Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 306: Trước mặt mọt sách

Chương 306: Trước mặt mọt sách
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------------
Chàng trai sau khi nói xong, ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt thâm thúy để lộ ra cô độc vô tận, phảng phất là đang suy tư triết lý thâm ảo của khởi nguyên vũ trụ.
"Người thời nay không thấy được ánh trăng của thời xưa, ánh trăng thời nay đã từng chiếu cố người thời xưa, nhưng mà đối với những ngôi sao xa xôi mà nói, thứ mà chúng ta đang nhìn thấy chính là thời điểm cổ đại của nó, ai nói con người không thể tắm hai lần trên một dòng sông . "
Chàng trai vẫn tiếp tục nói, "Dựa theo ánh sáng mà nói, từ những ngôi sao xa xôi ấy mà muốn đến trái đất phải cần hàng trăm năm ánh sáng , ánh sáng mà chúng ta đang nhìn thấy từ những ngôi sao ấy bất quá chính là ánh sáng đã tỏa ra cách thời đại này hàng trăm năm."
"Dựa theo lý luận mà nói, một người từ khi ra đời có một ngôi sao vừa hay bắn ra một vệt ánh sáng, mà đến khi ánh sáng của ngôi sao áy đến được trái đất, người đó đã trưởng thành rồi, đây là không gian gấp khúc hay còn gọi là rối lạn thời gian? "
Nghe được chàng trai này nói, Phương Minh mỉm cười, không hổ là mọt sách của đại họcThủy Mộc, những gì hắn ta nói đã nhắm thẳng vào giáo lí bổn nguyên của các tông giáo rồi.
Quy tắc của thời gian và không gian là hai điều thần bí nhất trên đời này, mỗi đại giáo phái đều bỏ ra vô số tinh lực để nghiên cứu, nhưng cuối cùng đều không có một đáp án xác định.
Phương Minh thấy rằng, những người nghiên cứu thời gian và không gian, cuối cùng chỉ có một kết quả, hoặc là thành thiên tài, hoặc là trở thành người điên.
"Kỳ thực, về điểm này rất dễ hiểu, nếu như sự bất đồng giữa không gian và thời gian tồn tại tỷ lệ chênh lệch nhất định, vậy thì không phải rất dễ hiểu sao chính như đông bán cầu và tây bán cầu của trái đất đều chênh lệch giờ giấc đấy thôi. "
Phương Minh lên tiếng, hắn chỉ là tùy tiện nói, nhưng chàng trai sau khi nghe hắn nói, biểu tình cả người trở nên dữ tợn, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Phương Minh.
"Sao vậy? "
Phương Minh vuốt hai tay, lẽ nào những điều mình vừa nói đã kích thích chàng trai này rôig?
"Không gian lên chênh lệch thời gian cách, ta làm sao cũng không có nghĩ tới thì sao? "
Vài giây sau đó, chàng trai đột nhiên nộ rống lên, trên mặt gân xanh đều nổi lên, hô hấp cũng vô cùng gấp gáp, hồi lâu sau đột nhiên hướng phía Phương Minh khom người chào, "Cảm ơn anh đã chỉ điểm, nếu như sau này có thu hoạch, tất nhiên sẽ ghi nhớ ân này. "
Nghe chàng trai nói xong, Phương Minh khoát tay áo, hắn chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, hơn nữa, cái lý luận này là hắn nghe sư phụ nói.
Dựa theo những gì sư phụ hắn nói, trên đời này bất kỳ chỗ nào cũng đều tồn tại sự sai lệch thời gian mà trong thuật pháp của đạo giáo có một chieu thức gọi là Chỉ Xích Thiên Nhai, bước một bước đi được trăm thước hầu như chỉ trong thời gian nháy mắt, cái này trên thực tế cũng là bởi vì nguyên nhân chênh lệch thời gian.
Đương nhiên, về thời gian và không gian, Phương Minh cũng chỉ nghe được lác đác vài câu từ sư phụ hắn, bởi sư phụ hắn có nhắc nhở qua rằng, thực lực không đủ cũng không cần đi tìm hiểu thêm về thời gian và không gian.
"Bạn học đây xưng hô như thế nào? "
"Phương Minh. "
"Dương Tiêu. "
Dương Tiêu tựa hồ nghĩ tới điều gì, đột nhiên tiến lên kéo tay Phương Minh lại " Bạn học, anh đã làm sáng tỏ hoang mang của tôi, đi, theo tôi vào đài thiên văn. "
Bị một Chàng trai nắm tay, đối với Phương Minh mà nói là lần đầu tiên, nếu như không phải sợ làm đối phương bị thương, hắn đã sớm dùng vu lực bắn ra xa chỉ là nhìn thấy Dương Tiêu thần thái kích động như vậy, hắn chần chờ một chút.
Cách đó không xa, có hai người lớn đang mang theo con gái quan sát trong vườn trường.
"Con trai, thấy không, đây chính là đại học Thủy Mộc, học sinh nơi này đều là thiên chi kiêu tử, con phải lấy bọn họ làm gương. . . "
Khi người trung niên nói được nửa câu, ánh mắt vừa đúng lúc nhìn thấy Dương Tiêu lôi kéo Phương Minh đi về phía đài thiên văn, lập tức liền cứng họng.
"Ba ba, hai ca ca đo. . . " bé trai hiển nhiên cũng nhìn thấy.
"Cái kia. . . Chúng ta hay là đi chỗ khác đi dạo a!. "
Chàng trai trung niên chặn tầm nhìn của con trai, lôi kéo con trai tới chỗ khác, đồng thời cũng nhỏ giọng lẩm bẩm, "Thì ra đại học Thủy Mộc lại cấp tiến như vậy, thật không ngờ ở phương diện này cũng thoải mái như vậy, chà chà. . "
Bên trong đài thiên văn, sau khi Dương Tiêu lôi kéo Phương Minh vào trong, bên trong đang có không ít học sinh nhìn về phía một vài kính viễn vọng và màn hình máy vi tính thảo luận cái gì đó.
"Tôi tìm thấy rồi. "
Dương Tiêu trực tiếp hô to lên, mà thanh âm của hắn cũng hấp dẫn sự chú ý của mọi người, ánh mắt mọi người đều nhìn về bên này.
Ánh mắt mọi người cuối cùng đều nhìn tay của Dương Tiêu và Phương Minh.
"Khà khà, Dương Tiêu a, rốt cuộc cũng tìm được người tâm đầu ý hợp rồi chúc mừng ngươi, tuy là đại học Thủy Mộc của chúng ta bao dung cấp tiến nhưng vẫn phải khiêm tốn. "
Nghe bạn học nói như vậy, Dương Tiêu lúc này mới chú ý tới hắn vẫn đang nắm tay Phương Minh, mà Phương Minh cũng là bất đắc dĩ, vận chuyển Vu sư lực tới lòng bàn tay, trực tiếp đánh bay tay của Dương Tiêu ra.
"Cái kia, ta nghĩ các ngươi là hiểu lầm rồi." Phương Minh không mở miệng giải thích không được.
"Bạn học, mọi người hiểu lầm rồi, mới vừa rồi là tôi quá kích động còn chưa nói hết, tôi nói là tôi tìm được đáp án rồi, vị bạn học Phương vừa mới giúp tôi sáng tỏ, dựa theo bạn học Phương nói, bất luận là không gian nào cũng đều tồn tại thời gian sai lệch, cũng có thể nói tinh hệ xa xôi cùng thái dương hệ của chúng ta bởi vì không gian không giống nhau, cho nên đưa xuất hiện sai biệt về thời gian, nếu như chúng ta có thể tính toán ra sự sai biệt này, như vậy có thể làm sáng tỏ được bí mật lớn nhất của lịch sử thiên văn của nhân loại thậm chí là cả nền văn minh lịch sử lớn nhất của nhân loại."
Dương Tiêu rất kích động, bởi vì hắn biết lý luận này đại biểu cho cái gì, mà những bạn học kia của hắn còn có vị bạn học kia sau khi nghe Dương Tiêu nói cũng đều sửng sốt một chút, toàn bộ hiện trường lâm vào yên lặng.
Hồi lâu sau, người ở chỗ này đều hít thở dồn dập, không gian và thời gian là hai lĩnh vực mà hết thảy những người làm khoa học đều muốn nghiên cứu, mà một khi có đóng góp ở hai lĩnh vực này, vậy cũng là vượt thời đại, thậm chí sẽ dẫn đầu một cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật.
"Đây là một phương hướng đột phá rất tốt nhưng phải chứng minh như thế nào, hiện tại lý giải khoa học đối với thời không còn dừng lại ở thuyết tương đối của Einstein. "
Dương Tiêu nỉ non tự nói, bất quá trong lúc hắn đang nói cho hết lời, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Phương Minh, mà đối mặt với những ánh mắt ham học hỏi của mọi người, trong lòng Phương Minh cũng có chút bất đắc dĩ, hắn lúc trước bất quá chỉ là thuận miệng nói mà thôi, bắt hắn chứng minh, hắn cũng không có cách nào để chứng minh.
Bất quá, sau khi trầm ngâm sau một lát, Phương Minh quyết định hay là lộ ra một điểm tin tức hữu dụng cho nhóm những nhà nghiên cứu khoa học này.
"Ta sở dĩ nói như vậy, chỉ là bởi vì ta đã từng suy nghĩ qua một vấn đề, đó chính là khi chúng ta nằm mơ, có đôi khi trong mộng chúng ta đã ở trong quá khứ chừng mấy ngày, nhưng thế giới hiện thật chỉ trải qua mấy giờ, mà hoàn cảnh trong giấc mộng và thế giới hiện thật giống nhau như đúc, như vậy rốt cuộc là cái gì dẫn đến sự xuất hiện của hiện tượng kỳ lạ này? "
Nghe Phương Minh nói, nhóm nghiên cứu khoa học kia đều lộ ra vẻ mặt chăm chú lắng nghe, cùng nhau giương mắt đợi Phương Minh nói tiếp.
"Là xuất hiện chênh lệch giữa thời gian trong giấc mộng của chúng ta và thời gian trong thực tế sao? Nhưng lỗ hỗng này làm sao hình thành được? "
"Lúc này chúng ta thử tưởng tượng một chút nữa, giả thiết trong mộng chúng ta tồn tại ở một thời không khác, mà nguyên tắc thời gian của thời không này cùng thời không của chúng ta. . . Uầy, chính là thời gian vận hành có sự chênh lệch, vậy có phải là có thể giải thích được nguyên nhân rồi không. "
Nói đến đoạn này, trong lòng Phương Minh nghĩ đến chuyện trước đây khi linh hồn xuất khiếu, sau khi linh hồn xuất khiếu, hắn liền rõ ràng cảm nhận được thời gian xung quanh trở nên chậm chạp, bởi vì hắn có thể lấy mắt thường cảm nhận được quỹ tích bay lượn của một con muỗi.
"Bình thường ta còn suy nghĩ đến một vấn đề, đó chính là để chúng ta nhìn thấy vật thể cách chúng ta 100m bằng mắt thường phải cần đến 1 giây, như vậy trong vòng một trăm thước chênh lệch thời gian có phải là 1 giây hay không, nếu như chúng ta có thể đạt được lượng thời gian sai lệch này thì cũng tương tự với việc chúng ta có thể đi xuyên qua khoảng không gian 100 thước mà chỉ cần 1 giây thôi. "
Phương Minh nói có chút khó hiểu, nhưng ở đây đều là mọt sách, chớp mắt đều hiểu được ý tứ của Phương Minh.
“Rốt cuộc làm sao để tính được sự chênh lệch thời gian? Ta nghĩ chắc là chịu nhiều ảnh hưởng nặng hơn, tỷ như từ trường mạnh yếu, đương nhiên, ta chỉ là phỏng đoán như thế cụ thể tính toán và chứng minh còn cần dựa vào mọi người để hoàn thành. "
Phương Minh nói đến đây cũng không tiếp tục nói nữa, chênh lệch thời gian đúng là tồn tại, chỉ bất quá cái này dính đến nguyên tắc thời gian, ngay cả chính hắn cũng chưa hiểu hoàn toàn.
"Bạn học Phương, xin hỏi cậu là người của khoa nào, có hứng thú gia nhập vào nhóm nghiên cứu khoa học của chứng ta không hoặc là có thể làm nghiên cứu sinh. "
Dương Tiêu nhìn Phương Minh đưa ra lời mời, Phương Minh đang kinh ngạc, đùa gì thế, hắn mà đi thi nghiên cứu sinh của đại họcThủy Mộc trong khi hắn ngay cả đại học cũng chưa từng học
"Tôi không phải là học sinh của trường này, chỉ là tới đây tìm một người bạn. "
Nghe Phương Minh trả lời, Dương Tiêu trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, "Thật là quá đáng tiếc rồi, bất quá đài thiên văn của chúng ta lúc nào cũng hoan nghênh bạn học Phương qua đây chơi. "
"Được. "
Sau khi khách sáo một phen, Phương Minh liền dời đi đối với hắn mà nói đây chỉ là một khúc nhạc đệm, trước mặt một đám mọt sách hắn chỉ là buộc phải nói ra một vài điều, thế nhưng hắn không có nghĩ tới là, mười mấy năm sau, khi người đoạt giải Nobel vật lý đứng tại buổi lễ trao giải đã nói câu đầu tiên là:
"Cảm ơn mười ba năm trước đây, tại đài thiên văn của đại học Thủy Mộc gặp được vị bạn học kia, là người đó đã gợi ý cho tôi, không có người đó, sẽ không thành quả nghiên cứu bây giờ."
...
Trải qua một khúc nhạc đệm như vậy, khi Phương Minh rời khỏi đài thiên văn cũng không còn sớm nữa, đã sắp tới bốn giờ rồi, không tiếp tục đi dạo nữa, Phương Minh trực tiếp tìm một người hỏi đường, sau đó đi về phía ký túc xá nữ.
Trên đường đến ký túc xá nữ, quầy bán quà vặt bên đường có bán hoa tươi, Phương Minh suy nghĩ một chút, cuối cùng mua một bó hoa hồng cầm ở trên tay, cuối cùng, khi cách ký túc xá nữ khoảng mười thước thì ngừng lại.
Không phải Phương Minh không muốn tiếp tục đi, mà là bởi vì ở cửa ký túc xá, quản lý kí túc xá đang đứng đó ngăn cản bất kì sinh vật giống đực nào muốn đến gần.
Mà trước cửa kí túc xá nữ này, ngoại trừ Phương Minh còn có mấy vị nam sinh khác đang đứng đó bồi hồi, bất thường ở chỗ, những đồ đạc mà các nam sinh này đang cầm thiên kì bách quái, mà mấy người này nhìn về phía Phương Minh ánh mắt không ngoài dự tính đều mang ánh nhìn khinh bỉ.
Dùng hoa tươi bày tỏ, đúng là độc nhất vô nhin ở đại họcThủy Mộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận