Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 213: Người Nhật điên rồi!

Chương 213: Người Nhật điên rồi!
Một khu mỏ ở biên giới Myanmar, khi nhóm người Phương Minh và Trần Bách Vạn chạy xe đến, đâu đâu cũng đầy những căn nhà bị bỏ hoang.
Ở đây đã từng là mỏ sản xuất ngọc bích nổi tiếng xa gần, nhờ vậy mà người dân các thôn xóm gần đó kiếm lời rất nhiều.
Thế nhưng, tài nguyên khoáng sản chung quy cũng sẽ cạn kiệt. Sau mấy chục năm khai thác bừa bãi, núi Mạn Dã cuối cùng không còn lại gì cả.
Thôn dân gần đó kiếm được tiền cũng đều rời khỏi thôn, lựa chọn lên thành phố sinh sống. Điều này khiến một nơi từng có tiếng người ồn ào náo nhiệt trở nên vắng vẻ.
“Mấy chục năm trước, có thể nói luôn có người lui tới. Mỗi ngày chỉ tính riêng xe chở ngọc cũng đã mấy mươi chiếc, nhưng hiện tại thật đáng tiếc.”
Trần Bách Vạn thăm lại chốn xưa, hoài niệm hiện lên trên khuôn mặt ông. Đây chính là nơi ông đã khởi nghiệp.
Nếu không có chuyện rồng ngọc bích, Trần Bách Vạn lúc này hẳn là sẽ đầy hào hứng nhớ lại cuộc sống từng trải qua nơi đây. Còn bây giờ, suy nghĩ trong lòng ông chỉ là bệnh của cháu trai mình.
Nhất là khi biết nỗi đau của cháu mình mấy năm nay đều là do ông năm đó tạo nghiệt, sự tự trách càng thêm mãnh liệt.
Xe cuối cùng đi đến lưng chừng núi thì dừng lại, đoàn người xuống xe.
“Cậu Phương, hầm mỏ ở chỗ đó.”
Ngón tay Trần Bách Vạn chỉ khu mỏ ở lưng chừng núi. Cả ngọn núi vì bị bỏ hoang mà đã mọc đầy cỏ dại, nếu không nhìn kỹ quả thật sẽ không phát hiện ra hầm mỏ.
“Đi nào, chúng ta đi xem.”
Phương Minh gật đầu, dẫn người nhà họ Trần đến quặng mỏ. Đèn trong hầm mỏ cũng không còn dùng được nữa, may là người nhà họ Trần đã chuẩn bị sẵn đèn pin. Mấy thanh niên mở đèn pin lên, chiếu sáng cả hầm mỏ.
Hầm mỏ rất sâu, hơn nữa được đào từ giữa sườn núi xuống. Đi được khoảng mười phút, Trần Bách Vạn mới dừng lại, chỉ vào khối đá ngọc bích ở đó, hơi kích động nói: “Chính là ở đây.”
Phương Minh nhìn theo hướng tay Trần Bách Vạn chỉ. Vẻ mặt mọi người đểu tỏ ra kỳ lạ. Trên thạch bích đúng là có những khe rãnh hình dạng giống như một con rồng, uốn lượn ngoằn ngoèo, giống nhất chính là bộ móng vuốt phía dưới.
“Đáng tiếc thời điểm đó chưa có điện thoại di động, nếu không các cậu sẽ biết con rồng ngọc bích kia sẽ gây chấn động cỡ nào.”
Cho dù đã qua mấy mươi năm, nhớ lại trước kia khi đào thấy con rồng ngọc bích này, nét mặt già nua của Trần Bách Vạn vẫn có chút chấn động.
Đá ngọc bích cao cấp như vậy, còn tạo hình kia nữa, cho dù là đại sư điêu khắc cũng không thể khắc ra được.
Phương Minh chăm chú nhìn khối thạch bích, sau đó ngón tay đặt lên vết nứt, nhắm mắt lại dùng ngón tay cảm nhận gì đó.
Những người nhà họ Trần khác thấy hành động của Phương Minh cũng im lặng không lên tiếng, bởi vì họ sợ sẽ quấy rầy Phương Minh.
Vài phút sau, Phương Minh thu ngón tay lại, mở mắt.
“Không sai, đúng là khí đất, tuy đã qua mấy chục năm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một chút.”
Phương Minh gật đầu với Trần Bách Vạn, sau đó ánh mắt nhìn về phía Trần Dương, bởi vì cậu phát hiện vẻ mặt Trần Dương có chút bất thường.
“Trần Dương, anh có phải cảm thụ được gì không?”
“Phương đại sư, thật ra trên đường đến đây trong lòng tôi đã có một tình cảm thân thuộc. Càng đến gần khu mỏ tình cảm thân thuộc này càng mãnh liệt. Hiện tại, tôi thiếu chút nữa đã không khống chế được bản thân mình mà bổ nhào vào bức hình trên tường kia.”
Nghe Trần Dương trả lời, Phương Minh liền mỉm cười, giải thích nói: “Rất bình thường. Dù sao trên người anh có khí đất ở đây, mà khí đất đó sinh ra từ trong này. Ở đây cũng xem như nhà của anh, về nhà tất nhiên sẽ có cảm giác thân thuộc. Tất cả điều này đều là do khí đất trong tâm hồn anh tạo ra.”
“Hơn nữa điều này lại một lần nữa nghiệm chứng cho phán đoán của tôi, khí đất trên người cậu quả thật xuất phát từ đây.”
Phản ứng của Trần Dương làm Phương Minh chắc chắn 100%.
“Cậu Phương, vậy chúng tôi nên làm gì?”
“Tìm, tìm khí đất đó.”
Mắt Phương Minh lóe sáng: “Khí đất đó ngưng kết tạo thành con rồng ngọc bích đã bị ông phá hủy. Nhưng nếu có thể ngưng kết tạo thành con rồng ngọc bích vậy đây là thứ có linh tính, cho thấy ở nơi đây khẳng định vẫn còn có thể có khí đất”
“Ý nói là, ở đây vẫn còn có thể có ngọc bích, chỉ cần có thể tìm ra ngọc bích là được rồi.” Hoa Minh Minh tổng kết lời của Phương Minh.
“Lấy hình thái tồn tại mà nói thì quả thật là ngọc bích, nhưng ngọc bích cao cấp như thế này, con rồng ngọc bích đó đã có linh tính, vậy nên ngay khi bị phá hủy, chắc chắn là đã bỏ chạy.”
Thỏ khôn còn có hang, huống chi sự tồn tại như khí đất.
“Vậy phải tìm người tiếp tục đào hầm, cho đến khi tìm được ngọc bích mới thôi sao?”
Nếu giống như lời của Trần Bách Vạn vậy thì tốt rồi, cùng lắm thì ông sẽ mua quyền khai thác ngọn núi này. Một khu vực khai thác quặng đã bị bỏ phế, tin rằng chính phủ Myanmar sẽ không từ chối.
“Không có chuyện đơn giản vậy đâu, sự việc này cuối cùng vẫn quy về trên người Trần Dương. Nhưng trước mắt, tôi cần…”
“Wu zai tou yi xi si ku lu lu mu xi…”
Ở cửa hầm mỏ đột nhiên vang lên giọng nói cắt ngang lời Phương Minh. Một người đàn ông trung niên gầy gò tay cầm khẩu súng săn xuất hiện ở cửa hầm, dùng dáng vẻ đề phòng đánh giá đám người Phương Minh.
“Wo xi gua, yi da xi gua, ha xi bu chi hua…”
Đây là một người đàn ông Myanmar, Trần Bách Vạn thấy thế vội vàng mở miệng. Ông đã từng ở Myanmar một thời gian, cũng biết nói chút ít tiếng Myanmar.
Trao đổi được một lúc, người đàn ông Myanmar kia mới bỏ súng xuống, nhưng trên khuôn mặt vẫn đầy phòng bị.
“Cậu Phương, theo lời chàng trai Myanmar này nói, khu mỏ này đã có người mua, anh ta phụ trách trông coi khu mỏ này.”
“Mua rồi?”
Phương Minh có chút bất ngờ. Một khu mỏ đã bị khai thác sạch sẽ bị bỏ phế, ai lại bỏ tiền ra mua chứ?
“Tôi hỏi, là người Nhật mua, hơn nữa nghe nói còn đưa ra giá rất cao, ngay cả những người Myanmar ở đây cũng cảm thấy người Nhật nhiều tiền quá không có chỗ tiêu, chi hơn mười triệu mua quyền khai thác khu mỏ này trong hai mươi năm.”
“Mười triệu mua một khu mỏ đã khai thác hết bị bỏ phế, đầu óc người Nhật đúng là có vấn đề mà.”
Hoa Minh Minh ngạc nhiên, những người khác cũng nghĩ vậy. Nếu hầm mỏ này vẫn chưa được khai thác, giá mười triệu vẫn còn có thể chấp nhận được.
Nhưng khu mỏ này đã khai thác mấy chục năm, có thể nói lấy được cái gì đều đã lấy hết. Những gì còn lại chỉ là một ngọn núi trống rỗng, đừng nói là mười triệu, cho dù là một triệu cũng không ai muốn.
Đây không phải là khoanh vùng đất vô chủ, bởi vì người Nhật chỉ mua quyền khai thác. Nói cách khác người Nhật ngoài quyền khai thác ra thì không còn quyền hạn gì khác, càng không thể sử dụng khu mỏ này vào các việc khác.
Duy chỉ có Phương Minh sau khi được nghe giải thích lại lộ vẻ suy tư, trực giác nói với cậu, mục đích người Nhật mua tuyệt đối không hề đơn giản như vậy.
“Cậu Phương, để tôi tìm người Nhật này thương lượng một chút xem sao.”
Khu mỏ đã bị người khác mua, như vậy nhóm Phương Minh tất nhiên không thể tìm ngọc bích được.
“Đừng vội thương lượng.”
Phương Minh ngăn cản ý định của Trần Bách Vạn, nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của ông mới giải thích: “Mục đích của người Nhật chỉ sợ không hề đơn giản vậy đâu. Như vậy đi, ông hỏi thăm xung quanh một chút xem người Nhật mua khu mỏ này để làm gì.”
“Vậy cũng được.”
Trần Bách Vạn tuy không biết vì sao Phương Minh nói như vậy, nhưng ông sẽ không phản đối lời nói của Phương Minh, chỉ gật đầu ý đã biết.
Đoàn người đi ra khỏi hầm mỏ dưới ánh mắt đề phòng của người đàn ông Myanmar. Ngay khi họ xuống khỏi khu mỏ, ở chân núi xuất hiện năm, sáu chiếc xe, trong đó có hai chiếc là xe tải to.
“Người Nhật đến.”
Từ chiếc xe thứ nhất bước xuống mấy người đàn ông dáng người không cao, còn chiếc xe thứ hai theo sát phía sau bước xuống một ông già mặc kimono. Không cần nhìn cũng biết, đây chính là người Nhật đã mua khu mỏ này.
Người Nhật đến, người đàn ông Myanmar kia chạy tới, sau đó chỉ vào nhóm Phương Minh bên này, miệng nói gì đó.
“Hội trưởng Trần, cứ theo lời tôi nói lúc trước, đừng để lộ nguyên nhân thực sự chúng ta đến đây.”
Ánh mắt Phương Minh dừng trên người ông già mặc kimono, đồng tử hơi co lại, sau đó khôi phục lại bình thường nói với Trần Bách Vạn.
“Được.”
Trần Bách Vạn gật đầu tỏ ý đã hiểu, trên mặt nở nụ cười đi lên trước.
“Các ông là người Trung Quốc sao?”
Ánh mắt Tam Điền Thuần Nam đánh giá nhóm người Phương Minh đang đứng trước mặt, theo lời người đàn ông Myanmar nói ông ta đã biết nhóm Phương Minh là người Trung Quốc.
“Ông biết nói tiếng Trung?”
Trần Bách Vạn hơi kinh ngạc, cười nói: “Tôi là người kinh doanh ngọc bích, hồi trẻ đã từng làm thợ mỏ ở đây, bây giờ già rồi, muốn quay lại đây thăm. Những người này đều là người nhà của tôi.”
“Ông đã từng làm thợ mỏ ở đây?”
Vẻ đề phòng trên khuôn mặt Tam Điền Thuần Nam hơi thả lỏng, tuy nhiên ông ta vẫn chất vấn: “Khu mỏ này đã được chúng tôi mua lại, hiện tại đây là địa bản của chúng tôi, các ông đây là đang xâm nhập trái phép.”
“Thật xin lỗi, lúc chúng tôi đến không biết điều này. Bây giờ chúng tôi sẽ đi ngay. Đúng rồi, tôi tên là Trần Bách Vạn, trong giới ngọc bích xem như cũng có chút tiếng tăm.”
“Tam Điền Thuần Nam.”
“Hóa ra là Tam Điền tiên sinh, vậy chúng tôi xin phép cáo từ.”
Phương Minh đi giữa nhóm người nhà họ Trần. Ánh mắt cậu dừng trên mấy chiếc tải kia. Ngay sau đó, chân phải đột nhiên duỗi qua bên trái.
“Ai iu da.”
Hoa Minh Minh bị đau la lên, bởi vì chân Phương Minh đúng lúc ngáng chân cậu ta, khiến cậu ta bị ngã sấp mặt.
“Thật ngại quá, tôi không cố ý.”
Phương Minh ngồi xuống tỏ vẻ có lỗi, vươn tay kéo Hoa Minh Minh lên. Khi cậu ngồi xuống, ánh mắt cũng nhìn xuống phía dưới chiếc xe tải bên kia.
Xe tải có vải bạt che lại, nhưng loại bạt này che không kín, từ dưới nhìn lên có thể nhìn thấy bên trong xe một chút qua khe hở.
Nhìn lướt qua một cái, Phương Minh liền thu tầm mắt, vừa kéo Hoa Minh Minh lên vừa xin lỗi. Tam Điền Thuần Nam đứng bên kia chỉ nhíu mày không nói gì, còn ông già mặc kimono từ đầu đến cuối đều không hề nhìn qua bên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận