Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 192: Lật thuyền trong mương

Chương 192: Lật thuyền trong mương
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
---------------
Phố Tông Bao!
Khi tài xế chở hai người Phương Minh cùng Hoa Minh Minh tới đây thì phố mới lên đèn, phong cách kiến trúc khu phố được mô phỏng theo hành lang gấp khúc của quán bar Lệ Giang, có khá nhiều du khách tụ lại thành tốp năm tốp ba đi dạo quanh, còn có tiếng trống thanh thúy dễ nghe truyền tới từ tiệm nhạc khí.
Gió nhẹ thổi tan cơn nóng của ngày hè, âm nhạc vang lên phối hợp với hình ảnh của những cô gái xinh đẹp thật sự khiến lòng người khoan khoái dễ chịu.
Ở những nơi như thế này cảm xúc rất dễ dàng xao động, dù chỉ là hương thơm thoang thoảng của cô gái đi ngang qua cũng đủ khiến người ta chìm đắm trong mơ màng.
Dù sao đây cũng là Vân Nam, mặc dù không thể nào so sánh với những cuộc gặp gỡ tình cờ lãng mạn bên dòng sông thơ mộng nhưng phong tình cũng không kém bao nhiêu.
“Cô gái này thật là đoan trang, cô gái kia cũng không tồi chút nào… Quả nhiên là chúng ta đã tới đúng địa điểm tốt!”
Vừa mới xuống xe, đôi mắt của Hoa Minh Minh đã dán lên người mấy cô gái xinh đẹp, còn làm bộ ra vẻ lão luyện dạy đời Phương Minh: “Nhìn thấy hai cô gái kia không? Đeo túi xách như vậy chắc hẳn là khách du lịch rồi, mà bên cạnh hai người lại không có đàn ông chứng tỏ đây hẳn là một đôi bạn thân cùng nhau đi du lịch!”
“Lại nhìn cô gái bên trái kia đi, gương mặt kia rõ ràng đã qua phẫu thuật thẩm mĩ, bình thường những cô gái như vậy hẳn là có cuộc sống về đêm vô cùng phong phú, mà cô ta sửa mặt cũng chính là vì muốn câu dẫn một chàng trai giàu có đấy.”
“Nếu bây giờ chúng ta qua mời bọn họ đi uống vài ly, chắc chắn bọn họ sẽ không từ chối, mà tiếp đó chính là thời gian tính phúc sinh hoạt rồi, hắc hắc…”
Hoa Minh Minh cười dâm không ngừng, mà Phương Minh chỉ thờ ơ nhìn cậu ta một cái: “Không có hứng thú.”
Ách…
“Tôi biết cậu có đại minh tinh như Hàn Kiều Kiều chắc hẳn sẽ chướng mắt những cô gái như vậy, thế nhưng mỗi hoa mỗi hương mà, đối với đàn ông phụ nữ không bao giờ là đủ, nếu không vì sao những người có vợ đẹp con ngoan vẫn còn ra ngoài ăn vụng kia chứ?”
Đối mặt với tên tinh trùng lên não Hoa Minh Minh này thì mặc kệ cậu ta là cách tốt nhất, Phương Minh thoải mái ung dung vừa đi dạo vừa ngắm các cửa hàng dân tộc đặc sắc hai bên đường.
Bất kỳ một danh lam thắng cảnh nào ở Vân Nam đều sẽ có cửa hàng trang sức, bởi do ở đây trang sức bằng bạc rất thịnh hành. Mỗi khi tới ngày lễ, những cô gái dân tộc chau chuốt trang điểm rất kỹ, trên người phải đeo tới mấy chục thậm chí mấy trăm loại đồ trang sức bằng bạc.
Trong lòng người Vân Nam, màu bạc trắng đại diện cho sự tinh khiết và cao nhã.
Phương Minh đi vào một tiệm trang sức, mặc dù cậu không có hứng thú gì với trang sức thế nhưng đã tới đây rồi, cậu cũng muốn mua một món quà về tặng cho Tử Du.
Giá cả những món trang sức ở đây rẻ thì hơn mười đồng, đắt thì những mấy vạn, vô cùng đa dạng phong phú. Phương Minh lựa chọn một chiếc lược được làm từ sừng trâu, với nhãn lực của cậu có thể nhận ra chiếc lược này không những được làm từ sừng trâu mà còn là sừng trâu già trên mười tuổi.
500 đồng, mặc dù không tính là đắt nhưng cũng không rẻ.
Sau khi cất chiếc lược rồi rời khỏi tiệm trang sức, Phương Minh mới nhận ra không thấy Hoa Minh Minh đâu, thế nhưng cậu cũng không quá để ý, dù sao Hoa Minh Minh không phải là loại người dễ bị bắt nạt đấy!
Đừng nhìn ngày thường Hoa Minh Minh ngây ngây ngốc ngốc, thế nhưng cứ nhìn cậu ta biết phối hợp với cậu cùng diễn kịch lừa Hoàng Bằng Phi lúc trước cũng đủ thấy, não của cậu ta thật ra cũng rất linh hoạt.
Trừ tiệm bán đồ trang sức trên con đường này còn quán bar cùng tiệm quần áo, mà nhiều nhất vẫn là các quầy hàng đổ thạch, cho dù đã về đêm thế nhưng vẫn có ông chủ bày quầy buôn bán, trên kệ trưng bày những tảng đá với đủ loại màu sắc kích thước khác nhau.
Những ông chủ này cũng không hô hào câu khách, chỉ khi có người hiếu kỳ dừng lại quan sát thì bọn họ mới đi tới chủ động giới thiệu.
Phương Minh cũng có hiểu biết tương đối về đổ thạch nhưng cậu không mấy hứng thú với nó, một phần vì cậu không cần kiếm tiền dựa trên phương thức ăn may này, một phần cũng vì cậu hiểu rõ bản chất của nó. Người mua nào có khôn khéo hiểu biết như người bán chứ, những tảng đá có khả năng khai mở ra phỉ thúy đều đã bị những ông chủ này tự cắt ra, hoặc đặt riêng rồi bán với giá đắt hơn nhiều.
Phố Tông Bao cũng không quá rộng, sau khi đi được ba bốn khúc cua thì gần như đã đi đến cuối phố. Đang lúc Phương Minh định quay đầu đi về đột nhiên bên tai lại nghe được một khúc nhạc êm dịu.
Âm thanh này nghe rất giống sáo thế nhưng lại thiếu mất một phần thanh thúy của sao, trầm thấp mà nhẹ nhàng. Phương Minh nhìn theo hướng âm thanh phát ra thì thấy ở ngã rẽ phía trước cách cậu không xa, có một cô bé mặc đồ trắng đang lẳng lặng ngồi thổi nhạc cụ bên trong nhà thủy tạ(1).
(1)Thủy tạ: nhà được xây trên mặt nước
Đây là một loại nhạc cụ dạng ống giống như sáo, thế nhưng Phương Minh lại biết nó không phải là sáo mà nó có tên là Ba ô.
Có không ít người vây xung quanh cô bé, khi Phương Minh đi tới thì thấy trên mặt đất trước mặt cô bé có đặt một cái rương, bên trong rương có khá nhiều đồng xu loại 1 đồng, 5 đồng, 10 đồng, ngoài ra còn có thêm một hai tờ tiền giấy 100 đồng nữa.
Mãi nghệ kiếm tiền?
Ở Vân Nam có thể nhìn thấy loại tình huống này khá nhiều, thậm chí rất nhiều người chỉ dựa vào một cây ghi-ta và một chiếc microphone thôi đã có thể lang thang khắp nơi trên cả nước.
Phương Minh không chen chúc vào đám người mà ngồi trên một ụ đất ở gần đó, yên lặng lắng nghe, tiếng nhạc dịu dàng hòa với tiếng nước chảy róc rách tạo nên ý cảnh kỳ diệu.
Mười phút sau tiếng nhạc kết thúc, cô bé cúi đầu chào những người đang vây xem, thế nhưng chỉ có lác đác vài người bỏ tiền vào rương.
Mặc dù vẻ ngoài của cô bé không quá xinh đẹp nhưng cũng không xấu, cô bé vén vén những sợi tóc xõa trên mặt, đôi mắt linh động chợt lóe lên tia thất vọng thế nhưng lại vẫn cúi đầu cảm ơn mọi người một lần nữa.
Khúc này thổi xong thì khúc khác lại tới.
Mặc dù rất lâu thế nhưng số tiền trong rương của cô bé lại không tăng thêm được bao nhiêu.
Theo lý thì một cô gái tuổi trẻ lại xinh đẹp đáng ra phải rất thu hút ánh nhìn của người khác phái, thế nhưng cũng chính vì nguyên nhân này mới khiến mấy người đàn ông ở đây không dám cho tiền, bọn họ sợ bạn gái ghen tuông.
Cứ một khúc rồi lại một khúc, trọn vẹn mười khúc mới ngưng, mà lúc này người vây quanh cô bé cũng đã tản đi hết, ngõ vắng tiêu điều.
Cô bé uống vài ngụm nước lọc sau đó ngồi xổm xuống, cẩn thận thu tiền trong rương, ngay lúc đó một bóng người đi tới che khuất ánh sáng trước mặt cô.
Ngẩng đầu, đập vào mắt cô bé là gương mặt tươi cười của Phương Minh.
“Em thổi nhạc nghe rất êm tai.”
Phương Minh móc tờ một trăm đồng ra, một khúc mười đồng, cậu đã nghe tất cả mười khúc.
Bởi vì cứ cách vài ngày lại có người đến bắt chuyện với cô bé, thế nên cô bé hơi chần chừ, chưa trả lời Phương Minh ngay.
Về phần Phương Minh, sau khi cậu đặt 100 đồng xuống cũng không có ý nán lại, quay người rời đi luôn.
Cô bé hơi sững sờ một chút rồi thật nhanh cúi đầu cảm ơn Phương Minh, một trăm đồng, đây đã gần bằng một phần ba số tiền cô kiếm được hằng ngày.

“Phương Minh, tôi đã nói cậu đi cùng với tôi đi mà cậu lại không chịu. Thế nhưng bây giờ cũng không phải là quá trễ, bạn của cô gái mà tôi nhắm trúng cũng khá xinh đẹp đấy, nếu bây giờ cậu đi mời người ta vài ly chắc hẳn vẫn còn một chút hi vọng.”
Phương Minh tìm thấy Hoa Minh Minh trong một quán bar, quán bar này không hề có những tiếc nhạc rock đinh tai nhức óc như mấy quán bar trong thành phố khác.
Nhạc rock pha kèm âm điệu dân tộc, đây mới là điểm đặc sắc trong các quán bar ở Vân Nam.
“Cẩn thận gặp phải bồi rượu.”
Phương Minh nhíu mày, theo một số tin tức mà cậu biết thì Lệ Giang được coi là thành phố của tình yêu, thế nên đã có rất nhiều người tới đây ôm theo tâm lý tìm được tình yêu đích thực của đời mình, nào ngờ lại gặp phải bồi rượu.
Cái gọi là bồi rượu chính là tìm cách lừa gạt người ta tới một số địa điểm ăn chơi, rồi công khai làm thịt khách du lịch. Chỉ một bình rượu cộng thêm một dĩa trái cây mà hơn cả nghìn đồng, thế nhưng cánh đàn ông vì sĩ diện lại cắn răng trả hết số tiền đó.
Ngoài ra cũng có những chiêu trò thịt khách rất đen tối, có thể là không ghi giá cả trên menu hoặc menu có hai cách tính giá, mà khách du lịch vốn là những người không quen thuộc với cuộc sống nơi đây, dù biết bản thân đã bị hố cũng chỉ có thể nén giận.
“Tôi đây là ai kia chứ, người lừa được tôi còn chưa có sinh ra trên đời này đâu!”
Hoa Minh Minh khinh bỉ nhìn Phương Minh: “Đây chính là quán rượu do đích thân tôi lựa chọn, dù cậu muốn mua gì cũng đều phải trả phí trước, sẽ tiêu bao nhiêu bao nhiêu trong lòng tôi rõ ràng vô cùng.”
Thế nhưng chỉ sau mười phút sắc mặt của Hoa Minh Minh đã có chút gấp gáp, dựa theo lời cậu ta nói thì hai cô gái kia chỉ đi vệ sinh mà thôi, thế nhưng đi vệ sinh gì mà lâu như vậy kia chứ?
Hoa Minh Minh vừa phát hiện ra điểm khác lạ liền gọi ngay nhân viên quán rượu, quả nhiên khi nhân viên đi vào nhà vệ sinh thì làm gì còn thấy hai cô gái mà cậu ta đã nhắc tới nữa.
“Má… Bị lừa rồi!”
Thật sự là mất hết mặt mũi mà, mới vừa đây cậu ta còn khẳng định chắc chắn trước mặt Phương Minh, khoe bản thân cậu ta khôn khéo như thế nào, không ngờ vừa mới đảo mắt đã bị hai cô bé lừa gạt.
Đúng là cậu ta biết trước giá cả của quán rượu, cũng biết rõ bản thân đã tiêu phí bao nhiêu, mà mới vừa rồi hai cô gái kia muốn uống rượu tây thế nên cậu ta đã chi những 3000 mà khui một chai.
Thế nhưng hai cô gái này lại mượn cớ đi vệ sinh mà tìm người phục vụ, muốn hủy đơn hàng lấy lại tiền, người phục vụ cũng không suy nghĩ nhiều, cứ thế đưa 3000 cho hai cô.
“Không nghĩ tới người lão luyện như tôi mà cũng có ngày lật thuyền trong mương!”
Hoa Minh Minh phẫn nộ rời khỏi quán bar, mặc dù 3000 chẳng là gì đối với cậu ta thế nhưng cậu ta không thể chấp nhận được chuyện bản thân đã bị lừa gạt.
Phương Minh ở bên cạnh thì cười cười, cậu cũng không nói chuyện có lẽ nhân viên phục vụ kia nhận biết hai cô gái cho Hoa Minh Minh. Theo cậu hai cô kia chắc chắn là người đã lừa đảo nhiều lần ở đây, vì thế khả năng người phục vụ không biết hai cô thật sự là quá thấp.
“Nếu tôi mà gặp lại hai con mụ lừa đảo này, tôi sẽ hung hăng giáo huấn bọn họ một trận!”
“Cậu định giáo huấn thế nào? Đánh một trận hay là báo cảnh sát? Thôi bỏ đi, coi như hao tài tiêu tai, đón xe trở về thôi.”
Hoa Minh Minh nghẹn họng, mặc dù cậu ta cũng rất muốn cậy mạnh lên tiếng chống đối mấy câu, thế nhưng lại không biết nói gì, tức giận mà vượt lên đi trước.
Chỉ là ngay lúc đi tới đầu ngõ Hoa Minh Minh đột nhiên dừng bước, cậu ta nhìn về phía bên trái sau đó chạy nhanh qua.
“Hai tên lừa gạt kia, đứng yên đó cho tôi!”
Thì ra Hoa Minh Minh nhìn thấy bóng dáng hai cô gái đã lừa gạt cậu ta, khi Phương Minh đuổi tới đã nhìn thấy Hoa Minh Minh chặn ba cô gái vào trong góc, mà điều đáng kinh ngạc chính là một trong số ba cô lại là cô bé mặc đồ trắng thổi ba ô trong nhà thủy tạ kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận