Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 602: Quyết đoán (2)

Chương 602: Quyết đoán (2)
Trong khi những người này còn đang hâm mộ, lại có một bóng người hiện rõ ở phía trên tòa thành cổ, sau khi bóng người này xuất hiện, tất cả mọi người cảm nhận được lạnh lẽo, một loại lạnh lẽo từ trong lòng sinh ra, lạnh tới khiến cho không ít người lông tơ dựng đứng.
"Thần linh băng tuyết sao?"
Thấy bóng người này, Phương Minh nghĩ tới người bị thí thần giả dùng một kiếm đâm xuyên vào đất, hai người này cho dù là chiến giáp hay là khí chất đều giống nhau như đúc.
Sau khi bóng người của thần linh băng tuyết hiện ra, lại có bóng người của một vị thần linh xuất hiện, một bóng người hoàn toàn bao phủ trong bóng tối, sau khi thấy bóng người này, vẻ mặt Iveney ở một bên khác thành cổ trở nên khó coi, bởi vì người toàn thân bao phủ trong bóng đêm, cầm trong tay lưỡi hái này chính là tử thần, một trong tam đại thần linh Hắc Ám Hội Nghị cung phụng.
Hắc Ám Hội Nghị cùng Giáo Hội phương Tây là tử địch, đối phương triệu hoán ra tử thần rồi, cô ta bên này há có thể không có biểu thị.
Iveney hai tay kết thủ ấn, trong miệng thầm đọc chú ngữ, không bao lâu, trên bầu trời của thành cổ, thần quang quang huy xuất hiện, một thiên sứ có mười hai cánh xuất hiện ở trên bầu trời của thành cổ, đối mặt với bóng người tử thần phía xa xa.
"Ở trước mặt thủy tổ của tộc Người khổng lồ chúng ta, cái gọi là thần linh lại tính là cái gì?"
Hai người khổng lồ lúc này cũng nổi giận gầm lên một tiếng, mà theo bọn họ rống giận, trên tòa thành cổ một bóng người khổng lồ xuất hiện, người khổng lồ cao tới trăm trượng cứ như vậy đứng ở trên bầu trời của thành cổ, hai tay nắm lôi chùy, mang theo khí thế vương giả không gì sánh kịp.
Đây là bóng người thủy tổ tộc người khổng lồ!
Lần lượt từng bóng người hiện lên trên bầu trời của thành cổ, chiếu sáng cổ thành này giống như ban ngày, mà những người này cũng đều không ngoại lệ đi vào thành cổ, nhưng vẫn như cũ còn có hơn phân nửa người lưu ở bên ngoài thành cổ.
Vòng sáng càng ngày càng nhỏ, người ở bên ngoài thành cổ bắt đầu trở nên bối rối, nếu không tiến vào thành cổ, vậy đợi khi vòng sáng màu xanh kia tới, chờ đợi bọn họ chính là đường chết!
Chỉ là mấy người bọn họ không thờ phụng thần linh, thuỷ tổ cũng không mạnh mẽ đến mức có thể chống lại thần linh, không dám đơn giản tiến vào.
"Thánh nữ điện hạ, thần tử còn chưa tới, có nên ra ngoài tìm thần tử điện hạ không?" Hill hướng phía Iveney hỏi.
Iveney nghe được Hill nói, khuôn mặt hiện lên vẻ do dự, thật ra lấy tính tình của cô ta tuyệt đối sẽ không đi tìm Tần Minh, nhưng Tần Minh này rốt cuộc là thần tử, sau khi rời khỏi đây nếu để cho tổng giám mục bọn họ biết mình không chăm sóc đối phương, sợ rằng thực sự sẽ bị đưa vào sở tài phán tông giáo.
"Tìm, các người đi tìm cậu ta đi, chẳng qua nếu như sau mười lăm phút vẫn không tìm được vậy cũng đành thôi, Thiên Sử Thần Linh không thể duy trì liên tục quá lâu được, chúng ta phải vào thành trước khi pháp tướng của Thiên Sử Thần Linh biến mất."
"Vâng!"
Thời gian mười lăm phút đương nhiên không thể nào tìm kiếm khắp thành cổ này được, cho nên sau khi mười lăm phút này trôi qua, mấy người Hill vẻ mặt thất vọng đi trở về.
"Này cũng thật hết cách, không phải chúng ta không chăm sóc cậu ta mà là chính bản thân cậu ta không may mắn, chẳng qua cậu ta là thần tử, là Chúa chuyển thế, vậy dĩ nhiên cũng có thể tiến đến, không cần lo lắng cho cậu ta nữa."
Trên mặt Iveney hiện lên vẻ nghiêm túc, nhưng trong lòng lại đang mừng thầm, bởi vì cô ta ước gì Phương Minh có thể chết ở chỗ này, đây là kết quả mà cô ta muốn nhìn thấy nhất.
Chủng tộc cùng thế lực mạnh mẽ toàn bộ đều tiến vào thành cổ, những người còn lại thì tuyệt vọng đứng ở ngoài thành cổ, bởi vì trong đó có người thử xông thẳng vào, nhưng kết quả sau cùng không ngoài dự đoán trở thành chất dinh dưỡng của thành tường.
Màn sáng màu xanh sau lưng càng ngày càng gần, thần tình tuyệt vọng bắt đầu xuất hiện ở trong mắt của những người này, mà ở trong số những người này, Phương Minh vẫn không có hành động, bởi vì cậu đang đợi, cậu muốn nghiệm chứng một suy đoán, về phần cái suy đoán này có đúng hay không, kết quả lập tức sẽ xuất hiện rồi.
Màn sáng màu xanh cách thành cổ chỉ còn khoảng một km, nói cách khác cách Phương Minh chỉ không tới 500m, dù vậy cậu vẫn không hoảng loạn, thẳng đến màn sáng màu xanh cách cậu chỉ còn lại có 100m, trong mắt Phương Minh có tia sáng chợt lóe lên, cuối cùng cũng có động tác.
Màn sáng màu xanh cách thành cổ càng ngày càng gần, vẻ tuyệt vọng trên mặt đám người còn đang ở phía ngoài thành cổ cũng càng ngày càng đậm.
Phía trước là thành tường đoạt mệnh không thể vượt qua; mặt sau là màn sáng khủng bố không thể chống cự, chờ đợi bọn hắn chắc chắn là tử vong, chỉ là một cái hóa thành túi da, một cái hóa thành bạch cốt, liền xem bọn hắn muốn chọn cách thức tử vong nào rồi.
Duy chỉ có Phương Minh nhìn màn sáng càng ngày càng gần, tia sáng trong mắt càng lúc càng mạnh, đợi khi màn sáng gần tiếp xúc đến thân thể, toàn bộ thân hình như mũi tên rời cung bắn ra ngoài, trực tiếp lao về phía màn sáng.
Lúc này bởi vì tâm tình tuyệt vọng tràn ngập, cho nên người ở bên ngoài thành cổ không hề chú ý tới hành động của Phương Minh, cho dù có chú ý tới tối đa cũng chỉ kinh ngạc hơn một chút mà thôi.
Ngay khoảnh khắc khi Phương Minh nhảy vào bên trong màn sáng, những người còn lại ở bên ngoài thành cổ cũng đều động, chỉ là chẳng qua cả đám bọn hắn đều hành động trái ngược với Phương Minh, lựa chọn phương hướng thành cổ, nếu so với màn sáng kinh khủng kia thì khả năng có thể tiến vào thành cổ cao hơn một chút, bởi vì chỉ cần cho bọn hắn thời gian một giây, chỉ cần vượt qua thành tường kia là bọn họ đã an toàn.
Nhưng mà kết cục của những người này không có gì khác ngoài trở thành một đóa hoa máu trên tường thành.
...
Phương Minh không biết kết cục của những người này, cho dù có biết cậu cũng sẽ không nhắc nhở, bởi vì nói trắng ra thì những người này đều là đối thủ cạnh tranh của cậu, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn đối với bản thân mình, đạo lý này cậu vẫn hiểu.
Trong nháy mắt khi tiến vào màn sáng, thân thể của cậu hơi ngưng trệ, dù cho ngay khi hướng về phía màn sáng cậu đã phong bế toàn bộ lỗ chân lông, nhưng trên người vẫn truyền đến cảm giác nóng rực cùng đau nhức.
Loại đau đớn này làm cho gân xanh trên mặt cậu nổi lên, gần như không nhịn được hét lên thành tiếng, móng tay trực tiếp cắm sâu vào trong lòng bàn tay, dùng một loại đau đớn khác đến trung hoà loại cảm giác nóng rực vô cùng thống khổ này.
Một giây, hai giây...
Phương Minh nhanh chóng phóng về phía trước, thế nhưng chỉ mới xông vào trong phút chốc mà ý thức của cậu đã có chút mê man, mắt thấy bản thân sắp hoàn toàn bất tỉnh… Thế nhưng đúng lúc này, cả người Phương Minh buông lỏng, màn sáng bao phủ ở trên người cậu cũng biến mất.
Rầm!
Phương Minh trực tiếp đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, nhìn màn sáng màu xanh đang di động phía sau, trong mắt có vẻ may mắn, lần này cậu đánh cuộc thành công, màn sáng này thực sự đang chuyển động, hơn nữa khu vực phía sau màn sáng thật sự an toàn.
Trên thực tế ngay lúc nhìn thấy màn sáng màu xanh xuất hiện, Phương Minh đã nghĩ tới trò chơi lúc trước Hoa Minh Minh đã từng chơi, Hoa Minh Minh ngoại trừ thích chơi nông dược (1), lúc đó cậu ta còn thích một trò chơi đấu súng, mà trong trò chơi này một trăm người chơi sẽ đáp xuống những nơi khác biệt trong bản đồ, cuối cùng một trăm người này bắt đầu bắn nhau, người có thể sống sót cuối cùng mới là người thắng lợi.
(1): Tên đầy đủ là 王者农药 (Vương giả nông dược). Là tên gọi thay cho game mobile tên 王者荣耀 (Vương giả vinh quang), vì chữ 农药 (nông dược) và 荣耀 (vinh quang) đồng âm, chủ yếu nhất là gây nghiện cho người chơi nên thường được gọi chơi như vậy, còn được coi là game Liên Quân Mobile của Trung Quốc.
Nhưng bởi vì địa đồ rất lớn, hơn nữa còn có cỏ cao cộng thêm nhà cửa che chắn, vì phòng ngừa có mấy người chơi cố ý kéo dài thời gian đợi ở một chỗ không đi, trò chơi này đã cài đặt một vòng độc, vòng độc ban đầu nằm trên biên giới của bản đồ, thế nhưng theo thời gian trôi qua vòng độc cũng sẽ từ từ thu nhỏ lại, mà nếu có người chơi ở trong vòng độc cũng sẽ từ từ mất máu cho đến chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận