Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 107: Sự thật còn tàn khốc hơn so với tưởng tượng

Chương 107: Sự thật còn tàn khốc hơn so với tưởng tượng
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
----------------------
Thu ngón tay lại, bỏ sợi bông đỏ lại vào giấm chua, Phương Minh cầm tờ giấy vàng đang đặt bên cạnh trên bàn.
“Thiên vi dương, địa vi âm, thế gian có khác biệt âm dương, nhân có sinh tử. Người sống ở dương gian, người chết ở âm minh; mỗi người có con đường của mình, thiên địa phương bình.”
Tay Phương Minh cấp tốc gấp tờ giấy vàng lại, trong miệng thầm thì tụng kinh.
“Người cõi dương không thấy người cõi âm khóc, người cõi âm không nghe thấy lời người cõi âm.”
“Thiên đạo có tất cả hai toàn pháp, nay mượn nương nhờ nơi trang giấy, trang giấy hóa thành hình người, âm linh lên tiếng kể khổ nội tâm.”
Sau khi tụng kinh câu cuối cùng, tờ giấy vàng trên tay Phương Minh cũng biến thành một người giấy, mà Liễu Minh từ đầu đến cuối đều chăm chăm nhìn ngón tay của Phương Minh cũng không thấy rõ làm sao Phương Minh lại có thể gấp tờ giấy vàng thành người giấy được.
Không hề dùng kéo, chỉ dựa vào đôi tay, hơn nữa từ đầu đến cuối chỉ có mười lăm giây đã hoàn thành xong.
Gấp người giấy xong, Phương Minh lại cầm cây bút chu sa đặt bên cạnh, chấm ngòi bút vào chén giấm vớt mấy sợi bông đỏ lên, rồi sau đó, hạ một nét bút xuống chỗ miệng người giấy.
“Mở!”
Một tiếng “mở” vừa thốt ra, ngọn lửa của cái ly đèn trong phòng bắt đầu lay động, ngay sau đó một cơn gió lớn lạnh lẽo thổi qua người mọi người, cảnh này khiến trên gương mặt Trương Kế Hồng và Trương Hải đều lộ vẻ kinh sợ.
Rõ ràng tất cả cửa sổ đều đóng, cơn gió lạnh này xuất phát từ đâu chứ?
Không đợi họ kịp lấy lại tinh thần sau cơn hoảng sợ, lại xảy ra một chuyện khiến họ càng hoảng sợ hơn, một giọng nói lạnh như băng từ bên trong đột nhiên vang lên.
“Cháu chào chú.”
Giọng nói trong trẻo như tiếng con nít, nhưng rơi vào tai đám người Hoa Minh Minh lại khiến tất cả đều run rẩy, bởi vì chính giọng nói này làm cho họ cảm nhận được sự rét lạnh, không hề có chút ấm áp nào.
Tiếp ngay sau đó càng khiến mắt họ mở trừng lớn hơn, bởi vì họ nhìn thấy người giấy trên bàn lại làm hành động cúi chào như người, hướng Phương Minh cúi đầu.
“Điều… điều này không thể nào.”
Răng Liễu Minh đánh vào nhau lập cập, giọng nói run rẩy, cảnh tượng trước mắt đã phá vỡ nhận thức của anh ta, quan trọng hơn là liên tưởng đến lời nói của vợ mình trong điện thoại, anh ta biết giọng nói này đại diện cho cái gì.
“Quỷ hồn, trên đời này thật sự có quỷ hồn tồn tại.” - Hàn Kiều Kiều lầm bầm một mình, tuy vậy lá gan của cô vẫn rất lớn không thấy sợ gì cả, quan trọng nhất là cô tin vị tiểu đạo sĩ này, cho dù là quỷ hồn cũng sẽ không làm hại được cô.
“Cậu bé tên là gì?” - Phương Minh nhìn về phía người giấy, mở miệng hỏi.
“Cháu tên là Triệu Tinh.” - Người giấy đáp, cái miệng được tạo từ dấu chấm chu sa mở ra đóng lại, đám người Trương Kế Hồng nhìn thấy mà run cả da đầu.
“Triệu Tinh, cháu đã rời xa nhân thế, nên biết người ma khác biệt, vì sao không đến âm phủ đầu thai, lại lưu lại dương gian làm hại Đan Đan?”
“Cháu không muốn làm hại Đan Đan, cháu chỉ muốn Đan Đan chơi với cháu thôi.”
Giọng người giấy mang theo sự tủi thân: “Cháu… cháu chỉ muốn Đan Đan chú ý đến cháu, nhưng bạn ấy cứ ôm di động không hề phản ứng với cháu, vậy nên cháu mới… cháu mới lừa bạn ấy nói là người xấu.”
Từ giọng nói Phương Minh có thể nghe ra lúc Triệu Tinh chết tuổi cậu bé không lớn lắm, chắc là xấp xỉ tuổi với Đan Đan, chỉ có điều, Triệu Tinh không biết rằng, lời nói mà cậu bé gọi là lừa lại là một sự tổn thương rất lớn.
“Cháu và Đan Đan một người một quỷ, vốn không thể có chuyện ở bên cạnh nhau, nếu ở càng lâu thì hồn phách của Đan Đan sẽ càng suy yếu, trong mắt cháu chỉ là vì Đan Đan không để ý đến cháu nên mới tủi thân mà lừa gạt Đan Đan, nhưng đối với Đan Đan đây là sự tổn thương rất lớn với cô bé.”
Phương Minh thở dài, rất nhiều người kể chuyện đều sẽ kể một vài câu chuyện tình cảm giữa người và ma, trong đó nổi tiếng nhất Ninh Thái Thần và Nhiếp Tiểu Thiến trong “Liêu Trai Chí Di”.
Nhưng Phương Minh cũng biết rõ, câu chuyện này căn bản không có khả năng tồn tại, cho dù là có thật thì cũng không thể có kết thúc tốt đẹp như vậy được.
Người ma khác đạo không phải chỉ là nói suông, khí tràng của hai bên hoàn toàn khác nhau, nếu người và ma gần sát nhau, thời gian dài khí tràng đó sẽ bị ảnh hưởng, sẽ có sự thay đổi.
Khí tràng của người bao hàm vận thế cả đời của người đó, một khi khí tràng thay đổi vận thế cũng sẽ thay đổi theo, mà khí tràng của ma đối với người giống như một nguồn ôn nhiễm vậy, chuyên phá hoại khí tràng của người.
Sống chung với ma lâu ngày, vận rủi sẽ quấn lấy thân, cho dù con ma này không có ý đồ làm hại người, nhưng bản thân khí tràng chính là như vậy rồi, không ai có thể thay đổi được.
Về phần Triệu Tinh, tuy cậu bé là ma nhưng mà là một con ma nhỏ, nói trắng ra là từ lúc sinh đến lúc chết không có bao nhiêu kiến thức xã hội cả, đối với cậu bé, những ý nghĩ của cậu đều rất ngây thơ lại không chính chắn.
Cậu bé cảm thấy mình tủi thân nên mới lừa Đan Đan một chút, vậy nên căn bản không biết lời dối gạt của mình đã tổn thương Đan Đan lớn đến chừng nào, nếu cứ tiếp tục như vậy thêm một tháng, hồn phách của Đan Đan sẽ không ổn định, sau ba tháng hồn phách sẽ rời khỏi thân thể, đến lúc đó cho dù có tìm lại được hồn phách, thân thể cũng sẽ trở nên suy nhược nhiều bệnh.
“Chú, cháu… cháu không biết.”
Giọng nói Triệu Tinh có chút bối rối, cậu bé thật sự không muốn làm hại Đan Đan.
Phương Minh không trả lời, bởi vì cậu thật sự đoán được Triệu Tinh có lẽ không biết trò đùa dai của mình gây tổn hại lớn cỡ nào cho Đan Đan, nếu không thì cậu đã lựa chọn trực tiếp tiêu diệt Triệu Tinh chứ không phải gọi Triệu Tinh ra.
“Người ma chung quy vẫn khác đường, cháu vẫn phải trở về âm phủ, cháu muốn tôi đưa cháu về hay tự mình về?”
“Chú, cháu có thể nói chuyện với Đan Đan không? Cháu… cháu vẫn muốn nói chuyện với Đan Đan, nhưng Đan Đan bạn ấy không cách nào nghe được lời con nói hết.”
Triệu Tinh dùng giọng điệu cầu khẩn nói, sự mong đợi trong giọng nói những người ở đây đều nghe thấy được.
Phương Minh im lặng.
“Cháu… cháu nói xong sẽ lập tức đi ngay, cháu hứa sẽ không quấy rầy Đan Đan nữa.”
Tiếng cậu bé xen lẫn tiếng khóc nức nở, những người ở đây nghe được đều có chút ngậm ngùi, nhưng Phương Minh vẫn không nói lời nào.
“Tiểu đạo sĩ sao anh có ý chí sắt đá như vậy chứ, để cậu bé nói mấy câu với Đan Đan có sao đâu, lại nói không phải có anh đứng nhìn một bên sao?”
Hàn Kiều Kiều không nhịn được nữa, nhưng Phương Minh nghe lời cô nói xong chỉ biết cười trừ, có một số việc Hàn Kiều Kiều không hiểu, Đan Đan bây giờ vẫn còn nhỏ không biết đến sự tồn tại của Triệu Tinh, nếu đưa Triệu Tinh đi, đối với Đan Đan cô bé sẽ chỉ cho rằng mình bị bệnh, nếu dặn mấy người Trương Kế Hồng giấu chuyện này đi, Đan Đan vẫn sẽ là cô bé hồn nhiên, vui vẻ mà lớn lên.
“Điều này tôi không làm chủ được, tôi để người lớn của cô bé mọi người quyết định đi.”
Phương Minh nhìn về phía Trương Kế Hồng: “Nếu để Đan Đan và Triệu Tinh nói chuyện, Đan Đan sẽ biết trên đời này có sự tồn tại của ma quỷ, đối với một đứa trẻ đây không hẳn là điều tốt, mọi người tự lựa chọn đi.”
Nghe thấy Phương Minh nói vậy, trên mặt Trương Kế Hồng lộ vẻ khó xử, nhưng ngay lúc Trương Kế Hồng còn đang suy nghĩ, một giọng nói kiên quyết sau lưng cô ta cất lên:
“Cho cậu bé nói chuyện với Đan Đan đi.”
Người nói chính là ba của Trương Kế Hồng Trương Quốc Quân, lúc này trên khuôn mặt Trương Quốc Quân có vẻ tỉnh ngộ: “Dù sao, cậu bé đã từng cứu Đan Đan một mạng.”
Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của mọi người, Trương Quốc Quân thở dài, giải thích lý do của ông.
Bởi vì Trương Kế Hồng và Liễu Minh đều phải đi làm, đa số thời gian Đan Đan đều được Trương Quốc Quân dẫn đi theo, khi đó Đan Đan cực kỳ thích Đại Hùng, đi đâu cũng đều ôm nó theo.
Có một lần Trương Quốc Quân dẫn theo Đan Đan đi dạo phía dưới tiểu khu, Đan Đan đi phía trước, con đường phía trước Đan Đan có dựng một bảng quảng cáo của tiểu khu, bỗng Đại Hùng trong tay Đan Đan rớt xuống đất, Đan Đan ngồi xổm xuống để nhặt Đại Hùng lên, ngay lúc Đan Đan đang nhặt Đại Hùng, tấm bảng quảng cáo trước mặt bất ngờ rớt xuống “ầm” một cái ngay giữa đường.
Tấm bảng quảng cáo đó chỉ được dựng bằng hai trụ sắt cố định, bản thân bảng quảng cáo cũng được hàn bằng sắt, lúc rớt xuống sức nặng cũng phải hơn 150 kg, sức nặng như vậy từ độ cao ba mét rớt xuống người một cô bé, cho dù không chết cũng sẽ bị thương nặng.
Ngay lúc đó Trương Quốc Quân vừa nghĩ vừa cảm thấy may mắn, may mà tấm bảng quảng cáo đó không rớt trúng đầu cháu gái mình, chuyện này ông cũng có kể cho Trương Kế Hồng và Liễu Minh nghe, nhưng đã qua một, hai năm, bởi vì Đan Đan không bị thương, hai vợ chồng đã gần như không còn nhớ chuyện này nữa.
Duy chỉ có Trương Quốc Quân bởi vì lúc đó tận mắt chứng kiến sự việc này nên có ấn tượng rất sâu sắc, mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy sợ.
“Bây giờ tôi nghĩ lại mới thấy không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được, con gấu bông không sớm không muộn lại cố tình rơi đúng lúc đó, bây giờ xem ra chắc là do… nó đã cố ý làm vậy, vậy nên chính nó đã cứu Đan Đan một mạng.”
Trương Quốc Quân không biết nên xưng hô thế nào với Triệu Tinh, cuối cùng chỉ đơn giản thay bằng “nó.”
“Nhà họ Trương chúng ta cho tới bây giờ không có hạng người vong ơn bội nghĩa, cho dù có là ma cũng vậy, hơn nữa để Đan Đan biết trên đời có ma quỷ tồn tại cũng tốt, ít nhất như vậy sẽ khiến Đan Đan sau này chú ý hơn tránh phạm vào những điều kiêng kị.”
Không thể không nói là một người cao tuổi, Trương Quốc Quân ở một số phương diện vẫn có cái nhìn xa rộng hơn, Trương Kế Hồng nhìn chồng mình, thấy chồng mình cũng gật đầu mới đồng ý:
“Ông chủ Phương, vậy để nó nói chuyện với Đan Đan đi.”
Phương Minh nhìn Trương Kế Hồng không đáp, chỉ chỉ ngón tay về phía Đan Đan, giống như lúc trước, ngón cái ấn mạnh vào mi tâm của Đan Đan xoa mấy cái.
“Oa!”
Đan Đan giống như lúc đầu khóc lớn lên, còn Triệu Tinh nghe thấy tiếng khóc của Đan Đan liền lập tức la lên: “Đan Đan, Đan Đan, là mình đây.”
“Bạn… bạn là ai, mẹ, mình muốn mẹ!”
Đan Đan nhìn người giấy trên bàn, nhất là cái miệng chu sa đỏ tươi lúc mở lúc khép của người giấy khiến cô bé sợ tới mức chạy vào lòng Trương Kế Hồng.
“Mẹ, người giấy kia biết cử động kìa, đáng sợ quá!”
“Đan Đan đừng sợ, bạn ấy sẽ không làm hại con đâu.” - Trương Kế Hồng vừa dỗ dành con gái mình vừa nhìn người giấy với vẻ mặt phức tạp.
Có mẹ đảm bảo, Đan Đan mới ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn mang theo nửa sợ hãi nửa tò mò nhìn người giấy.
“Đan Đan, Đan Đan, mình là Đại Bảo nè.”
“Bạn gạt mình, bạn không phải là Đại Bảo, Đại Bảo là Đại Hùng, là Đại Hùng của mình.”
“Mình chính là Đại Hùng của bạn đây.”
“Bạn không phải, bạn là người giấy, còn là người giấy xấu xí nữa.”
Có lẽ là vì có ba mẹ bên cạnh, lá gan của Đan Đan cũng lớn hơn. Cô bé vừa nói xong, người giấy chỉ im lặng.
Thấy vậy, Phương Minh lại thở dài.
Kỳ thật, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà cậu không muốn để Triệu Tinh nói chuyện với Đan Đan.
Có đôi khi, sự thật so với tưởng tượng còn tàn khốc hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận