Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 188: Trường Sinh Thảo

Chương 188: Trường Sinh Thảo
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
------------------
“Ông chủ, số dược liệu Ôm Đồm này là do tôi tiện tay hái trong khi hái thuốc, không đáng giá bao nhiêu, nhưng khi bị trầy da chảy máu thì có thể cầm máu.”
Nhìn Phương Minh bắt đầu xem tới đống dược liệu Ôm Đồm trong quầy của mình, Hạ Khánh giải thích một câu.
“Chỗ của ông gọi nó là Ôm Đồm sao?”
Phương Minh cười cười, dược liệu này sinh trưởng trên vách núi, hơn nữa lá cây nhiều, chỉ cần nắm một cái là có thể hái được, dùng từ Ôm Đồm để hình dung xem ra cũng khá thích hợp. Đương nhiên cậu cũng biết đây chỉ là cách gọi ở nơi người đàn ông này sống mà thôi, trên thực tế cùng một loại dược liệu nhưng mỗi địa phương lại có một tên gọi khác nhau.
“Đúng vậy, đây là bên gọi của dân bản xứ chúng tôi, mà tôi cũng nghe người khác gọi nó là Hoàn Dương Thảo, còn có cách gọi khác là Thạch Hoa, Vạn Niên Thanh…”
Phương Minh gật gật đầu, mặc dù cậu chưa từng nghe thấy những cái tên này thế nhưng nhìn qua cũng có thể biết được, chắc chắn người dân đặt tên dựa vào ngoại hình cùng đặc điểm sinh trưởng của dược thảo. Hẳn là lúc họ hái được dược liệu này vẫn còn chưa biết tên của chúng.
“Tên thật của dược liệu này là Quyển Bách, thế nhưng bình thường chúng ta quen gọi nó là Hoàn Hồn Thảo.”
Phương Minh cười cười đáp một câu, tay cũng không ngừng mà đặt úp sấp đám Hoàn Hồn Thảo xuống rồi mở ra xem, đúng lúc này Hoa Minh Minh cùng Tôn Lợi Dân cũng đi tới bên này.
“Phương Minh, cậu đang mân mê cái gì vậy? Phát hiện được thứ gì tốt sao?”
Hoa Minh Minh ngồi xổm xuống đưa mắt nhìn: “Đây không phải loại cỏ sinh trưởng trên tảng đá của nhà tôi sao? Chẳng lẽ cỏ này cũng là thuốc đông y?”
“Ông chủ này không biết rồi, thật ra hầu như cỏ trên núi đều là thuốc đông y, chỉ khác nhau ở công hiệu thuốc nào tốt hơn mà thôi.” Hạ Khánh nghe thấy câu hỏi của Hoa Minh Minh thì giải thích một câu.
“Thật ra cũng dược không phân chia tốt xấu, một phần thuốc cần có chủ dược cùng phụ dược, chủ dược mặc dù cần thiết thế nhưng nếu thiếu một chút phụ dược thôi thì hiệu quả cũng giảm đi nhiều. Vì vậy dược thảo sở dĩ có phân biệt giàu nghèo chính là vì nó khan hiếm.”
Phương Minh cũng mở miệng, đây là những lời sư phụ đã từng nói với cậu, giữa thảo dược không phân biệt giàu nghèo, bọn chúng vẫn phối hợp lẫn nhau. Trong phương thuốc Đông Y chú ý đạo quân thần có chủ có phụ, thế nhưng không thể thiếu bất kỳ thứ nào.
“Chuyên gia Phương quả là có kiến thức, nếu Nhân Sâm hay Linh Chi mọc đầy núi thì đương nhiên giá cả cũng rẻ đi, nói trắng ra là vật hiếm thì quý.”
Tôn Lợi Dân đứng bên cạnh nịnh nọt rất đúng lúc, Phương Minh chỉ cười cười, tiếp tục lật tới lật lui đống dược thảo dưới đất.
“Vậy dược thảo này tên là gì?”
“Cậu Hoa, trong Bản thảo cương mục có gọi nó là Trường Sinh Thảo, đương nhiên cũng có rất nhiều người gọi nó là Hoàn Dương Thảo, Hoàn Hồn Thảo, tên khoa học của nó là Quyển Bách.” Tôn Lợi Dân giới thiệu.
“Trường Sinh Thảo, Hoàn Dương Thảo, Hoàn Hồn Thảo, đều là những cái tên rất kêu, chắc chắn bán được với giá rất đắt! Quay về tôi phải nói ông bà hái hết số thuốc trên núi kia về bán mới được!”
Hoa Minh Minh bắt đầu chìm đắm trong mộng đẹp mà Tôn Lợi Dân ở bên cạnh thì xấu hổ vô cùng, đột nhiên ông ta nhận ra ở trước mặt kẻ dở hơi Hoa Minh Minh này tốt nhất vẫn không nên nói gì thì hơn.
“Ông chủ này, thật ra loại thảo dược này không đáng tiền, một cân chỉ có hai ba mươi đồng mà thôi.” Hạ Khánh cười rất thật thà.
“Hai ba mươi đồng một cân?” Hoa Minh Minh trợn trắng mắt: “Một cây thảo dược có cái tên kêu như vậy mà giá chỉ đáng mấy đồng, định lừa bố mày sao?”
“Cậu Hoa, sở dĩ nó có tên Trường Sinh Thảo cùng Hoàn Hồn Thảo không phải là vì công hiệu, đó là vì đặc thù sinh trưởng của nó. Nó thường được sống ở nơi khô hanh trong khe núi hoặc trên sườn núi, cứ như vậy thì không thể đủ hơi nước mà sống được. Lúc khô hạn thì cành cây của nó sẽ cuộn lại, nhìn qua cứ tưởng như nó đã chết, nhưng thực tế khi có nước mưa thì nó lại sẽ tiếp tục sinh trưởng. Chính bởi vì nó có thể không ngừng chết rồi lại hồi sinh nên mới gọi nó là Hoàn Hồn Thảo hay Trường Sinh Thảo, còn có Gặp Nước Hoàn Dương Thảo.”
Nghe thấy lời giải thích của Tôn Lợi Dân Hoa Minh Minh mới cảm thấy bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là do cậu ta hiểu sai.
Mặc dù Hoa Minh Minh hiểu sai nhưng thật ra không chỉ mình cậu ta, tất cả những người mới nghe tên Hoàn Dương Thảo này lần đầu đều sẽ hiểu lầm như vậy. Tất cả người lần đầu nghe thấy cái tên này đều miên man bất định, một cây dược liệu có dính dáng tới trường sinh chắc hẳn sẽ đắt lắm đây.
“Mặc dù Trường Sinh Thảo khá thần kỳ nhưng công dụng chủ yếu của nó chỉ là cầm máu, mà có thể tìm thấy Trường Sinh Thảo ở bất kỳ ngọn núi nào trong nước, thế nên giá cả của nó không đắt chút nào.”
Lúc Tôn Lợi Dân giải thích Phương Minh vẫn chăm chú lật xem dược liệu, mãi tới khi cậu cầm tới một gốc Trường Sinh Thảo có độ lớn nhỏ hơn các gốc khác thì mới dừng lại.
Thoạt nhìn gốc Trường Sinh Thảo này chỉ trừ thể tích nhỏ hơn thì không khác biệt gì so với mấy gốc còn lại, thế nhưng khi Phương Minh cầm gốc Trường Sinh Thảo này trong mắt lại toát ra một vẻ kích động khó có thể nhìn thấy.
“Ông chủ, ông cho giá đi, tôi muốn mua hết tất cả số Trường Sinh Thảo ở đây.”
Phương Minh buông gốc Trường Sinh Thảo trong tay xuống, sau đó còn giả như vô tình đặt gốc Trường Sinh Thảo có kích thước nhỏ bé kia xuống dưới cùng, chỉ cần người hơi am hiểu tâm lý học chắn chắn sẽ biết động tác của Phương Minh có ý nghĩa như thế nào.
Đây chính là sợ, sợ người ta phát hiện bí mật của gốc Trường Sinh Thảo này!
Đương nhiên Phương Minh cũng không phải sợ thật, đây chỉ là hành động vô thức khi tìm được chí bảo của cậu mà thôi, nhất là khi chí bảo này còn chưa thuộc về cậu.
“Những gốc này… Toàn bộ số Trường Sinh Thảo này nếu cậu lấy hết thì 30 đồng một cân, nếu bán theo giá sỉ cũng đã 20 đồng, huống gì dược liệu của tôi còn rất mới đấy!”
“Được, không thành vấn đề.” Phương Minh gật đầu, sau đó nhìn những dược liệu khác trên sạp, trầm ngâm một chút rồi nói luôn: “Tất cả số dược liệu này tôi cũng muốn mua, ông ra giá đi.”
“Ông chủ muốn mua hết sao?”
Hạ Khánh có chút kinh ngạc, theo ông ta thấy thì người thanh niên trước mắt này rõ ràng không phải người buôn dược liệu, mà ngoại trừ người buôn dược liệu ai lại thu mua số thuốc này về làm gì chứ? Đối với người bình thường thì số dược liệu này chẳng khác gì khúc củi bình thường cả, mà bây giờ cũng không còn ai dùng củi đốt, mua về còn sợ chật nhà ấy chứ!
“Không sai, tôi muốn mua hết, ông cứ tính giá cho tôi đi.”
Mặc dù cảm thấy có chút khó hiểu thế nhưng chuyện người tình ta nguyện được nhiên ông ta sẽ không từ chối, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Toàn Cốt Phong của tôi là 20 nguyên/cân, ở đây có tổng cộng 10 cân, còn có…”
Sau một lát cuối cùng ông ta cũng tuôn ra cái giá cuối cùng: “Tổng cộng là 1 vạn 8, tôi chỉ lấy của ông 1 vạn thôi.”
“Được.”
Phương Minh đang định trả tiền thì đúng lúc này một giọng nói ngạo mạn từ bên cạnh truyền tới.
“Ông chủ, mấy thứ này tôi muốn hết, tôi cho ông 1 vạn 5.”
Giọng nói ngả ngớn vô cùng, Phương Minh nhíu mày nhìn qua, là Hoàng Bằng Phi cùng với người phụ nữ của anh ta đang đi về phía bên này.
“Anh Hoàng, mua đồ phải chú ý thứ tự trước sau!”
Tôn Lợi Dân nhìn về phía Hoàng Bằng Phi, thế nhưng Hoàng Bằng Phi lại mặc kệ ông ta mà khiêu khích nhìn pm: "Đây chính là thủ tịch chuyên gia do Nghiễm Niên đường mời tới sao? Xem ra đây chính là đồ tốt mà cậu chọn, thế nhưng giờ đây nó phải thuộc về tôi rồi!"
Cũng giống như sau khi Lăng Sở Sở phát hiện Hoàng Bằng Phi liền sai Tôn Lợi Dân đi tìm hiểu Hồi Xuân đường, thì khi Hoàng Bằng Tiềm nhìn thấy Lăng Sở Sở cùng Phương Minh ở thang máy, mặc dù bên ngoài anh ta không có biểu hiện gì nhưng vẫn sai người đi tìm hiểu mục đích và lai lịch của Phương Minh.
Phương Minh là thủ tịch chuyên gia mà Nghiễm Niên đường mới tìm tới được, mà cũng vì Nghiễm Niên đường không hề có ý che giấu thế nên Hồi Xuân đường rất nhanh đã có thể tra được tin tức.
“Nghiễm Niên đường còn tưởng rằng tìm một người trẻ tuổi là có thể so sánh được với anh trai của tôi sao? Hừ, còn thủ tịch chuyên gia, cho dù có muốn xách giày cho anh trai tôi cũng không xứng!”
Hoàng Bằng Phi đương nhiên không tin Phương Minh có thể giỏi hơn anh trai của anh ta, thế nhưng vừa nãy khi đi dạo với bạn gái anh ta nhìn thấy Phương Minh đang quỳ rạp trên mặt đất lựa chọn dược liệu, với bản tính của anh ta đương nhiên phải tới phá hư một phen.
Hơn nữa Hoàng Bằng Phi cũng không phải loại người ngu dốt, nếu Nghiễm Niên đường đã đồng ý cho cậu đảm nhiệm chức thủ tịch chuyên gia, chứng tỏ cậu cũng phải có chút bản lãnh, vì thế mặc kệ cậu muốn mua gì, anh ta chỉ cần ra giá cao hơn mua lại là được, tuyệt đối sẽ không lỗ vốn.
“Hừ, anh tưởng chỉ anh có tiền sao? 1 vạn 5, nhiều quá nhỉ? Chúng tôi trả 2 vạn!”
Hoàng Bằng Phi vốn là một kẻ quần là áo lụa, thế nhưng Hoa Minh Minh cũng không kém gì anh ta, vừa nghe anh ta lên mặt lập tức liền không nhịn được.
“2 vạn 5!”
“3 vạn!”
“3 vạn 5!”
“4 vạn!”
“6 vạn!”
“8 vạn!”

Hai người không ngừng tăng giá, hơn nữa còn cao giọng tăng giá đưa tới sự chú ý của đám người xung quanh, trong khi người bu lại càng lúc càng nhiều thì Hạ Khánh ở trong gian hàng lại nhìn hai người như nhìn hai kẻ ngu ngốc.
“Người kia là cậu chủ của Hồi Xuân đường, mà người này có thể tranh giành với cậu chủ Hồi Xuân đường, hơn nữa quản lý Tôn của Nghiễm Niên đường còn đứng bên cạnh cậu ta, có lẽ địa vị thật sự không nhỏ.”
Trong đám người vây xem đã có người nhận ra Hoàng Bằng Phi, mà cái tính xấu của anh ta thì mọi người còn lạ gì, chỉ chốc lát trong lòng mọi người đều hiểu, đây hẳn là hai tên nhà giàu rỗi hơi đấu khí!
Những tiểu thương khác nhìn Hạ Khánh bằng con mắt ước ao, sao hai tên nhà giàu này không đấu khí trong cửa hàng nhà bọn họ kia chứ? Đây không phải là tự dâng tiền tới cửa hay sao?
“Ông chủ nhỏ, những dược liệu này thật sự chỉ là dược liệu vô cùng bình thường mà thôi, tuyệt đối không thể nào gặp phải trường hợp ăn may mà tìm được dược liệu tốt!”
Bên cạnh Hoàng Bằng Phi cũng có một chuyên gia dược liệu, dù sao tên Hoàng Bằng Phi này không học vấn không nghề nghiệp, cũng không có hiểu biết gì mấy đối với thuốc đông y, nếu để anh ta đi dạo một mình trong này thì khả năng bị hố so với Hoa Minh Minh cũng không kém bao nhiêu.
“Khẳng định là số dược liệu này có điều gì đó đặc biệt, nếu không người của Nghiễm Niên đường tuyệt đối sẽ không mua, hơn nữa tôi tăng giá bọn họ cũng tăng giá, điều này chứng tỏ số dược liệu này chắc chắn có vấn đề!”
Hoàng Bằng Phi cảm thấy bản thân đúng là vô cùng thông minh, nếu những dược liệu này mà không đáng giá bọn họ tăng giá làm gì kia chứ?
Mà một bên khác mặc dù thoạt nhìn Hoa Minh Minh giống như chỉ đang đấu khí với Hoàng Bằng Phi, thế nhưng cậu ta cũng không phải kẻ ngu ngốc, vì tranh khí mà ném bay 10 vạn ra ngoài. Lúc cậu ta hét giá vẫn luôn trộm nhìn vẻ mặt Phương Minh, thấy vẻ mặt bình tĩnh của cậu thì trong lòng cũng thầm hiểu, cậu đồng ý với sự tăng giá của mình!
Nói cách khác, giá trị của số dược liệu này tuyệt đối vượt qua 10 vạn!
Hai tên hoàn khố đang đấu khí trong mắt mọi người, thì ra mỗi người đều có một mặt tinh tế tỉ mỉ như thế đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận