Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 781: Núi Thiên Táng không phải núi (2)

Chương 781: Núi Thiên Táng không phải núi (2)
Cảnh đẹp như vậy nếu như chụp ảnh truyền đi, tất nhiên sẽ khiến cho toàn bộ thế giới khiếp sợ, sợ hãi thán phục với thiên nhiên điêu luyện sắc sảo, chẳng qua Phương Minh lại hiểu, đây tuyệt đối không chỉ đơn giản là thiên nhiên điêu luyện sắc sảo đưa đến.
Mười tám thác nước, vừa vặn đối ứng với mười tám trại, có chuyện vừa khớp trùng hợp như vậy sao?
Nhìn hồ Bạc, cảm xúc của Đa Bảo quỷ sư cũng trở nên rất kích động, không để ý tới Phương Minh, trực tiếp quỵ ở bên cạnh hồ Bạc này, không ngừng dập đầu, trong miệng còn niệm tụng Miêu Ngữ mà Phương Minh nghe không hiểu.
Sau khi dập đầu mười mấy lần Đa Bảo quỷ sư mới đứng lên, đưa mắt nhìn về phía Phương Minh, hỏi: "Tôi hỏi cậu một lần cuối cùng, nhất định cậu phải tiến vào núi Thiên Táng sao?"
"Đương nhiên, chẳng qua ông phải nói cho tôi biết trước, núi Thiên Táng này ở nơi nào?"
Phương Minh đáp như chém đinh chặt sắt, ở đây chỉ có một hồ Bạc, tuy rằng độ cao của ngọn núi bên cạnh hồ Bạc cũng không thấp, nhưng sợ rằng vẫn còn chút chênh lệch so với núi Thiên Táng, chí ít vẫn không thể lấy thiên táng đến mệnh danh.
"Núi Thiên Táng, chính là chỉ hồ này."
Vào lúc này Đa Bảo quỷ sư cũng không thừa nước đục thả câu, chỉ vào hồ Bạc nói: "Lẽ nào cậu không nhìn ra, hồ này có thể phản chiếu ngược bầu trời, còn có bóng dáng của đỉnh núi bốn phía sao? Đây là lai lịch của cái tên núi Thiên Táng."
Núi Thiên Táng, lấy trời táng núi!
Hồ này trơn truột như mặt gương, trên mặt nước thực sự có thể phản ngược hình dáng của bầu trời, mà ngọn núi xung quanh cũng được phản ngược vào giữa hồ, nếu nói như vậy cũng liền có thể lý giải.
"Đây là núi Thiên Táng, núi Thiên Táng là một mặt hồ Bạc?"
Phương Minh có chút không tin, nếu như núi Thiên Táng thật sự được giải thích như thế, vậy phải giải thích như thế nào với núi Thiên Táng được vẽ trên bia đá kia?
"Không đúng?"
Đột nhiên Phương Minh nghĩ tới cậu và Thanh Y đều sơ sót một điểm, trên những bia đá kia từ đầu tới đuôi đều chưa từng nói núi kia chính là núi Thiên Táng, chỉ là cậu và Thanh Y tự cho là đúng cho rằng đó chính là núi Thiên Táng.
"Núi Thiên Táng, chỉ có người mười tám trại mới có thể đi vào, hiện tại tôi mở ra đường núi Thiên Táng cho cậu, về phần có thể còn sống sót mà đi ra ngoài hay không, thì nhìn vận số của chính cậu."
Đa Bảo quỷ sư không có nhiều lời, đột nhiên lên tiếng niệm chú ngữ, vẫn dùng Miêu văn, thanh âm thanh thúy thẩm thấu, quanh quẩn xuyên thấu những ngọn núi nơi đây, đồng thời hai tay của hắn cũng không ngừng biến hóa thủ ấn.
Ánh mắt của Phương Minh chăm chú nhìn mặt hồ, mà theo thủ ấn của Đa Bảo quỷ sư biến hóa, mặt hồ kia cũng xuất hiện biến hóa theo, vốn là mặt hồ bóng loáng đột nhiên giống như bị bàn tay nào đó mạnh mẽ tách ra làm đôi, sóng nước nhộn nhạo, ở nơi trung tâm nhất của hồ Bạc kia bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Hồ nước đang bị đẩy ra hai bên, khe nứt càng lúc càng lớn cũng càng ngày càng sâu, ánh mắt Phương Minh cũng chăm chú nhìn chằm chằm cái khe này, muốn có thể lập tức nhìn thấy tồn tại ngay dưới khen nứt này.
Nhưng mà, ở trong cái khe này lại có thêm vô số đạo kim quang lóe lên, những kim quang này giăng khắp nơi, tầm mắt Phương Minh căn bản không cách nào xuyên thấu qua kim quang để nhìn thấy tình huống bên dưới.
"Hô lỗ cách lợi khố..."
Đa Bảo quỷ sư đang đứng bên cạnh lúc này vẻ mặt ngưng trọng, trong miệng niệm tụng chú ngữ, thân thể cũng bắt đầu hơi run run, mở ra lối vào núi Thiên Táng đối với hắn cũng không phải chuyện dễ dàng.
"Đa lý não mã giáp bộ..."
Cuối cùng, theo một tiếng rống của Đa Bảo quỷ sư truyền ra, cả khuôn mặt hắn cũng đỏ bừng tới cực điểm, sau đó chân phải giẫm một cái, toàn bộ mặt hồ đột nhiên xoay tròn.
Hai bên khe nứt của mặt hồ xuất hiện hai vòng xoáy, vòng xoáy càng lúc càng lớn hơn, khuấy động toàn bộ hồ nước, thậm chí ngay cả khe nứt cũng bắt đầu xuất hiện vặn vẹo, đến cuối cùng biến thành một đồ án Thái cực, khe nứt chính là tuyến long ngư bên trong đồ án Thái Cực, mà hai vòng xoáy kia lại chính là hai thái cực hắc bạch trong đồ án.
Trong số mười tám thác nước, tại thời khắc này có một thác nước xuất hiện hiện tượng dòng nước chảy ngược, cũng khiến dòng nước trong thác kia hóa thành một đạo thủy long cuốn về phía phía Phương Minh, chỉ trong giây lát đã cuốn Phương Minh vào trong đó, sau đó gào thét cuộn về phía khe hở kia.
Dưới sự va chạm với kim võng do kim quang giao đan tạo thành, thủy long này không ngừng yếu bớt, Phương Minh ở bên trong thủy long lại thấy mà hoảng sợ, cho dù là cách thủy long, nhưng cậu vẫn có thể cảm thụ được sự mạnh mẽ của kim võng này, nếu đổi lại là cậu, sợ rằng thân thể vừa đụng chạm vào nó sẽ tạo thành kết quả không chết cũng bị thương.
Nếu như so sánh Phương Minh với một con muỗi, vậy kim võng do những quang mang màu vàng giao thoa bện thành lưới này chính là vợt đập muỗi, mà tác dụng của thủy long kia chính là bảo vệ Phương Minh.
Dưới sự va chạm không ngừng với kim võng, thủy long cũng không ngừng thu nhỏ lại, mà thân thể của Phương Minh cũng không ngừng sà xuống bên dưới cái khe kia, đến cuối cùng ngay cả Phương Minh đều không biết mình đã sa xuống bao sâu, bởi vì tốc độ của thủy long căn bản không hề tham khảo.
Hai bên đều là dòng nước sâu thẳm, không có bất kỳ động vật nào, càng không có bất kỳ đơn vị tỉ lệ xích gì để ước lượng, nếu như bắt buộc nói là có, đó chính là cách mỗi ba giây sẽ xuất hiện một tầng kim võng.
Khi thủy long va chạm với tầng kim võng cuối cùng kia, rốt cục cũng hoàn toàn tiêu tán, điều may mắn nhất là kim võng cũng không còn, trước mắt Phương Minh chỉ có bóng tối vô biên cùng sâu thẳm.
Oanh!
Thẳng đến cuối cùng, Phương Minh chỉ cảm thấy hoa mắt, một đạo bạch quang cực hạn thoáng qua, lại sau đó lại có một tiếng oanh minh truyền đến, cả người liền mất đi tri giác.
Phía trên hồ, nhìn mặt hồ đã khôi phục yên tĩnh, vẻ mặt Đa Bảo quỷ sư trở nên rất phức tạp, nhìn phía bầu trời nỉ non lẩm bẩm: "Không biết lúc này lão phu làm như vậy là đúng là sai, ngay cả tiên đoán cũng chưa từng đoán được, trên người của cậu rốt cuộc là có bao nhiêu bí mật?"
...
Ta là ai?
Ta ở đâu?
Ta muốn làm cái gì?
Trong nháy mắt khi Phương Minh tỉnh lại, lập tức liền tự hỏi một lần những vấn đề mà tới nay triết học vẫn chưa có lời giải đáp, thẳng đến khi khôi phục lại ánh sáng trong mắt, lúc này cậu mới bắt đầu đánh giá đến bốn phía.
Ở phía trước Phương Minh là một tòa núi lớn cao vút trong mây, cao thẳng đến đám mây, cả tòa núi lộ ra khí thế hào hùng, đứng ở dưới chân núi ngưỡng vọng ngọn núi, sẽ phát hiện bản thân mình rốt cuộc nhỏ bé biết bao.
"Đây là núi Thiên Táng, một tòa núi được sinh ra ở phía dưới hồ Bạc? Hay vẫn nên nói đây là một bí cảnh không gian?"
Trên mặt Phương Minh lộ ra vẻ suy tư, nếu như nói ngọn núi này ở thế giới hiện thật, vậy núi ở phía dưới ở hồ Bạc làm sao có thể sẽ xuất hiện ở trong đám mây, cho nên chỉ có một cách giải thích, hiện tại nơi cậu đang đứng đây là một không gian khác, một bí cảnh độc lập với thế giới hiện thật.
Bí cảnh là cách người trong giới tu luyện vẫn dùng để xưng hô một không gian độc lập, mà dựa theo người trong giới tu luyện phân tích, có hai cách hình thành bí cảnh, một loại là do mấy đại năng dùng đại thần thông chế tạo ra, cũng giống mấy người Đạo giáo nói tới cõi trời Ba Mươi Ba (1), thế giới Tây phương cực lạc (2) mà Phật giáo tuyên dương…
(1) Cõi trời Ba Mươi Ba: Ở cái chốn gọi là Đệ nhị Thiên đường, có ông vua trời tên là Đế Thích mà nhân gian hay tôn là Ngọc hoàng thượng đế. Cõi trời ấy được gọi là Đao Lợi Thiên Cung hay là cõi trời Ba Mươi Ba
(2) Phật giáo Tịnh Độ bắt đầu phổ biến ở phía tây bắc Ấn Độ, Pakistan và Afghanistan, từ đó nó lan sang Trung Á và Trung Quốc, và từ Trung Quốc sang Việt Nam, Hàn Quốc và Nhật Bản. Các kinh điển tiếp tục giải thích rằng, sau khi Phật A Di Đà tích lũy công đức vĩ đại qua vô số kiếp, cuối cùng đạt được Phật quả và vẫn còn sống trong khu đất của mình, nơi đó được gọi là Cõi Tây Phương Cực Lạc, nơi tuyệt đẹp, tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận