Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 330: Long thần hiển linh

Chương 330: Long thần hiển linh
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-------------------
Bên trong Hoa Hạ có rất nhiều con sông lớn, mà trong chuyện này nổi tiếng nhất tự nhiên là Trường Giang cùng Hoàng Hà rồi.
Những người đã từng đi qua sông Hoàng Hà cùng Trường Giang thì sẽ biết, những nơi này có rất nhiều hoạt động tế thần, những hoạt động này đều có liên quan với Hà Bá(1) cùng Long Thần, mà thực tế đa số người sống trên đời đều chưa từng đi qua Hoàng Hà cùng Trường Giang đấy, vì thế, hiểu biết của họ đối với những hoạt động này rõ nhất chính là nhờ vào những bài học hồi còn đi học ở trường.
(1)Hà Bá: thần sông, hay còn được gọi là Hà Thần
Hà Bá cưới vợ!
Cũng chính bởi vì câu chuyện xưa này mà rất nhiều người theo bản năng không có cảm tình tốt đẹp gì đối với Hà Bá, nghĩ Hà Bá là xấu đấy, hàng năm đều muốn thu nhiều cống phẩm của dân chúng như vậy, hôm nào mất hứng còn muốn làm mưa làm gió.
Thậm chí, ngay cả tác giả của bộ Tây Du Ký cũng bị ảnh hưởng bởi những chuyện này. Nếu có độc giả tỉ mỉ liền là có thể phát hiện, ở bên trong Tây Du Ký, những miêu tả về Hải Long Vương của Ngô Thừa Ân cũng không tính là tốt.
Bên này, anh Trần ném các loại cống phẩm vào trong nước, không bao lâu, các du khách lại ngạc nhiên kêu lên.
"Những con cá chết kia biến mất rồi."
Sau khi những cống phẩm được ném vào trong nước, số cá chết phiêu phù trên mặt nước dần dần chìm vào đáy nước biến mất không thấy gì nữa, điều này làm cho các du khách khiếp sợ, lẽ nào Hà Bá thật sự tồn tại?
Nếu không thì làm sao có thể giải thích hiện tượng trước mắt này? Bên này vừa ném số tam sinh cùng cống phẩm vào nước, số cá chết liền chìm xuống rồi, giống như dưới nước thật sự có tồn tại nào đó đang khống chế những con cá chết này vậy.
Thấy cá chết chìm xuống, anh Trần cũng hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.
"Phương Minh, đây là chuyện gì, lẽ nào dưới nước này thật sự có tồn tại nào đó sao?"
Trần Trạch hướng phía Phương Minh nhỏ giọng hỏi, Diệp Tử Du chúng nữ cũng dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía Phương Minh, bởi vì các cô nghĩ Phương Minh hẳn là biết một chút.
"Hiện tại còn không rõ ràng lắm, xem tiếp đi sẽ biết."
Phương Minh lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt nước, sau một khắc, trong mắt lại lóe lên một tia sáng, mà cùng lúc đó, người trên thuyền đột nhiên la hoảng lên, bởi vì toàn bộ thân thuyền đột nhiên xuất hiện lay động.
"A, các người mau nhìn mặt nước, nhìn cả mạn thuyền nữa."
Có du khách gương mặt thất kinh, mọi người nghe được giọng nói này đều nhìn về phía bên ngoài thuyền, vừa nhìn xuống, không ít người trên mặt đều lộ vẻ sợ hãi, bởi vì những con cá chết kia không biết lúc nào đã trôi lơ lững ở mạn thuyền, mà điều quỷ dị hơn là, mặt sông này thật giống như xuất hiện rất nhiều con suối, nước sông không ngừng dâng lên.
Nước sông dâng lên, mà những con cá chết này cũng theo nước sông dâng lên.
Về phần thân thuyền lay động, chính là do những con cá chết này đánh lên thân thuyền tạo thành.
Có thể tưởng tượng, số lượng cá chết dưới sông này nhiều biết bao nhiêu!
Vô số cá chết rậm rạp chằng chịt phiêu phù ở bốn phía xung quanh thuyền, vừa nhìn liền khiến cho người ta thấy mà giật mình, tê cả da đầu.
Ở chỗ đầu thuyền, sắc mặt của anh Trần cũng trở nên âm trầm lạnh lẽo, nhìn số cá chết dưới thuyền kia, trong mắt cũng xuất hiện hàn ý, hướng phía thuyền viên bên người hô: "Mời Long Thần."
Mấy thuyền viên nghe được lời nói của anh Trần vẻ mặt trở nên nghiêm túc, đều móc ra một vật từ trong lòng, đó là một loại ốc biển màu đen tuyền, to cỡ nắm tay trẻ em.
Ô...
Một chuỗi tiếng kèn đặc biệt phát ra từ trong số ốc biển này, trên mặt mấy người thuyền viên này cũng trở nên hơi phiếm hồng, dường như để thổi số ốc biển này kêu lên đối với bọn họ không phải là chuyện dễ dàng gì.
Anh Trần lúc này còn đang đứng ở trước bàn thờ, hai tay thành kính tạo thành hình chữ thập, trong miệng thì thầm: "Nhân có nhân đường, thủy có thủy đạo, mượn đường đi đường, tiên lễ hậu binh, nay đệ tử Trần Tiềm thỉnh Long Thần bảo hộ, bảo vệ gió êm sóng lặng."
Xôn xao!
Sau khi đọc xong, Trần Tiềm xốc vải đỏ lên lộ ra một cái đầu rồng to lớn, nói là đầu rồng thì cũng có chút kỳ quái, bởi vì đầu rồng này không ngờ dĩ nhiên lại hướng xuống dưới.
Lúc nhìn thấy đầu rồng này, đôi mắt của Phương Minh hiện lên một tia kinh ngạc, mà trên bong thuyền cũng có mấy người sắc mặt hơi biến hóa, trong đó còn có một lão giả trong mắt càng toát ra vẻ kiêng kỵ.
"Tấu nhạc, thỉnh Long thần hiển linh!"
Trần Tiềm quát lớn một tiếng, cùng lúc đó cũng cắn nát ngón trỏ của mình, đem máu thoa lên trên hai mắt của Long Thần, trong miệng cũng bắt đầu nhẹ giọng niệm niệm cái gì đấy.
Tiếng kèn cổ xưa còn thêm nghi thức thần bí, làm cho du khách trên thuyền đều tò mò không ngớt, chỉ là theo âm thanh của tiếng ốc biển này truyền ra, thân thuyền cuối cùng ngừng lắc lư.
"Mau nhìn, mấy con cá chết kia bắt đầu lặn rồi."
Cá chết không hề phiêu phù ở bốn phía của con thuyền nữa, mà theo nước sông trôi nổi dần lặn xuống phía dưới, điều này làm cho du khách trên thuyền thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng khiến ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Trần Tiềm mang theo một tia kính nể.
Rất rõ ràng, một màn trước mắt này đã nói rõ Trần Tiềm kia thật sự không phải là người bình thường, mà đối với quỷ thần, trong lòng đa số người đều mang theo vẻ kinh sợ.
"Tiếp tục lái thuyền."
Trần Tiềm không để ý tới ánh mắt của những du khách này, sau khi nhíu nhíu mày liền hướng phía thuyền viên phân phó một câu, mà chính anh ta thì lại một lần nữa đi lên tầng trên cùng.
"Người này có chút bản lĩnh, Phương Minh, anh ta với cậu ai lợi hại hơn?" Trần Trạch nhìn bóng lưng Trần Tiềm đang rời đi, lại hướng phía Phương Minh đang đứng bên cạnh hiếu kỳ hỏi.
"Không có gì hay mà so sánh cả."
Phương Minh cười cười cự tuyệt trả lời vấn đề này, phương pháp xử lý của đối phương khác hẳn cậu, hơn nữa, vừa nhìn là biết đối phương là người kiếm cơm nhờ vào thủy lộ, đương nhiên sẽ có am hiểu nhiều trên phương diện thủy lộ này.
"Không có gì hay để so sánh? Đây chính là không sánh bằng người ta sao?"
Trần Trạch lẩm bẩm một câu, nhưng mà Phương Minh sớm đã đi ngoài, tới trước đầu thuyền nhìn chằm chằm cái đầu rồng kia.
"Tôi có thể thắp nén hương không?"
Phương Minh hướng phía một thuyền viên canh giữ ở đầu thuyền hỏi, sau khi thấy thuyền viên kia gật đầu, liền lấy ba chỉ thiền hương ở bên cạnh, châm xong thì hướng phía đầu rồng kia vái ba vái.
Thấy hành động của Phương Minh, những du khách khác trên thuyền áo não vỗ vỗ đầu của mình, đúng vậy, sao bọn họ có thể không nghĩ tới cúng tế đầu rồng này một chút kia chứ?
Ngày bình thường thắp hương bái Phật, cũng không thật sự trông cậy vào những Thần Phật kia có thể hiển linh, nhưng bây giờ rõ ràng là khác nha, bọn họ đã được nhìn thấy sự lợi hại của đầu rồng này, vừa nhìn liền biết rõ ràng đầu rồng này khá linh đấy, bọn họ sao lại có thể không bái tế một chút kia chứ? Nói không chừng thật có thể được Long Thần phù hộ.
"Tôi cũng muốn bái một chút."
"Đúng đúng, tôi cũng vậy."
Những du khách này đều tiến lên, cả đám đều muốn cúng tế Long Thần, Phương Minh cũng biết trong đầu những du khách này nghĩ tới chuyện gì, cười cười một tiếng rồi lui xuống, nhường vị trí cho họ.
Thuyền tiếp tục tiến lên, nửa giờ sau, mặt sông càng lúc càng hẹp hơn, chỗ hẹp nhất chỉ rộng cỡ mười mét.
"Oa, cảnh sắc nơi này thật xinh đẹp."
Có du khách sợ hãi than, lúc này bọn họ có cảm giác chỉ cần vươn tay là có thể đụng tới cảnh hai bên bờ, chỉ là cũng chính vào lúc này, từ buồng nhỏ ở tầng dưới chót có bốn thuyền viên đi lên, ánh mắt của bốn thuyền viên này nhìn chằm chằm vào tất cả du khách trên thuyền.
"Từ giờ trở đi, di động không thể gọi điện thoại, càng không thể chụp ảnh."
Ở dưới sự giám thị của mấy vị thuyền viên, không ít du khách muốn chụp hình đều chỉ có thể kiềm chế xúc động muốn chụp hình của mình, bởi vì bọn họ có thể hiểu tính tình của vị kia, người đó nói có thể ném bọn họ xuống thuyền có nghĩa là thật sự có thể ném bọn họ xuống thuyền.
Mấu chốt nhất là, lúc trước thấy được bản lĩnh của Trần Tiềm, đã là khiến cho bọn họ nảy sinh lòng kính sợ đối với Trần Tiềm rồi, càng thêm không dám có nửa câu oán hận.
Trên tầng cao nhất, vẻ mặt của Trần Tiềm cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên, tuy rằng anh ta đã đi qua đây rất nhiều chuyến, nhưng mỗi một lần tới đây vẫn không dám xem thường, bởi vì chỉ cần anh ta có chút không cẩn thận, kết quả chính là hóa thành ác quỷ nơi đáy nước.
"Mau nhìn, phía trước này có một đường hầm."
Có du khách lanh mắt phát hiện ở phía trước xuất hiện một đường hầm, mà dòng nước cũng trực tiếp chảy vào bên trong đường hầm này, điều này cũng có nghĩa một hồi bọn họ chắc hẳn cũng sẽ đi vào đường hầm kia.
"Thật thần kỳ, dòng sông này dĩ nhiên có thể trực tiếp tạo ra một đường hầm ở dưới ngọn núi, thiên nhiên điêu luyện sắc sảo quả nhiên là không cách nào tưởng tượng."
Bên trong núi có dòng nước ngầm cũng không tính là chuyện kỳ quái gì, thế nhưng những dòng nước ngầm này bình thường sẽ không xuất hiện ở bề ngoài, cho nên không ít du khách đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
"Một hồi mấy người đều ngồi ở bên cạnh tôi, không nên rời khỏi."
Lúc nhìn thấy miệng đường hầm này, vẻ mặt Phương Minh đột nhiên trở nên ngưng trọng lên, hướng phía đám người Diệp Tử Du nói rằng.
"A, vì sao? Lẽ nào..."
Chúng nữ sửng sốt một chút, chỉ là thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phương Minh các cô đột nhiên cũng hiểu ra được cái gì, cả đám đều tựa vào bên cạnh Phương Minh.
"Trách không được anh ta lại để ý cẩn thận như vậy, thì ra là thế."
Phương Minh nói nhỏ một câu, đến bây giờ rốt cục cậu cũng hiểu vì sao trước đây Trần Tiềm lại có yêu cầu như vậy rồi, chỉ là dù vậy trong lòng cậu vẫn có chút không yên, trực giác nói cho cậu biết, lúc này đây có thể sẽ gặp chuyện không may.
"Anh Trần, lập tức phải tiến vào, có phải sẽ làm theo quy củ cũ hay không?" Có thuyền viên mở miệng hỏi.
"Tôi dẫn đầu vào thử trước, chuyến này tôi mơ hồ có một loại trực giác không tốt lắm, lúc trước đám cá chết kia xuất hiện thật quá quỷ dị, dựa theo tình huống bình thường hẳn là nó không nên xuất hiện mới đúng."
Trên tay Trần Tiềm không biết lúc nào xuất hiện một cái hộp, một cái hộp đen nhánh, tay còn lại của anh ta đặt lên cái hộp, vuốt vuốt nhẹ.
Một hồi lâu sau, sắc mặt Trần Tiềm đột nhiên thay đổi, vội vã hô: "Dừng thuyền."
Ngay lúc thuyền chỉ cách cửa đường hầm 20m đột nhiên ngừng lại.
"Chuyện gì xảy ra, sao không đi tiếp?"
"Đúng vậy nha, tại sao lại dừng lại?"
Các du khách nghi hoặc không thôi, mà Trần Tiềm cũng từ ba tầng đi xuống, ánh mắt quét lên quét xuống trên người đám du khách, chỉ là thời gian quan sát trên người mỗi du khách không tới ba giây, cho dù là Diệp Tử Du cùng Lăng Dao cũng giống như vậy.
Cuối cùng, ánh mắt của Trần Tiềm đã rơi vào trên người một cô gái hơn ba mươi tuổi, sau đó đi về phía cô gái.
"Anh... Anh muốn làm gì?"
Người đàn ông bên cạnh cô gái mở miệng, sau đó chắn trước mặt cô gái, rất hiển nhiên, đây chính là một đôi vợ chồng.
"Có phải cô có thai rồi hay không?"
Trần Tiềm không để ý đến người đàn ông, ánh mắt trực tiếp tập trung vào trên người cô gái, mở miệng hỏi.
"Tôi... Tôi không biết."
Trên mặt cô gái hiện lên vẻ kinh ngạc, chỉ là có lời nhắc nhở của Trần Tiềm, đột nhiên cô gái nghĩ tới cái kia của mình hình như đã chậm ba ngày rồi.
Chỉ là vốn dĩ cô gái cũng không đặt vấn đề này ở trong lòng, bởi vì cái kia đến trễ bốn năm ngày là chuyện rất bình thường.
"Bây giờ cô đi xuống thuyền đi."
Trần Tiềm trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nói ra một câu khiến tất cả du khách khiếp sợ.
"Anh nói cái gì đó, dựa vào cái gì mà anh muốn bà xã của tôi phải rời thuyền, chúng tôi đều đã giao tiền xong."
Người chồng của cô gái nóng vội trực tiếp chất vấn.
Trần Tiềm nhíu mày lại: "Tiền tôi sẽ trả lại cho các người, ngoài ra tôi sẽ sắp xếp một thuyền viên cùng các người chèo xuồng trở về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận