Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 297: Tham lam

Chương 297: Tham lam
Đám người Cầu trưởng lão không tin, bọn họ cũng không thể nào tin nổi!
Cường giả Địa cấp trẻ tuổi như vậy, phóng nhãn nhìn khắp giới tu luyện đều lác đác không có mấy người, chỉ có Tứ đại công tử mới có thể trở thành cường giả Địa cấp khi dưới ba mươi tuổi, mà đây cũng là nguyên nhân bọn họ được xưng tụng là công tử.
Giới tu luyện có rất nhiều thiên tài, nhưng công tử chỉ có bốn người mà thôi, mà bốn người này đều được cộng đồng giới tu luyện công nhận, mỗi người đều là thiên tài siêu cấp có thiên tư tuyệt đỉnh.
Nhưng mà cho dù là Tứ đại công tử, có thể tu luyện tới cảnh giới Địa cấp trước ba mươi tuổi là nhờ rất nhiều tài nguyên cùng kỳ ngộ bồi đắp mà thành.
Vị công tử nào mà không có địa vị to lớn? Mà lai lịch của người thanh niên trẻ tuổi trên lôi đài là gì? Bọn họ nghe cũng chưa từng nghe nói qua, người như vậy mà là cường giả Địa cấp, nói ra chẳng phải đánh mặt tất cả mọi người trong giới tu luyện sao?
"Cậu ta tuyệt đối không phải cường giả Địa cấp, có lẽ là trên người cậu ta có Linh khí phòng ngự nào đó."
Lão gù híp mắt, mà trong đôi mắt già nua của Nhan Hồng Đào ở bên cạnh lão gù hiện lên vẻ tham lam, bởi vì lão ta cũng cho là như vậy đấy, chỉ có Linh khí phòng ngự mới có thể chống đối công kích của Tạc Dương Phù.
Trên lôi đài, cả người Tiễn Bất Thông ngây dại, bởi vì hắn ta căn bản cũng không nghĩ đến tình huống Tạc Dương Phù sẽ mất đi tác dụng.
Theo hắn ta thấy sau khi hắn ta ném ra Tạc Dương phù, thì tên tiểu tử ở đối diện kia hẳn là phải bị nổ chết, cho nên lúc này hắn còn đang đứng trơ ra, không kịp phản ứng.
Trong mắt Phương Minh lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, Tiễn Bất Thông ném ra bùa này rõ ràng chính là muốn giết chết chính mình, đã như vậy thì cậu cũng không cần lưu tình gì nữa.
Tay phải của Phương Minh lăng không điểm ra, năm ngón tay giống như đang gảy đàn dương cầm, thế nhưng động tác này lại khiến sóng nhiệt của Tạc Dương Phù trên lôi đài biến mất, ngay sau đó là một luồng khí lạnh lẽo thấu xương xuất hiện.
Phanh!
Thân thể của Tiễn Bất Thông bị hất bay lên giữa không trung, mà lúc này cuối cùng Tiễn Bất Thông cũng lấy lại tinh thần, đáng tiếc là đã chậm.
Thân thể bay đến không trung, Tiễn Bất Thông muốn ổn định cơ thể, thế nhưng kết quả hắn ta lại phát hiện thân thể của chính mình không bị khống chế, ngay sau đó một cỗ trọng lực trực tiếp đánh thẳng về phía bụng hắn ta, cả người đau đớn như bị ai nện mạnh một chùy vào bụng.
Phốc!
Tiễn Bất Thông điên cuồng phun máu, mặt mo của hắn ta trong nháy mắt trở nên tái nhợt, có điều Phương Minh cũng không dừng tay đơn giản như vậy, nếu đối phương đã động sát khí, thì cậu cũng không cần làm người tốt dễ nói chuyện gì nữa, nếu không phải trong cơ thể cậu vừa mới ngưng tụ được Thái Dương tinh huy chi châu, như vậy người ngã xuống lúc này chắc chắn sẽ là cậu!
Thân thể của Phương Minh lay động, ngay khoảnh khắc thân thể của Tiễn Bất Thông gần rơi xuống đất, cậu trực tiếp bay lên đá một cước vào ngực Tiễn Bất Thông.
Răng rắc!
Tiếng vỡ vụn của đầu khớp xương truyền tới rõ ràng trong tai của mỗi người, đám người vây xem bên dưới cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo, tên họ Phương này không ngờ lại ra tay độc ác như vậy!
Tiễn Bất Thông đúng là cường giả Nhân cấp hậu kỳ, nhưng Tiễn Bất Thông cũng là một lão giả gần bảy mươi tuổi, thân thể nào có chịu đựng được sự dằn vặt như vậy, một cước này trực tiếp đạp gãy mấy khúc xương của hắn ta.
Có thể nói, một ông già chịu đựng một cước như thế chẳng khác gì đã bị phế đi, không chết ngay lập tức cũng đã là một chuyện rất may mắn rồi.
"Dừng tay!"
Đám người Cầu trưởng lão vội vàng mở miệng quát bảo ngừng lại, nếu Tiễn Bất Thông thật sự chết ở chỗ này, thế thì tội của bọn họ thật vô cùng lớn, làm sao có thể quay về báo cáo với nhị công tử được chứ?
Chỉ là, tất cả đã quá trễ, một cước của Phương Minh trực tiếp dẫm lên cánh tay phải của Tiễn Bất Thông, còn đè mạnh xuống dưới!
Răng rắc!
Tiếng xương cốt vỡ vụn lại truyền ra một lần nữa, mà Tiễn Bất Thông đã bị đau tới bất tỉnh.
Nhấc chân rời khỏi, Phương Minh liếc mắt nhìn mấy người Cầu trưởng lão, mấy người Cầu trưởng lão đang muốn ra tay, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt của Phương Minh, những cánh tay đang giơ lên của bọn họ lại miễn cưỡng buông xuống.
"Thư diệt môn lôi đài chiến, các người muốn vi phạm sao?"
Đối mặt với câu hỏi của Phương Minh, lại còn thêm bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, đám người Cầu trưởng lão chỉ có thể nén giận trong lòng, quy tắc khiêu chiến của thư diệt môn không thể phá hư, nếu có người phá hư thì thư diệt môn cũng liền mất đi hiệu quả.
"Hừ!"
Cầu trưởng lão hừ lạnh một tiếng, tiến lên khiêng Tiễn Bất Thông xuống khỏi lôi đài. Chỉ là thấy thảm trạng của Tiễn Bất Thông lúc này, cho dù là ông ta cũng không nhịn được khóe miệng co giật.
Quá thảm rồi!
Bộ dạng của Tiễn Bất Thông không khác gì người tàn phế, thậm chí nếu không mau chóng đưa hắn ta đi trị liệu có lẽ cái mạng già của hắn ta cũng sẽ tiêu luôn.
"Đưa hắn ta đi bệnh viện."
Cầu trưởng lão sai người khiêng Tiễn Bất Thông tới bệnh viện, mà ánh mắt của đa số người ở đây không hề nhìn Tiễn Bất Thông, mà là nhìn về phía Phương Minh.
"Người trẻ tuổi kia quả là tàn nhẫn, thật không ngờ Tiễn Bất Thông cũng có ngày lâm vào kết cục bi thảm như vậy!"
"So sánh với thảm trạng của Tiễn Bất Thông, chẳng lẽ các người không ai chú ý tới thực lực của người trẻ tuổi kia sao?"
Nghe thấy câu này đám người sửng sốt, mãi tới lúc này bọn họ mới nhớ tới, người trẻ tuổi này thật sự có thực lực có thể đánh bại Tiễn Bất Thông đấy!
Trẻ tuổi như vậy đã có thể đánh bại Tiễn Bất Thông, điều này có ý nghĩ tên trẻ tuổi này chính là một thiên tài siêu cấp!
"Cho dù không thể sánh ngang với tứ đại công tử, nhưng ít ra cũng có thể xếp hạng dưới mỗi tứ đại công tử, thiên tài như vậy cho dù là những môn phái kia cũng muốn tranh nhau tới sứt đầu mẻ trán."
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Phương Minh tràn ngập ước ao, nhưng mà cũng có người cười lạnh: "Cho dù là thiên tài siêu cấp thì thế nào, đừng quên, cậu ta đã phế Tiễn Bất Thông, mà người sau lưng Tiễn Bất Thông thế nhưng chính là nhị công tử đấy, các người nghĩ cậu ta phế đi Tiễn Bất Thông, nhị công tử có thể bỏ qua cho cậu ta sao?"
Nghe nói như thế đám người này liền trầm mặc, địa vị của tứ đại công tử vẫn còn đó, không ai nguyện ý đắc tội bọn họ. Mà đối với Tứ đại công tử, bọn họ cũng muốn giữ gìn tôn nghiêm của bản thân, nếu như có người dám phế bỏ người dưới trướng của bọn họ, nhất định tứ đại công tử sẽ ra tay đấy.
Mặc kệ đám người vây xem suy nghĩ thế nào, giờ phút này bên phía nhà họ Trần tràn ngập những tiếng hoan hô vui mừng, thắng được trận đầu chính là mang tới một tia sáng chiếu soi tương lai tăm tối của bọn họ.
"Vòng thứ nhất kết thúc, hiện tại hẳn là nên tới đợt thứ hai rồi, đợt thứ hai vẫn là tôi xuất chiến, bên phía các người ai sẽ ra tay?"
Phương Minh cũng không xuống lôi đài, mà sau khi nghe thấy lời cậu nói toàn trường lại ồn ào náo động, đám người ở đây cũng không phải kẻ ngu dốt, bọn họ dường như đã hiểu rõ, người nhà họ Trần dựa vào một mình Phương Minh đến đánh hết ba trận đấu trong vòng đấu pháp này.
Vẻ mặt của Lữ Trí Thần vô cùng lạnh lẽo, sự tình tiến triển đến lúc này đã vượt khỏi dự liệu của anh ta, anh ta tự biết thực lực của mình, ngay cả Tiễn Bất Thông cùng không thể thắng được cậu vậy thì anh ta lại càng không được.
Vì vậy ánh mắt của Lữ Trí Thần nhìn về phía đám người Cầu trưởng lão, mà đám người Cầu trưởng lão cùng lão gù cũng cảm thấy khó khăn, bởi vì bọn họ thật sự không chút nắm chắc.
Dù sao, thực lực của Tiễn Bất Thông cũng sàn sàn với mấy người bọn họ, mà Tiễn Bất Thông đã thua thê thảm như vậy, bọn họ cũng không dám hứa chắc nhất định sẽ thắng, mấu chốt nhất là bọn hắn không chắc Linh khí phòng ngự của Phương Minh là linh khí dùng một lần hay có thể dùng nhiều lần.
Đúng vậy, ở trong lòng đám người Cầu trưởng lão, bọn họ thủy chung cho rằng sở dĩ Phương Minh có thể chống lại uy lực của Tạc Dương Phù chính là dựa vào một kiện linh khí phòng ngự nào đó trên người cậu ta.
"Các vị đạo hữu, không bằng một vòng này cứ giao cho tôi đi."
Nhan Hồng Đào mở miệng, mà nghe thấy lời này của lão ta đám người Cầu trưởng lão ngây ngốc một lúc, bởi vì bọn họ không rõ tại sao người này lại muốn nhúng tay vào.
Nếu như nói nguyên nhân là bởi người thanh niên họ Phương này đắc tội với nhà họ Nhan, thì nhà họ Nhan hoàn toàn có thể đợi tới sau khi trận chiến này kết thúc thì tìm lý do xử lý cậu, cần gì phải lên lôi đài chứ?
Để nịnh bợ nhị công tử?
Mặc dù khả năng này cũng có thể, nhưng tới tuổi này cho dù Nhan Hồng Đào có nịnh bợ nhị công tử thì tác dụng không lớn lắm, bởi tiềm lực của Nhan Hồng Đào đã hết, nhị công tử sẽ không quá coi trọng lão ta.
"Đương nhiên, lão phu cũng có một yêu cầu đấy, đó chính là sau khi đánh thắng, Linh khí trên người tên thanh niên trẻ tuổi kia phải thuộc về lão phu." Nhan Hồng Đào nói ra mục đích của lão ta.
Đối với Nhan Hồng Đào, chuyện nịnh bợ nhị công tử đúng là không có ích lợi gì, bởi vì lão ta biết bản thân mình không còn sống được bao nhiêu lâu nữa, tính ra Linh khí mới là thứ có lực hấp dẫn với lão ta nhất. Bởi vì một kiện linh khí có thể chống lại một kích của cường giả Địa cấp tất nhiên là vật bất phàm, có kiện Linh khí này, cho dù lão ta có chết đi thì vẫn có thể lưu lại một món đồ gia truyền cho nhà họ Nhan.
Cầu trưởng lão cùng mấy người lão gù trao đổi ánh mắt, đương nhiên bọn họ cũng muốn có kiện linh khí này, chỉ là bọn họ lại không nắm chắc có thể đánh bại Phương Minh, nếu như vòng này bị thua, vậy có nghĩa bọn họ không thể hoàn thành nhiệm vụ mà nhị công tử đã giao.
So sánh với sự mê hoặc của Linh khí, bọn họ sợ hình phạt nghiêm khắc của nhị công tử hơn nhiều.
"Tốt, chỉ cần Nhan huynh có thể thắng một vòng này, thì kiện Linh khí trên người tên kia chính là của Nhan huynh."
Nghe được lời nói của Cầu trưởng lão, trên gương mặt già nua của Nhan Hồng Đào hiện lên vẻ tươi cười, đám người Cầu trưởng lão kiêng kỵ Phương Minh, thế nhưng lão ta lại không sợ, dù sao lão ta cũng được coi là một trong số những người mạnh nhất ở Nhân cấp hậu kỳ, không có mấy ai có thể so sánh với lão ta.
Cho dù Phương Minh có Linh khí phòng ngự, nhưng năng lượng của Linh khí là có hạn, mà lão ta cũng không giống Tiễn Bất Thông, lão ta đã nghĩ kỹ phương pháp đối phó với Phương Minh.
"Mấy vị đạo hữu chờ tin tốt lành đi."
Nhan Hồng Đào cười ha ha, bước từng bước tới lôi đài.
Thấy Nhan Hồng Đào lên đài, đám người nhà họ Trần lộ ra vẻ mặt phẫn nộ. Trước đây nhà họ Nhan cùng nhà họ Trần vốn là có giao tình đấy, hai bên cũng có qua lại giao lưu, thế nhưng bây giờ người nhà họ Trần phải đối mặt với đại nạn, người nhà họ Nhan không giúp đỡ thì cũng thôi đi, không ngờ lại có thể đi ra bỏ đá xuống giếng!
Phương Minh nhìn Nhan Hồng Đào đang tập tễnh bước đi, mắt hơi nheo lại, đợi sau khi Nhan Hồng Đào lên đài, cậu mới cười nhạt mở miệng: "Đều đã cao tuổi như thế rồi, không ráng sống vui vẻ thêm vài năm đi, sao lại vội đi đầu thai như vậy?"
Cậu đã nghe rõ đoạn đối thoại của Nhan Hồng Đào với đám người Cầu trưởng lão, đối phương cho rằng trên người cậu có Linh khí phòng ngự, vì thế mới muốn cướp đi.
Đúng là một người tham lam.
"Lão phu sống nhiều năm như vậy cũng sống đủ rồi, ngược lại là những người trẻ tuổi như các người, nếu ra đi ngay lúc tuổi trẻ như thế này đó mới là điều đáng tiếc."
Trên mặt của Nhan Hồng Đào vẫn một bộ tươi cười, phảng phất như không hề bị lời nói của Phương Minh ảnh hưởng, có điều trong lòng Phương Minh rất rõ ràng, Nhan Hồng Đào cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài mà lão ta biểu lộ, chí ít sát khí trong mắt của lão ta lúc nãy cũng đã bán rẻ lão ta.
Vẫn bị lời của mình kích thích như trước.
"Yên tâm, lão bất tử như các người còn không chết, chúng tôi còn chưa đưa tiễn các người sao lại dám rời đi?"
Phương Minh vẫn đang dùng lời nói kích thích Nhan Hồng Đào, mà Vu Sư chi lực trong cơ thể cậu cũng vận chuyển thật nhanh, chuẩn bị nổi lên một kích sấm sét!
Bạn cần đăng nhập để bình luận