Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 375: Tòa nhà gặp chuyện không may

Chương 375: Tòa nhà gặp chuyện không may
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
--------------------
"Tử Du em nhận lấy đi."
Phương Minh vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Phương Minh.
Mặc dù nói, các trưởng bối đều có thói quen tặng quà gặp mặt cho vãn bối, nhất là khi nhà gái đến nhà trai, với tư cách trưởng bối của nhà trai đều có tập tục tặng quà như vậy, nhưng có thể nói rằng đa số đều là chuẩn bị bao lì xì, hoặc là có trưởng bối khách khí thì tặng vòng tay… các thứ đại loại như vậy.
Nhưng mà cho dù là lễ gặp mặt như thế nào, giá trị đều chỉ ở trong khoảng mấy trăm đến mấy nghìn, người trực tiếp tặng biệt thự lớn hơn một trăm triệu làm lễ gặp mặt giống như Lăng Mộ Mai, có thể nói là có một không hai.
Mặt khác theo suy nghĩ của đám người Hoa Minh Minh, Phương Minh hẳn là sẽ không để Diệp Tử Du tiếp nhận mới đúng, dù sao bọn họ hiểu Phương Minh là loại người không có công thì không nhận lộc, Phương Minh cùng bà Lăng này cũng không có quan hệ thân thiết gì.
"Có cái gì không đúng!"
Hàn Kiều Kiều nói nhỏ một câu, trên mặt lộ ra vẻ suy tư, đôi mắt đẹp đảo quanh người Phương Minh cùng Lăng Mộ Mai lẳng lặng đánh giá, trực giác nói cho cô ấy biết, quan hệ của Phương Minh cùng bà Lăng này tuyệt đối không đơn giản.
Dựa vào những hiểu biết của cô ấy về Phương Minh, nếu như không phải người cực kỳ thân cận, Phương Minh tuyệt đối sẽ không đồng ý nhận một phần lễ lớn như thế, dựa theo một khía cạnh khác đến nói cũng giống vậy, cho dù bà Lăng kia là người có tiền, cho dù bà ấy rất tán thưởng hay yêu thích Phương Minh, thế nhưng hẳn sẽ không yêu ai yêu cả đường đi, thoải mái hào phóng tới độ tiện tay tặng quà gặp mặt hơn trăm triệu.
Bản thân Lăng Mộ Mai cũng sửng sốt trước câu trả lời của Phương Minh, lúc trước bà ấy chỉ là muốn lễ gặp mặt chính mình cho con dâu tuyệt đối không thể thấp hơn so với bất kỳ người nào, thế nhưng bà lại quên mất chuyện tặng biệt thự hơn 100 triệu sẽ khiến người ta khiếp sợ.
Thế nhưng điều mà bà càng không nghĩ đến chính là, con mình dĩ nhiên tiếp nhận rồi.
"Chẳng qua Tử Du hiện nay vẫn còn đi học ở thủ đô, biệt thự này cô ấy cũng không có thời gian ở, tấm lòng của dì Lăng chúng cháu xin nhận trước, mà văn kiện này tạm thời vẫn để dì Lăng bảo quản đi."
Thời khắc này Phương Minh đã có chút hối hận vì những gì cậu nói lúc nãy, cũng giống như Lăng Mộ Mai tạm thời không nghĩ tới chuyện bại lộ quan hệ của hai người, cậu lúc này cũng vẫn chưa nghĩ ra nếu như quan hệ của hai người bại lộ, cậu nên lấy thái độ như thế nào để đối mặt Lăng Mộ Mai.
Cho nên, sau khi nhìn thấy vẻ mặt khác thường của đám người Hoa Minh Minh, cậu liền lập tức nói tiếp.
Nghe được lời của Phương Minh, trên mặt đám người Hoa Minh Minh mới lộ ra vẻ bừng tỉnh, dưới cái nhìn của bọn họ, Phương Minh đây là đã cự tuyệt biệt thự mà Lăng Mộ Mai đưa ra, chẳng qua là đổi một cách từ chối uyển chuyển hơn mà thôi.
"Như vậy sao, vậy hợp đồng này liền giao cho Tử Du bảo quản đi, khi nào Tử Du cháu muốn đến biệt thự kia sống thì nói với dì một tiếng, dì sẽ đánh tiếng với bảo vệ bên kia."
Lúc này Diệp Tử Du không cự tuyệt nữa, cô và đám người Hoa Minh Minh có suy nghĩ giống nhau, đều nghĩ Phương Minh đây là lựa chọn uyển chuyển cự tuyệt, do đó cô cũng không cần ngay mặt cự tuyệt nữa, đợi tới sau này tìm một cơ hội nào đó đưa lại phần quà này là được.
Lễ gặp mặt đều đã tặng xong, Hoa Bác Vinh liền dẫn mọi người đi về phía tiệm cơm, chẳng qua đoàn người vừa tới tiệm cơm thì điện thoại trên tay Phương Minh lại vang lên.
Sau khi nghe điện thoại, vẻ mặt của Phương Minh trở nên có chút khó coi, nói thẳng: "Cháu có chút việc phải đi xử lý một chút, chú Hoa, dì Lăng, xin lỗi vì cháu không thể đi ăn cơm cùng mọi người được."
"Chuyện rất quan trọng sao?"
Nghe được lời nói của Phương Minh, tất cả mọi người ở đây đều lộ ra vẻ quan tâm.
"Không phải là chuyện của cháu, chẳng qua vấn đề này nếu như xử lý không tốt mà nói, sợ rằng sẽ nguy hại đến sự phát triển của toàn bộ Ma Đô, hiện tại cháu phải nhanh chân đến xem."
Lăng Mộ Mai trầm ngâm, mặc dù không nỡ chuyện vừa mới gặp con trai, còn chưa kịp ăn chung bữa cơm đã phải xa nhau rồi, thế nhưng dù sao thì bà cũng là người biết nặng nhẹ đấy, gật đầu nói: "Được, chẳng qua Phương Minh cháu phải chú ý an toàn của mình, mọi việc không thể cậy mạnh."
"Cháu biết rồi."
Phương Minh gật đầu, sau khi tạm biệt đám Diệp Tử Du liền rời khỏi tiệm cơm, chẳng qua không bao lâu Hoa Minh Minh cũng đi ra theo, Hoa Bác Vinh muốn cậu ta làm tài xế cho Phương Minh.
Nhìn bóng lưng Phương Minh rời khỏi phòng ăn, Hàn Kiều Kiều hơi đưa tay nâng cằm, từ đoạn đối thoại của Lăng Mộ Mai cùng Phương Minh cô ấy cảm giác được điều gì lạ lạ, đoạn đối thoại này của hai người sao giống như trưởng bối dặn dò con của mình ra ngoài phải cẩn thận vậy?
Cũng chính vì nhận ra điểm này, nên khi mọi người vào phòng ăn tìm chỗ ngồi xuống, Lăng Mộ Mai lôi kéo Diệp Tử Du ngồi ở bên trái của bà, mà Hàn Kiều Kiều cũng không lộ ra dấu vết ngồi ở bên phải Lăng Mộ Mai.
...
"Phương Minh, sao mặt cậu lại nghiêm túc như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại còn sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của toàn bộ Ma Đô, có cần phải khoa trương như vậy không?"
Trên xe, Hoa Minh Minh vừa lái xe, vừa hỏi Phương Minh một câu.
"Thà xem trọng còn hơn hời hợt."
Phương Minh nhìn Hoa Minh Minh một cái, mới vừa rồi cậu nhận được điện thoại của Tiền Gia Lý, trong điện thoại Tiền Gia Lý nói cho cậu biết, phong thủy của tòa nhà Ma Đô hoàn toàn rối loạn, hơn nữa đã xuất hiện chuyện lớn rồi.
Sau nửa giờ, Hoa Minh Minh đã lái xe đi tới đoạn đường Lục Gia Khẩu, mà ở cách tòa nhà Ma Đô khoảng 100m có một bảng thi công đang đặt ở đó, toàn bộ xe cộ đều không thể tới gần, chỉ có thể đi đường vòng.
"Làm trò gì vậy, giữa ban ngày lại thi công ở chỗ này, đây là đội thi công của nhà nào vậy, có phải đầu bị chạm điện rồi không?"
Hoa Minh Minh bất mãn nhìn mấy công nhân ở phía trước, mà cùng thái độ bất mãn như cậu ta chính là những tài xế lái xe ngang qua đây, phải biết rằng ở đây là địa phương nào? Đây là Lục Gia Khẩu, khu vực phồn hoa nhất Ma Đô, là một trong những trung tâm tài chính của thế giới, coi như là thi công cũng không nên phủ kín đường, hơn nữa cũng không nên thi công giữa ban ngày.
"Chúng ta có cần đổi phương hướng không? A... Phương Minh, sao cậu lại xuống xe?"
Hoa Minh Minh còn chưa nói hết câu liền phát hiện Phương Minh đã mở cửa xe đi xuống, trực tiếp vượt qua rào chắn đi về phía tòa nhà trung tâm Ma Đô bên kia.
"Ai? Phía trước đang ở thi công, không được qua đây."
Phương Minh mới đi lướt qua bảng thi công được vài mét liền có hai công nhân chặn cậu lại, chẳng qua chỉ là dựa vào thái độ cùng thân thể thẳng tắp của hai công nhân này, cậu liền biết, hai người này sợ rằng cũng không phải công nhân gì.
Công nhân xây cất bởi vì nguyên nhân trường kỳ lao động, ít nhiều gì lưng cũng đều sẽ còng một chút, thế nhưng thân thể của hai người này lại thẳng tắp, hơn nữa trong ánh mắt tràn đầy vẻ đề phòng, phong thái này tuyệt đối không phải một công nhân xây cất nên có.
Nếu như cậu đoán không lầm mà nói, hai người này hẳn là người ở ngành bạo lực nào đó.
"Lão Tiền, tôi tới rồi."
Phương Minh nói chuyện điện thoại xong, ánh mắt nhìn hướng hai người công nhân xây cất, mà một trong hai người này lỗ tai hơi giật giật một chút, lập tức đưa mắt nhìn hướng Phương Minh: “Mời đi theo tôi."
Rất hiển nhiên, bên trong tai của người này có gắn tai nghe đấy, vừa rồi đã có người truyền tin cho hắn ta.
Phương Minh theo hai người này đi về phía tòa nhà trung tâm Ma Đô, chẳng qua càng đến gần tòa nhà trung tâm Ma Đô, lông mày của cậu liền nhíu càng chặt, vừa mới qua vài ngày, sát khí ở nơi này dĩ nhiên có thể cô đọng tới trình độ như vậy.
Cây cối và đèn đường bên trên tòa nhà tất cả đều gãy, giống như bị đao chỉnh tề cắt đứt, toàn bộ trên mặt đất một mảnh hỗn độn, mà khi đi tới cửa tòa nhà trung tâm Ma Đô, trước mặt của Phương Minh xuất hiện một đám người, chỉ là những người này toàn bộ đều mặc quần áo đặc thù, trông không khác gì phi hành gia.
"Phương đại sư đã đến."
Một giọng nói ồm ồm truyền đến, Phương Minh nhìn Tiền Gia Lý trên đầu bị mũ bảo hộ bịt kín đang đi về phía mình, thiếu chút nữa bật cười, lão Tiền cao tuổi như thế rồi, vậy mà lại nhìn như con rối búp bê bán trong siêu thị vậy.
"Lão Tiền, chuyện sao thế này, tại sao đột nhiên lại biến thành như vậy?"
"Phương đại sư, tình huống cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm, cậu theo tôi đến bên này."
Tiền Gia Lý ở phía trước dẫn đường, dẫn Phương Minh đi về phía tòa nhà, thẳng đến sau khi đi vào cửa tòa nhà lúc này mới cởi mũ giáp.
Trong cao ốc lúc này có hai ba mươi người, mà giờ khắc này Tề Quốc Tá đang cùng mấy ông lão thương nghị cái gì đó, ngoài ra một bên khác thì là có thêm một người đàn ông đeo mắt kính hơn năm mươi tuổi, tuy rằng chỉ là một người an tĩnh đứng ở nơi đó, thế nhưng khí thế trên người ông ta phát ra lại khiến mọi người không thể bỏ qua.
"Đây là một nhân vật lớn, trong tay nắm quyền to."
Phương Minh rất nhanh liền đã có phán đoán, ở dân gian có một từ là: Quan uy. Mặc dù nói cái từ này mang nghĩa xấu, chính là chỉ một ít người làm quan tự cao tự đại, lợi dụng quyền lực của mình mưu lợi riêng, thế nhưng theo Phương Minh, quan uy là thật sự tồn tại.
Quan uy là một loại hình thức biểu hiện của khí tràng, khi một người sống một quãng thời gian dài ở vị trí cao, luôn chỉ tay ra lệnh cho người khác, khí tràng của hắn cũng sẽ từ từ xuất hiện thay đổi, khi người thường gặp phải loại khí tràng này, sẽ cảm thấy sợ hãi theo bản năng.
Có rất nhiều học giả còn có rất nhiều người ngoại quốc công kích người Trung Quốc, nói người Trung Quốc từ trong xương đã có tư tưởng ngu dân bị nô dịch, kỳ thực đây là một cách nói rất vớ vẩn, chỉ có thể nói đây là một loại áp chế trên khí tràng mà thôi.
Mỗi tiếng nói cử động của con người đều sẽ hình thành khí tràng của riêng mình, như khí tràng của đám người có nghề nghiệp đặc biệt cũng sẽ có điểm tương đồng, đây cũng là nguyên nhân vì sao nhiều khi chúng ta chỉ cần liếc mắt liền đoán được người nọ làm nghề gì.
Dựa vào sư phụ Phương Minh đã hiểu rõ được, khí tràng chỉ là căn bản, ở phía trên một tầng đó chính là khí thế, khí thế thì cần khí tràng cực kỳ mạnh mẽ mới có thể hình thành, mà những người bề trên kia liền có được khí thế thuộc về riêng mình.
Loại khí thế này cùng cảnh giới có thể nói có liên quan cũng có thể nói không liên quan, cổ đại có một vị quan thanh liêm tên là Hải Thụy, tương truyền năm đó khi Hải Thụy cải trang vi hành, đã bị yêu tà ngăn cản, thế nhưng chỉ dựa vào một thân quan uy cùng khí thế ngay thẳng chính trực đã khiến cho những yêu tà này không dám tới gần.
Hải Thụy không phải người tu luyện, ông ấy chỉ là một người bình thường, thế mà có thể phát ra khí thế kinh khủng như thế.
"Phương đại sư đã đến."
Tề Quốc Tá cũng nhìn thấy Phương Minh đến liền chào hỏi Phương Minh một tiếng, mà mấy ông lão bên cạnh Tề Quốc Tá thì chỉ nhìn Phương Minh một cái liền thu hồi tầm mắt, vài người tiếp tục cãi vã kịch liệt cái gì đó.
"Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Phương Minh nhíu mày lại, không thể không mở miệng cắt đứt trận tranh cãi của đám người Tề Quốc Tá.
"Phương đại sư, chúng ta đang thảo luận làm sao để giải quyết vấn đề sát khí trước mắt."
Tề Quốc Tá trả lời Phương Minh một câu, nhưng mà một ông lão khác lại không kiên nhẫn được nữa: “Đã đến lúc này rồi sao lại khiến người không quan trọng gì tới quấy rầy chúng ta, các người muốn đệ tử mình được mở mang tầm mắt thì cũng phải chú ý đúng mực một chút."
Rất hiển nhiên, ở trong mắt ông lão này, Phương Minh hẳn là đệ tử hoặc là hậu bối của Tề Quốc Tá, là Tề Quốc Tá gọi tới quan sát tiếp thu thêm kiến thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận