Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 924: Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người (1)

Chương 924: Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người (1)
"Hẳn chậu hoa này vốn không phải của ông."
Phương Minh nhìn về phía Trần Phúc Hải, mà sau khi Trần Phúc Hải nghe được lời của Phương Minh lại sửng sốt một chút, ngay sau đó đáp: "Đương nhiên chậu hoa này là của tôi, chẳng qua là tôi mua được, dù sao thì cây tử đằng này cũng đã có mấy trăm năm tuổi thọ, đương nhiên người chủ đầu tiên không phải tôi."
Đối với một điểm này, Trần Phúc Hải không phủ nhận, bởi vì chậu hoa mấy trăm năm cũng không biết đã qua tay bao nhiêu chủ rồi, chí ít khi hắn mua được chậu hoa này, dù đã hỏi chủ nhân tiền nhiệm của nó nhưng lại không thể biết được người chủ đầu tiên của chậu hoa là ai.
Có thể nói chậu hoa tử đằng này tối thiểu cũng đã đổi qua chừng mười người chủ.
"Chẳng qua bây giờ chậu hoa này ở chỗ tôi, tôi sẽ tỉ mỉ chăm sóc nó, sẽ để nó truyền thừa tiếp, để con cháu đời sau nhà họ Trần bảo vệ đời đời."
Trước khi đi vào thời đại thương phẩm này, người đời trước thường thích làm một cái sân trước nhà, trồng hoa hoa cỏ cỏ trong mảnh sân đó, đợi khi cây cối lớn lên, đến cuối cùng chứng kiến tổ tôn ba đời trưởng thành, này là một chuyện cực kỳ có ý nghĩa.
Cho nên trong lòng Trần Phúc Hải chậu hoa này cũng giống vậy, nhiều đời truyền xuống, nói như vậy đời sau cũng sẽ không quên những tổ tiên như bọn họ, chí ít còn có thể nhìn vật nhớ người, đây là một loại truyền thừa cùng kéo dài.
Mà nghe thấy những lời Trần Phúc Hải nói, mấy ông lão Lương Chính Kiều cũng lộ ra vẻ tán thành, nếu như đổi lại là bọn họ hiển nhiên bọn họ cũng sẽ làm như vậy, đợi khi bọn họ già nua sẽ truyền lại chậu hoa này cho đám trẻ, sau đó để đám trẻ nói cho đời sau của bọn chúng biết chậu hoa này là do ông nội hoặc là ông cố của các con lưu lại.
"Truyền lại ở trong tay ông?"
Phương Minh cười cười, từ tốn nói: "Nếu như tôi đoán không nhầm, hẳn là giá cả khi ông mua lại chậu hoa này từ trong tay chủ nhân tiền nhiệm của nó cũng không cao đúng không?"
Chậu hoa, căn cứ vào sự quý hiếm cùng hình dạng của thực vật để quyết định giá cả, nhưng một gốc cây tử đằng mấy trăm năm, quan trọng nhất là còn được tu bổ tốt như vậy, giá cả tuyệt đối là không rẻ đấy, người bình thường cũng không mua được.
Lúc này Lương Chính Kiều mở miệng, "Chắc chắn cây tử đằng này sẽ không được bán ra với giá thấp, nếu quả thật lấy ra đi bán, tối thiểu cũng phải bán chừng vài chục vạn, nếu như gặp được người rất yêu thích nó còn có thể bán được giá hơn trăm vạn."
Tuy rằng thích chậu hoa, hơn nữa trong nhà cũng không tính là nghèo, nhưng hẳn Lương Chính Kiều sẽ không mua chậu hoa mắc như vậy, trên thực tế trong hội những người yêu hoa như bọn họ, chậu hoa của mọi người cũng không quá trân quý, chậu tốt nhất cũng chỉ có giá chừng mấy vạn mà thôi.
Nguyên nhân là vì tất cả mọi người đều là người từng làm công việc văn hóa, vì thế chơi hoa chỉ là một loại ôm ấp tình cảm cùng tâm tính, là dùng để vun đắp tình cảm, đương nhiên cũng không mang ra để so độ giàu có, cho nên Trần Phúc Hải lấy ra chậu hoa trân quý như vậy tất nhiên sẽ trở thành chậu hoa đẹp nhất trong hội, nhưng cũng giống vậy, khi nhìn thấy chậu hoa này Lương Chính Kiều cũng hơi nghi hoặc một chút.
Ông cụ rất hiểu tình huống của nhà lão Trần, cũng chỉ xấp xỉ như nhà mình thôi, vậy mà có thể bỏ ra hơn trăm vạn để mua một chậu hoa, thật sự không giống với hành động lúc thường của hắn lắm. Bởi vì nếu như không chăm sóc tốt khiến cây tử đằng chết khô, vậy cũng đồng nghĩa với để tiền trôi theo dòng nước.
Hơn trăm vạn, đây tuyệt đối không phải một con số nhỏ, nếu không phải thổ hào đặc biệt có tiền tuyệt đối sẽ không mua chậu hoa đắt tiền như thế.
"Được rồi, quả thật tôi mua được chậu hoa này với giá cả không cao, đây cũng là nguyên nhân vì sao tôi sẽ mua chậu hoa này."
Trần Phúc Hải thừa nhận, trước đây khi hắn nhìn thấy chậu hoa này, hắn chỉ ôm tâm tính thưởng thức thuần túy, bởi vì hắn biết chậu hoa như vậy hắn không thể nào mua nổi được, cho dù có mua được cũng không có khả năng chi nhiều tiền như vậy để mua.
Mà khi hắn thuận miệng hỏi giá của chậu hoa này, giá cả mà chủ của chậu hoa nói cho hắn biết khiến hắn trợn tròn mắt, không ngờ chậu hoa như vậy mà chỉ bán ra với giá 20 vạn.
Hai mươi vạn chỉ là giá cả tương đương với một món đồ cổ, hoàn toàn chính là giá cả không khác gì cho không, Trần Phúc Hải tin tưởng, nếu như những người thích chơi hoa biết chậu tử đằng như vậy mà chỉ có giá 20 vạn, đoán chừng sẽ lập tức tới tranh đoạt.
Cho dù không phải người vô cùng thích chậu hoa mà chỉ đơn giản vì muốn đầu tư, cũng sẽ có suy nghĩ muốn mua chậu hoa này, đến lúc đó qua tay cho dù không thể bán được giá hơn triệu, nhưng muốn bán được sáu bảy mươi vạn lại là một chuyện rất đơn giản.
Đương nhiên, Trần Phúc Hải đã sống lâu năm như vậy đương nhiên cũng không phải loại người dễ xung động, sau khi điều tra rõ ràng, xác định chậu hoa không có vấn đề, thậm chí hắn còn cố ý mời chuyên gia thực vật học qua đây giám định tuổi thọ còn có sức sống của chậu tử đằng này, bảo đảm cây tử đằng không có bệnh cũng không có triệu chứng khô héo, lúc này mới dùng tiền mua lại chậu hoa này.
Mà từ khi hắn mua chậu hoa này đến hiện tại chỉ chưa tới một tháng, thế nhưng người trong giới đều đã biết hắn có một chậu hoa tử đằng cực tốt, mà trong thời gian một tháng này cây tử đằng cũng sinh trưởng rất bình thường, cho nên hắn đã hoàn toàn yên lòng.
"20 vạn? Điều này sao có thể?"
Trên mặt Lương Chính Kiều cùng đám người Từ Nghiêm Tùng đều lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, chậu hoa tử đằng trân quý như vậy, hơn nữa còn không có vấn đề gì, làm sao có thể bán với giá cả rẻ mạt như vậy.
Coi như là nguyên chủ nhân thực sự thiếu tiền, vậy cũng không cần phải hạ giá bán như vậy nha, chỉ cần tung tin tức này ra đã có thể bán với giá đắt hơn vài lần.
"Nguyên chủ nhân nói cho tôi biết, sở dĩ hắn bán chậu hoa này cũng không phải vì tiền, mà là hy vọng có thể giao chậu hoa này vào tay người thật sự thích chơi hoa, cho nên mới chọn tôi."
Trần Phúc Hải bổ sung một câu, vậy mà Phương Minh nghe nói như thế, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, vẻ mặt này của cậu lại bị Trần Phúc Hải thấy được, Trần Phúc Hải bất mãn vặn hỏi: "Vẻ mặt này của cậu là có ý gì?"
"Trần lão đừng hiểu lầm, không phải tôi trào phúng ông đâu, quả thật ông đúng là người yêu thích chơi hoa chân chính, nếu không sau khi ông nhận được chậu hoa này hẳn cũng sẽ không giữ chặt trong tay, hoàn toàn có thể qua tay bán cho những người khác, sở dĩ tôi có thể có vẻ mặt như thế là vì nhắm vào người chủ tiền nhiệm của chậu hoa này, những lời hắn nói căn bản cũng không phải lời nói thật."
Phương Minh giải thích một câu, mà nhìn thấy dáng vẻ nghi ngờ của mọi người, cậu tục nói: "Sở dĩ hắn sẽ bán chậu hoa này đi với giá cả tiện nghi như vậy, đó là bởi vì hắn không muốn lộ ra ngoài, không muốn để cho quá nhiều người biết hắn chính là chủ nhân tiền nhiệm của chậu hoa tử đằng này."
"Phương Minh, chú càng nghe càng hồ đồ, đây không phải chỉ là một chậu hoa thôi sao? Hà cớ gì mà nguyên chủ phải làm như vậy? Những lời cháu nói sao giống như thứ mà chủ nhân tiền nhiệm này chuyển tay cũng không phải thứ gì tốt, hơn nữa còn phải lén lén lút lút không thể gặp người." Diệp Minh không nhịn được mở miệng nói.
"Chú Diệp, chú nói không sai, nguyên chủ nhân của chậu hoa không chuyển tay thứ tốt đẹp gì, bởi vì hắn biết, chậu hoa này thuộc về người nào thì sẽ cho mang đến tai nạn cho người đó, mà bản thân hắn cũng là người bị hại, cho nên hắn nhất định phải lựa chọn chuyển tai nạn này cho người khác."
Lời nói của Phương Minh khiến đám người ở đây đồng loạt nhíu mày, một chậu hoa có thể mang đến tai nạn gì được chứ?
Trong số những người ở đây, duy chỉ có một nhà ba người Diệp Tử Du lộ ra vẻ suy tư trên mặt, bởi vì bọn họ biết bản lĩnh của Phương Minh, biết những chuyện mà Phương Minh nói ra không thể lý giải theo cách lý giải của người bình thường được.
"Anh Phương Minh, nói cách khác chậu hoa này không đơn giản như vậy, chậu hoa này có cất giấu bí mật." Diệp Tử Du nhìn về phía Phương Minh, nói.
"Cái này không thể nào, một chậu hoa thì có thể có bí mật gì?"
Trần Phúc Hải lắc đầu, những người khác cũng cảm thấy lời Phương Minh nói có chút thiên phương dạ đàm (1), một chậu hoa có thể có bí mật gì?
(1) Câu đầy đủ là Thiên phương dạ đàm – Nghìn lẻ một đêm: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực
"Trần lão nhận được chậu hoa này một tháng, hẳn cũng rất giữ gìn chậu hoa này, nghĩ đến hẳn đã đặt chậu hoa này ở một vị trí khá quan trọng trong nhà."
Phương Minh nhìn về phía Trần Phúc Hải, Trần Phúc Hải gật đầu, đáp: "Ừm, chậu hoa này được đặt ở trong phòng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận