạnh mẽ.
Đương nhiên, có tốt cũng liền có xấu, sau khi trở thành sơ ủng thì con người cũng giống như Huyết tộc, sợ ánh sáng mặt trời, cần nhờ hút máu để duy trì sinh mệnh.
Đặc thù của thiên sinh tử mệnh là cái gì? Không phải là không cách nào hấp thu sinh cơ sao? Nhưng nếu như trở thành sơ ủng của Huyết tộc, chỉ cần dựa vào máu có thể bổ sung sinh cơ...
Phương Minh hiểu ý của Alice rồi, chỉ cần Alice cắn bé trai nhà họ Quách này một cái, khiến đứa bé có được máu của Huyết tộc, khi đó thiên sinh tử mệnh cũng liền tự sụp đổ.
Nhưng cũng chính là biết điểm này, Phương Minh ngược lại rơi vào trầm mặc.
Huyết tộc, từ trình độ nào đó đến nói quả thật là địch của loài người, bởi vì bọn họ dựa vào hút máu mà sống, vì máu khó tránh khỏi sẽ làm ra những chuyện tổn thương tới nhân loại, nếu để cho đứa nhỏ nhà họ Quách này biến thành sơ ủng của Alice, ngày sau cậu cũng không dám chắc liệu đứa bé này có đi lên con đường đối địch với nhân loại hay không.
"Tần sư phó?"
Thấy Phương Minh không có phản ứng, Quách Khải Minh lần thứ hai kêu một tiếng, khiến Phương Minh tỉnh lại từ trong suy ngẫm.
"Đứa bé không lựa lời nói bậy bạ, tình huống của con ông tôi bất lực, cáo từ trước."
Cuối cùng, Phương Minh vẫn quyết định không cho Alice ra tay, không phải cậu thấy chết không cứu, mà là cậu không nghĩ tạo ra một mối họa lớn trong tương lai cho nhân loại.
Nếu như cậu cứu đứa nhỏ nhà họ Quách này, đến lúc đó nếu cậu bé tổn thương đến con người, hút máu của người khác, phần nhân quả này cũng sẽ tính vào đầu cậu.
"Tần sư phó xin dừng bước."
Ngay lúc Phương Minh cất bước chuẩn bị rời khỏi, Quách Trách Hà đột nhiên mở miệng gọi Phương Minh lại, người già đời như hắn, từ lúc nhìn thấy vẻ mặt của Phương Minh có chút biến hóa thì đã phát hiện một số mánh khóe.
"Tần sư phó, nếu như có chuyện gì khó nói không ngại nói thẳng, cho dù cuối cùng thực sự bất lực, chúng ta cũng cảm tạ Tần sư phó."
Quách Khải Minh cũng không ngu dốt, sau khi nghe cha mình nói hắn thoáng cái liền hiểu rõ, lập tức mang trên mặt vẻ thành khẩn: "Tần sư phó, đây là đứa con duy nhất của tôi, nếu như cậu có thể cứu mạng nó thì cậu chính là ân nhân cứu mạng của nhà họ Quách tôi, nhà họ Quách tôi vô cùng cảm kích."
Có thể làm cho nhà họ Quách cảm ơn, đối với rất nhiều người đến nói là nghĩ cũng không dám nghĩ, bởi vì chỉ cần có nhà họ Quách làm chỗ dựa, cho dù có muốn đi ngang ở Hương Giang cũng không thành vấn đề.
Chẳng qua đối với Phương Minh, lực hấp dẫn của những thứ này cũng không phải rất lớn.
Alice tuy rằng nghe không hiểu Phương Minh cùng cha con Quách Trách Hà nói gì, nhưng khát vọng tới từ bản năng khiến cô bé không ngừng lôi kéo tay của Phương Minh lắc qua lắc lại, rất hiển nhiên, cô bé cũng rất muốn biến đứa bé nhà họ Quách thành sơ ủng của cô bé.
"Tiểu hài này có lực hấp dẫn đối với Huyết tộc lớn như vậy?"
Phương Minh thấy vẻ mặt của Alice, trong lòng liền nghi ngờ, tuy rằng cậu biết Huyết tộc lựa chọn sơ ủng ngoại trừ trung tâm vẫn còn có thật nhiều điều kiện khác, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của Alice, chẳng lẽ thiên sinh tử mệnh cực kỳ trân quý đối với Huyết tộc sao?
"Tần sư phó, van cầu cậu, van cầu cậu mau cứu con của tôi đi, mặc kệ đã làm tội gì, hãy để cho tôi thừa nhận, đứa bé là vô tội."
Trong phòng vợ của Quách Khải Minh cũng vọt ra, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Phương Minh, đối với một người mẹ đến nói, không có gì quan trọng hơn con của họ.
"Bà Quách, xin bà bình tĩnh trước đã."
Phương Minh lắc mình tránh né, nhưng mà Alice vẫn còn đứng tại chỗ, cái quỳ này của vợ Quách Khải Minh vừa lúc quỳ xuống trước mặt của Alice.
Thấy một màn như vậy, Phương Minh thở dài một hơi, có lẽ, có một số việc thật là số mệnh đã an bài đi.
Vừa vặn cậu cần nhà họ Quách trợ giúp, đứa bé nhà họ Quách lại đúng lúc trở thành thiên sinh tử mệnh trong nghìn vạn người không thấy một, mà lại càng vừa vặn bên cạnh cậu có một bé gái Huyết tộc.
"Mà thôi, để tôi nói tình huống cho mọi người biết trước, kỳ thực cũng không phải tôi không muốn ra tay giúp đỡ, mà là kết quả này cũng không nhất định là kết quả mà mấy người mong chờ."
Ánh mắt của Phương Minh nhìn về phía Quách Trách Hà, Quách Trách Hà hiểu ý của Phương Minh, xoay người vẫy vẫy tay với quản gia đang đứng trong sân.
"A Phúc, đưa khách trong sảnh này đi khách sạn nghỉ ngơi, mặt khác nói cho mọi người, không cho phép tới gần nơi này."
"Tốt, tôi đã hiểu rồi, đích thân tôi sẽ canh chừng ở sảnh lướn, không cho phép bất kỳ người nào qua đây."
Quản gia gật đầu, ông ta biết ý của ông chủ, đây là sợ chuyện xảy ra trong viện tiết lộ ra ngoài.
"A Phúc theo tôi hơn năm mươi năm, tuyệt đối tin cậy, cho nên xin Tần sư phó yên tâm, chuyện đã xảy ra ở đây tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận