Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 242: Lưu Nguyệt phi đao, lệ bất hư phát

Chương 242: Lưu Nguyệt phi đao, lệ bất hư phát
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
---------------------
(1)Lưu Nguyệt phi đao, lệ bất hư phát: Lưu Nguyệt phóng đao, không bao giờ trượt
Lúc Phương Minh xuống lầu nhìn thấy Lưu Nguyệt đang trưng ra bộ dáng xã hội đen, không khỏi sửng sốt.
Thiên Vương Lưu Nguyệt của tổ chức Hắc Xà vậy mà lại tới cửa hàng của cậu.
“Phương Minh, cậu biết người này sao?”
Đại Trụ không tin lời nói đập phá quán của Lưu Nguyệt, cảm thấy người đàn ông còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ này chính là người quen của Phương Minh, lúc trước anh ta chỉ nói đùa mà thôi.
Phương Minh nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt, sở dĩ đối phương xuất hiện ở đây hiển nhiên là vì anh ta đã điều tra kỹ càng về cậu.
“Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó, không phải cậu mở cửa hàng sao? Người tới là khách, cậu có biết đạo đãi khách không vậy? Ngay cả nước trà cũng không có sao?”
“Anh cảm thấy anh là khách sao?” Phương Minh hỏi ngược lại.
“Đương nhiên tôi không phải là khách, tôi tới để đập phá quán!”
Tay phải của Lưu Nguyệt vung lên, cây đao lại xuất hiện trong tay anh ta, mà thấy cây đao trên tay Lưu Nguyệt sắc mặt Đại Trụ biến đổi, La Cẩm Thành thì trực tiếp quơ lấy cây chổi để bên cạnh còn Hoa Minh Minh thì nhát cáy trốn ngay sau tủ.
“Biết một đao khách đáng sợ nhất là khi nào không?”
“Không biết.” Hoa Minh Minh vô thức trả lời.
“Một đao khách đáng sợ nhất không phải là lúc xuất đao, mà chính là lúc đao nằm trong tay.” Đột nhiên Lưu Nguyệt vung tay phải lên, lưỡi đao hóa thành một đạo ánh sáng bay thẳng tới phía trước.
“Bởi vì trong nháy mắt khi xuất đao thì địch nhân đã ngã xuống, người chết là không biết sợ hãi đấy!”
Phương Minh nghiêng đầu, phi đao trực tiếp cắm vào ván gỗ của cầu thang.
Trên bậc thang lão Hoàng đang híp mắt nằm đó, đột nhiên cây đao mà Lưu Nguyệt phóng ra cắm thẳng ngay trước mặt nó, kình phong càng khiến mấy sợi lông chó của nó rơi xuống.
“Lưu Nguyệt phi đao, lệ bất hư phát!”
Lưu Nguyệt đắc ý vô cùng, thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc sau hai mắt anh ta liền trợn trừng!
Lão Hoàng đứng lên, đôi mắt chó tràn đầy bất mãn nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt, chân chó trực tiếp đập một phát khiến phi đao chui vào sâu trong ván gỗ, bắt đầu nện bước chó từ từ đi tới gần Lưu Nguyệt.
“Tôi dựa vào, Phương Minh, nhanh ngăn cản chó nhà cậu lại đi!”
Trong nháy mắt nhìn thấy lão Hoàng Lưu Nguyệt lập tức xù lông lên, đời này anh ta cái gì cũng không sợ, chỉ sợ duy nhất chó!
Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng sốt ruột của Lưu Nguyệt, còn có thân thể hơi run run của anh ta, Phương Minh cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Đường đường là một trong tứ đại Thiên Vương của tổ chức Hắc Xà mà lại sợ chó sao?
“Có biết một con chó đáng sợ nhất là lúc nào không?”
“Lúc nào?”
“Bị người ta quấy rầy giấc ngủ!”
Giờ phút này Lưu Nguyệt nào còn bộ dáng anh tuấn tiêu sái ban nãy nữa, thân thể anh ta run lẩy bẩy, mà lão Hoàng vẫn từng bước từng bước lại gần, chỉ còn cách anh ta 3m.
“Phương Minh, lần này coi như vận khí của cậu tốt, lần sau tôi sẽ tới phá quán nhà cậu!”
Liền đao cũng không kịp thu hồi, Lưu Nguyệt xoay người nhanh chóng chạy ra khỏi cửa hàng.
Chỉ là anh ta còn chưa chạy kịp thì lão Hoàng đã gầm nhẹ một tiếng, thân thể hóa thành một đạo ánh sáng vàng trực tiếp đuổi theo anh ta.
“Cái này…? Phương Minh, cậu xác định tên này không phải tới để làm trò cười đó chứ?”
Hoa Minh Minh từ từ đứng lên, mà khóe miệng của Phương Minh cũng không nhịn được co giật, cậu nhìn thân ảnh bị lão Hoàng rượt kia mà không biết phải nói gì hơn.
Mấy phút đồng hồ sau lão Hoàng trở về, trong miệng còn ngậm một mảnh vải, Phương Minh chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra, đây chính là ống quần của Lưu Nguyệt.
“Gâu gâu gâu!”
Lão Hoàng quay trở lại bậc thang sau đó đặt mông ngồi lên mảnh vải, có loại tư thái quang vinh khi đánh thắng trận, mang được chiến lợi phẩm trở về.
Một ngõ ngách nào đó ở phố đồ cổ!
Vẻ mặt Lưu Nguyệt tái nhợt, nhìn góc quần bị cắn rách một mảng lớn mà khóc không ra nước mắt.
“Con chó đáng chết, dám cắn nát quần ông, thật sự là đáng giận, ông…”
“Không nghĩ tới, đường đường là Thiên Vương Lưu Nguyệt vậy mà lại sợ một con chó!”
Giọng nói lạnh lùng truyền tới, không biết Lãnh Nguyệt đã xuất hiện trong ngõ hẻm từ lúc nào, cười lạnh nhìn dáng vẻ chật vật của Lưu Nguyệt.
“Ai, cô không thể hiểu được đâu, đao của tôi chỉ giết người, không sát sinh.”
Gần như chỉ trong chớp mắt Lưu Nguyệt đã khôi phục lại dáng vẻ tiêu sái, vẩy vẩy mái tóc, ánh tà dương chiếu trên người anh ta tạo thành một bóng dài.
“Đúng là tôi không hiểu, thế nhưng đừng quên nhất định phải lấy giới chỉ về.” Lãnh Nguyệt không quan tâm mấy lời của Lưu Nguyệt, bởi vì Lưu Nguyệt cơ bản không hề giống với ba người bọn họ.
“Giới chỉ sẽ lấy về, thế nhưng không phải hiện tại.”
Lưu Nguyệt không nói thêm gì nữa, cất bước đi về phía sâu trong ngõ, chỉ có quần ống cao ống thấp khiến người ta cảm thấy thực khôi hài. Lãnh Nguyệt nhìn bóng lưng Lưu Nguyệt dần dần biến mất, sau đó lại nhìn về hướng cửa hàng Vu Đạo, thần sắc biến hóa khó lường, cuối cùng cũng cất bước đi theo hướng Lưu Nguyệt đã đi…

Gia viên Mộng Tưởng là khu biệt thự cao cấp nhất Ma Đô, Lăng Mộ Mai đã mua một căn biệt thự ở đây.
“Phương Minh, mấy cháu tới rồi sao? Mau ngồi đi.”
Lúc Lăng Sở Sở ra mở cửa cho đám người Phương Minh, vẻ mặt cậu liền trở nên quái dị vô cùng. Trong phòng bếp truyền đến giọng nói của Lăng Mộ Mai, ngoại trừ âm thanh này còn có một cỗ mùi khét…
“Cô của tôi đang xào rau, chỉ là khả năng bếp núc của cô tôi cũng không được tốt lắm.”
Lúc Lăng Sở Sở nói lời này ánh mắt còn nhìn chằm chằm Phương Minh, không phải người ta vẫn thường nói muốn nắm được trái tim đàn ông nhất định phải nắm được dạ dày của cậu ta trước hay sao? Thế nhưng cô mình lại không giỏi việc bếp núc, có lẽ qua điểm này Phương Minh sẽ cảm thấy không thích cô…
Phương Minh cười cười, trên thực tế điều này cũng đã sớm nằm trong dự liệu của cậu. Đường đường là tổng giám đốc của một công ty lớn, công việc bận rộn như vậy, thường xuyên phải bay tới bay lui giữa trong nước với ngoài nước, cho dù có học nấu ăn thì hẳn cũng vì không có thời gian thực hành mà quên mất.
“Phương Minh, mấy cháu ngồi trên ghế xem ti vi một chút đi, đồ ăn một chút nữa là có thể ăn được rồi, trên bàn có hoa quả dì mới mua đấy.”
Lăng Mộ Mai lại hướng ra cửa hô lên một tiếng, giờ phút này bà cảm thấy phiền muộn vô cùng. Bản thân muốn đích thân vào bếp làm một bữa cơm cho con trai, thế nhưng đã một giờ trôi qua mà bà chỉ làm được 3 món, lại là ba món không thể nào chấp nhận nổi…
Cá bị bà chiên cháy khét bảy con, đồ ăn cũng đa số là bị nấu tới cháy khét. Nếu không phải lúc nãy bà mua nhiều đồ ăn chỉ sợ đã sớm không còn gì để nấu nữa.
“Dì Lăng, để cháu tới giúp dì, cháu cũng đã từng học nấu nướng.”
Ngửi được một số mùi kỳ lạ trong bếp, Phương Minh hiểu ra bản thân không thể nào để chuyện này tiếp tục được, vì dạ dày của mọi người ở đây không thể để dì Lăng ở trong bếp thêm một giây phút nào nữa.
“Không… Không cần đâu, dì có thể làm tốt mà.”
Lăng Mộ Mai nhìn thấy Phương Minh đi vào nhà bếp liền nói một câu, thế nhưng lời nói có vẻ quá yếu ớt, nhất là những món bị bà nấu cháy khét vẫn còn đang nằm chễm chệ trong sọt rác…
“Không sao đâu dì Lăng, lúc còn bé cháu cũng đã từng học nấu nướng một thời gian, hay là dì Lăng giúp cháu rửa sạch số rau này đi.”
Nghe thấy những lời này của Phương Minh Lăng Mộ Mai cũng không tiếp tục kiên trì nữa, vui vẻ ra mặt đứng ở bên cạnh rửa rau.
Bởi vì đột nhiên bà nghĩ tới, nếu bản thân đã không thể nấu cho con trai một bữa đàng hoàng thì để con trai nấu cho bà một bữa cũng không tồi.
Cá, thịt… Phương Minh xử lý mấy thứ thực phẩm này nhanh vô cùng, bởi vì đúng thật là cậu đã học nấu nướng một thời gian.
Đó là chuyện của khoảng tầm 10 năm trước, khi ấy bác gái giúp việc trong đạo quan phải về quê có chuyện, mà lúc đó trong thôn không có người rảnh rỗi, thế là chuyện cơm nước đã rơi trên đầu cậu.
Phương Minh vô cùng hiểu sư phụ, dạ dày của ông ấy thật sự là khó chiều vô cùng, những đồ ăn bình thường căn bản không thể nào làm ông ấy hài lòng đấy. Vì thế trong khoảng thời gian mấy tháng không có bác gái, Phương Minh bắt đầu dựa theo mấy công thức chế biến đồ ăn của ngự trù thời xưa mà nấu nướng, cứ vậy từ từ trù nghệ của cậu cũng tăng theo.
Thế nhưng sự thành thạo của Phương Minh lại khiến Lăng Mộ Mai ở bên cạnh cảm thấy chua sót, theo bà những người trẻ tuổi bây giờ làm gì có mấy ai biết nấu nướng đâu kia chứ, nhất là đàn ông thì lại càng không biết.
Thế nhưng con trai mình lại nấu nướng thành thạo như vậy, nhất định trước kia đã sinh hoạt vô cùng gian khổ. Nghĩ tới đây nước mắt của bà nhịn không được từng giọt từng giọt chảy xuống.
“Cô, cô làm sao vậy?”
Vì không muốn cô mình và Phương Minh có cơ hội ở riêng, nên Lăng Sở Sở mới định đi vào nhà bếp, không ngờ vừa đi tới cửa phòng liền nhìn thấy cô mình đang liếc mắt đưa tình nhìn Phương Minh!
Đúng, ánh mắt áy náy của Lăng Mộ Mai lọt vào mắt Lăng Sở Sở lại thành liếc mắt đưa tình, ngay cả khóe mắt cũng ướt át, đây là yêu sâu đậm biết bao nhiêu kia chứ?
“Vừa nãy rửa quả ớt, không cẩn thận nên bị cay mắt.”
Lăng Mộ Mai vội vàng tìm cớ lấp liếm cho qua, cháu gái này của bà thật sự tinh quái vô cùng, không thể để con bé nhìn ra điểm gì kỳ lạ được…
“Dì Lăng, hay là dì ra bên ngoài chờ cháu đi, ở đây không có chuyện gì cần hỗ trợ, mà cháu cũng làm sắp xong rồi.”
Sau khi bỏ đám rau xanh vào nồi xào lên, Phương Minh đưa ra đề nghị với Lăng Mộ Mai.
“Được, vậy dì ra bên ngoài đợi món ngon của cháu.”
Lăng Mộ Mai cũng không tiếp tục ở lại, quả thật nhà bếp không phải là nơi dành cho bà, vẫn là nên ngồi trên bàn chờ con trai nấu món ngon thì hơn.
Ăn cơm, ăn cơm…
Trên bàn cơm, Lăng Mộ Mai liên tục gắp đồ ăn cho Phương Minh.
“Cháu ăn nhiều một chút, đàn ông con trai sao có thể gầy như vậy chứ?”
“Món này không tệ, có thể hạ hỏa, mùa hè ăn vào là quá thích hợp.”
Hành động của Lăng Mộ Mai không chỉ khiến Lăng Sở Sở cảm thấy kỳ quái, mà Đại Trụ đang ngồi bên cạnh cũng cảm thấy không thích hợp, dường như bà Lăng này quan tâm Phương Minh quá mức rồi thì phải.
Nhìn thấy cái chén tràn đầy đồ ăn Phương Minh cũng không biết phải nói gì cho đúng, ít nhất cũng phải cỡ nửa số cá trên bàn đã nằm gọn trong chén của cậu.
Nói thật cậu cũng không phải là loại người thích sự nhiệt tình tới thái quá này, thế nhưng không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt chờ mong của dì Lăng khi gắp thức ăn cho cậu, cậu luôn cảm thấy không thể nào nói nên lời cự tuyệt.
“Có phải lúc cháu còn bé sinh hoạt trong thôn rất khổ sở không? Đều nói những đứa bé nhà nghèo thường biết lo liệu việc nhà từ sớm, cháu nấu ăn giỏi như vậy, khẳng định lúc còn bé đã nếm không ít cực khổ.”
Nghe thấy lời nói của Lăng Mộ Mai Đại Trụ không nhịn được nữa trừng lớn mắt, những đứa trẻ trong thôn đúng là không thể nào so bì được với đứa trẻ trong thành phố, thế nhưng Phương Minh tuyệt đối là một ngoại lệ.
Lão thần tiên là một người rất có tiền đó, vì thế từ bé Phương Minh không những cá thịt không lo, mà món ăn dân dã cũng ăn không ít. Thời còn bé cậu ta cũng thường hay đến đạo quan ăn chực, trong khi nhà người ta còn không biết tổ yến có hình dạng gì thì lão thần tiên cùng Phương Minh đã lấy nó ra súc miệng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận