Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 529: Muốn làm giàu, bớt sinh con trồng nhiều cây

Chương 529: Muốn làm giàu, bớt sinh con trồng nhiều cây
Phương Minh không chú ý đến vẻ mặt của Tần Tuyết. Cho dù có chú ý tới, cậu cũng không cách nào giải thích được. Không thể nói với Tần Tuyết, anh em đang thay đổi phong thủy đập chứa nước này.
Là người kế thừa chủ nghĩa cộng sản ưu tú, chắc Tần Tuyết nghĩ mình thật sự đã bị rắn độc cắn hỏng đầu. Nếu nói thời buổi này ai tin vào khoa học nhất vậy không hề nghi ngờ chính là các học sinh.
Mất mấy tiếng đồng hồ lấp hai mươi bốn cái lỗ lại xong, Phương Minh duỗi người. Tố chất cơ thể này vẫn không cách nào so với cơ thể cậu được, cả người mệt lả.
"Tiểu Tuyết, đi, chúng ta về nhà thôi."
Phương Minh vẫy tay với Tần Tuyết. Hai anh em sau khi gỡ hết máy móc thiết bị thì xuống núi. Tần Tuyết về nhà nấu cơm, còn Phương Minh thì đem trả máy móc lại cho chủ tiệm.
"Ông chủ, đây là tiền thuê."
Sau khi trả tiền thuê đồ, Phương Minh sờ túi tiền mình. Hai mươi ngàn tệ bây giờ đã dùng gần hết, trên người cũng chỉ còn lại mấy ngàn tệ.
Ra khỏi xưởng, Phương Minh không có về nhà ngay mà đi đến cửa tiệm bán xe ba gác kế bên.
Phương Minh đi đến trước một cái xe ba gác chạy bằng điện trước, nhìn giá, sờ túi tiền, lặng lẽ đi đến chỗ xe ba gác dùng chân đạp.
"Ông chủ, xe này bao nhiêu tiền?"
"Bên kia một ngàn ba, bên này tám trăm, chỗ kia thì năm trăm."
Xe ba gác dùng chân đạp cũng được chia làm ba loại: lớn nhất là một ngàn ba, nhỏ hơn một chút thì tám trăm, bên chỗ năm trăm tuy rằng còn mới, nhưng Phương Minh biết đây chắc là đồ cũ được sửa sang lại.
Nhưng đối với Phương Minh, cũ cũng không sao, dù sao cũng chỉ dùng tạm một thời gian.
Năm trăm tệ, mua một chiếc xa be gác second-hand được tân trang lại, Phương Minh đạp xe về thôn. Từ trên trấn về thôn khoảng sáu, bảy kilomet, Phương Minh cũng không vội vã, cứ thong thả vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh ven đường.
Nói thật, nông thôn cả nước ở đâu cũng giống nhau. Sơn thôn nơi này không khác thôn Diệu Hà là mấy. Hai bên đường có rất nhiều ruộng đất bị bỏ hoang cỏ dại mọc cao lêu nghêu. Ở thời đại người lao động ở nông thôn đều lên thành phố làm việc, ở lại thôn đều là người già. Mà giá lương thực hiện tại lại thấp, rất nhiều người đã không còn trồng lúa nữa, chỉ trồng rau dưa mà thôi.
Hai bên đường cũng có không ít nhà tự xây ba, bốn tầng. Mấy ngôi nhà này chiếm diện tích không nhỏ, cũng được lát gạch men hoàn chỉnh, nhưng trên cửa lại có nhện bò.
Nhà xây càng đẹp thì càng có tình trạng như vậy. Bởi vì chủ những ngôi nhà này đều ở nơi khác, ra ngoài kiếm tiền, sau đó về lại nhà ông bà xây lại nhà, nhà xây xong cũng không ở, tiếp tục ra ngoài làm việc.
Nông thôn khác với thành thị. Trong một thôn, các nhà gần như đều quen thuộc với nhau. Tất cả mọi người thường xuyên đến nhà chơi, cũng hay đánh giá một người có tiền đồ hay không, ở bên ngoài có kiếm nhiều tiền không, đều dựa vào hai điểm, nhà và xe.
Vì vậy, nhà nhất định phải xây thật lớn. Đây là suy nghĩ trong lòng của rất nhiều người nông thôn đi làm công. Rõ ràng gia đình chỉ có bốn người, nhưng lại xây một căn nhà đến mười mấy phòng, kể cả con cháu bốn đời cũng đều có thể ở chung.
Những căn nhà này chỉ có thời điểm ngày lễ ngày tết mới có không khí con người, ngày thường thì chẳng khác gì nhà ma.
Không còn cách nào khác, dân quê không mua nổi nhà ở thành phố, nhưng một ngôi nhà để dưỡng già là niềm mong mỏi của tất cả mọi người. Vì vậy cho dù không có bao nhiêu tiền cũng phải xây trước một tầng, sau đó lại ra ngoài làm công, kiếm tiền rồi lại xây tiếp, rồi lại kiếm tiền để sửa sang lại.
Mà cả cuộc đời họ thật sự ở những ngôi nhà này cũng không quá hai, ba mươi năm, chỉ đến khi ở thành phố già rồi không còn làm gì được nữa mới phải về nhà.
Đây là tình trạng phổ biến của nông thôn Trung Quốc.
Đương nhiên, những điều này cũng không có quan hệ gì đến Phương Minh. Cậu cùng lắm chỉ là cảm khái một chút. Những vấn đề liên quan đến dân sinh toàn xã hội thế này cậu không có khả năng giải quyết.
Một tuần sau, thị trấn đột nhiên lại nghênh đón một trận mưa to vô cùng kỳ lạ. Cơn mưa to này đến rất bất ngờ, thậm chí dự báo thời tiết mấy ngày đều không hề dự đoán trước, bởi vì căn cứ dự đoán của dự báo thời tiết, cả tuần tới thị trấn sẽ không có mưa.
Trời mưa to, có người vui có người sầu, ít nhất là Phương Minh mỗi ngày đều ngồi dưới mái hiên trước nhà gỗ, mặt tươi cười ngắm cơn mưa to này.
Người khác không biết cơn mưa to này hình thành như thế nào, nhưng trong lòng cậu thì biết rõ. Đây là do long mạch mới sống lại ảnh hưởng đến hiện tượng thiên văn. Trận mưa to này cũng quyết định long mạch mới có sống lại thành công hay không.
Bảy ngày sau, khi trận mưa to dai dẳng cuối cùng cũng ngừng, Phương Minh và Tần Tuyết mang ủng đi mưa đến đập chứa nước. Tần Tuyết giờ phút này đang há hốc miệng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nước trong đập chứa nước. Trong thời gian bảy ngày, nước trong đập chứa nước đã lên được hai phần ba.
"Anh, đây là…"
Mưa liên tục bảy ngày Tần Tuyết không phải chưa từng thấy, trận mưa vừa lớn vừa lâu hơn trận mưa này cô bé cũng đã từng thấy. Nhưng sau khi mưa tạnh trời sáng trở lại, trong đập chứa nước nhiều nhất cũng chỉ có một vũng nước nhỏ. Còn bây giờ, đập chứa nước lại đầy nước như vậy.
Điều này khiến Tần Tuyết cảm thấy vô cùng khiếp sợ, ánh mắt nhìn về phía anh trai định mở miệng. Nhưng nhìn thấy nụ cười mỉm của anh trai, cô bé đột nhiên cảm thấy, những điều này đều nằm trong dự kiến của anh trai. Trong đầu Tần Tuyết nhớ lại những chuyện anh trai đã làm ở đập chứa nước trong khoảng thời gian này. Chẳng lẽ hai mươi bốn lỗ kia có thể làm đập chứa nước này đầy nước trở lại, đây là nguyên lý khoa học gì vậy?
Vật lý? Hóa học?
Tần Tuyết đột nhiên cảm thấy đầu mình vẫn chưa đủ thông minh, nhưng cô bé chắc chắn điều này tuyệt đối có liên quan đến những chuyện anh trai đã làm mấy ngày nay.
"Cuối cùng cũng thành công rồi."
Nhìn thấy nước đầy đập chứa nước, Phương Minh cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù ngay khi cơn mưa to ập tới, cậu biết mình đã thành công, nhưng vẫn phải tận mắt nhìn thấy mới yên lòng.
Long mạch, xem như đã sống lại, mấy thập niên nữa là có thể thành hình. Nhưng đối với cậu, lúc này là tốt nhất.
"Tiểu Tuyết, em biết bắt cá không?"
"Biết ạ."
Tần Tuyết hơi khó hiểu nhìn anh trai cô bé, bởi vì cô bé không biết anh trai mình vì sao lại hỏi như vậy. Ai cũng biết hồi nhỏ cô bé thường được anh trai dẫn đến dòng suối nhỏ chảy qua thôn bắt cá nhỏ.
"Biết sao? Vậy thì tốt."
Phương Minh gật đầu, không nói thêm gì nữa, xoay người đi đến khu đất bỏ hoang bên cạnh đập chứa nước, chính là hơn hai mươi mẫu đất của nhà họ Tần họ.
"Tiểu Tuyết, em thích ăn trái cây gì?"
"Trái cây? Em không thích ăn lắm."
Nghe Tần Tuyết trả lời như vậy, Phương Minh mỉm cười. Làm gì có đứa bé nào không thích ăn trái cây chứ, nhất là con gái. Chẳng qua hồi Tần Tuyết còn nhỏ, biết điều kiện nhà mình không tốt, chưa bao giờ đòi anh mua trái cây.
Đương nhiên, trước kia Tần Dương nhận được tiền lương đều sẽ đến chợ trái cây đầu mối mua một ít táo, loại táo xanh để trong bọc dài. Một bọc to chỉ có tám đồng, mà mỗi bọc to lại có thể ăn trong nửa tháng.
"Ừ, vậy trồng cây ăn quả mỗi loại một ít, cây táo, cây quýt, cây mận, táo xanh…"
Trong lòng Phương Minh đã suy tính, hơn hai mươi mẫu đất có thể trồng rất nhiều cây ăn quả, nhưng đầu tiên vẫn nên lấy táo làm chính trước đã.
"Anh, anh muốn trồng cây ăn quả sao?"
Tần Tuyết không ngờ anh trai mình sau khi bị rắn độc cắn lại hoàn toàn thay đổi. Anh trai cô bé vốn trước đây rất ít cười, dù đối xử với cô bé rất tốt, nhưng sự mệt mỏi trong nụ cười cô bé đều thấy. Đây cũng là chuyện khiến trong lòng cô bé rất khó chịu.
Nhưng bây giờ nụ cười trên môi anh trai là nụ cười chân thật, giống như đã bỏ hết tất cả gánh nặng và áp lực. Cô bé thích nụ cười hiện tại của anh trai mình.
"Đúng vậy, muốn làm giàu, bớt sinh con trồng nhiều cây, khẩu hiệu này có dán ngoài cổng thôn em cũng thấy mà. Chúng ta phải hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, trồng cây làm giàu."
Tần Tuyết kinh ngạc, anh trai mình từ khi nào biết nói chuyện như vậy chứ? Anh trai cô bé tuy rất yêu thương cô bé, nhưng lại rất nghiêm khắc, không bao giờ nói chuyện nửa đùa như vậy.
Phương Minh không biết suy nghĩ trong lòng Tần Tuyết, trong đầu cậu đã vạch ra một kế hoạch làm giàu rất tốt.
Giống cây táo không đắt, trên thị trường chỉ có mấy tệ một hạt. Cây táo bình thường trồng đến khi có trái cần thời gian năm năm, còn các loại quả khác cũng có thời gian trồng tương đương. Nếu sử dụng một số cách thì có thể có kết quả sớm hơn khoảng một năm.
Phương Minh một lần mua hẳn năm trăm cây táo, một trăm cây đào, một trăm cây mận…
Tổng số tiền bỏ ra để mua cây giống hơn mười ngàn. Đương nhiên, Phương Minh không có số tiền đó trong người, đây là tiền cậu vay ngân hàng.
Quốc gia thời gian gần đây luôn hỗ trợ mạnh mẽ cho nông dân trồng trọt và chăn nuôi, bình thường đều có thể cho vay từ mười ngàn đến năm mươi ngàn. Đương nhiên, quy trình cho vay của Nhà nước mọi người cũng biết, tốc độ cho vay rất chậm. Thế nhưng lần này Phương Minh đi vay, ngân hàng chỉ sau một tuần đã duyệt khoản vay. Nguyên nhân rất đơn giản, chính là nhờ Tần Tuyết.
Ai cũng biết cô bé Tần Tuyết nhà họ Tần có thành tích học rất tốt, tương lai khẳng định có tiền đồ. Cái gọi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì khó, dệt hoa trên gấm lại dễ (1), nhân viên ngân hàng phụ trách cho vay trên trấn cũng muốn kết thiện duyên (2). Cho dù cô ta không dùng được, nhưng không biết chừng con gái cô ta lại có thể sử dụng được mối quan hệ này thì sao.
(1) Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì khó, dệt hoa trên gấm lại dễ: Khi cuộc sống bạn gặp nhiều thành công, mọi người sẽ cầu cạnh bạn, nhưng khi bạn gặp khó khăn, ai cũng sợ bạn đến tìm họ.
(2) Kết thiện duyên : Làm nhiều việc thiện, được mọi người tán thưởng.
Về sau cô bé Tần Tuyết nhà họ Tần này có tiền đồ, nếu đi theo con đường chính trị, có chuyện gì cần người ta giúp đỡ, còn có thể nhờ cậy vào khoản vay này.
Trung Quốc, chính là một xã hội coi trọng tình nghĩa.
Vậy nên, Phương Minh đã dùng chiêu bài tiềm lực Tần Tuyết, chẳng những được cho vay năm mươi ngàn, còn nhận được bảy ngàn tệ tiền hỗ trợ trồng trọt và chăn nuôi của thôn. Điều này khiến Phương Minh thầm cảm khái trong lòng, trong nhà có một cô em gái học giỏi thật tốt, ngay cả quà cũng không cần tặng.
Thời gian còn lại, Phương Minh tất bật trồng cây ăn quả. Mỗi cây ăn quả này đều do cậu tự tay trồng. Thoạt nhìn trông vị trí các cây có vẻ lộn xộn, nhưng chỉ mình Phương Minh biết, những cây ăn quả này tạo thành tụ khí trận trong Kỳ Môn Độn Giáp.
Bận rộn làm xong hết mọi việc thì cũng đã đến thời gian khai giảng của trường trung học. Vào ngày khai giảng, trường trung học khác với trường tiểu học, học sinh phải ở lại ký túc xá, vậy nên cần phải mua rất nhiều đồ.
Vì thế, buổi sáng trước ngày khai giảng một ngày, Phương Minh đã dẫn Tần Tuyết bắt chuyến xe sớm nhất vào thành phố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận