Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 253: Quỷ thổi lửa Đông Nam

Chương 253: Quỷ thổi lửa Đông Nam
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-----------------
“Căn phòng này, bề ngoài thì thắt chặt cường đao, nhưng thực ra vẫn còn ẩn chứa rất nhiều loại sát khí khác, sau khi đi một vòng kiểm tra vừa nãy, thì căn phòng này còn có bảy loại sát khí ẩn hình khác nữa.
Sau khi kiểm tra xong, Phương Minh lên tiếng, cậu cuối cùng cũng hiểu Xa Văn Tuấn tại sao trong thời gian ngắn như vậy mà sát khí đã bắt đầu có tác dụng trên người ông ta.
Người bình thường gặp một loại sát khí đã rất ư là khủng bố rồi, thế mà Xa Văn Tuấn trong một chốc lại gặp được tám loại, nói thật, bây giờ Xa Văn Tuấn còn sống sót thì Phương Minh thấy là chuyện may mắn rồi.
"Phương tiên sinh, tôi nên làm gì bây giờ? Có cách nào để hóa giải không?”
Biết bản thân bị tám loại sát khí quấn thân, dù cho không biết sát khí cụ thể có nghĩa là gì thế nhưng Xa Văn Tuấn từ vẻ mặt của La Cẩm Thành cũng biết được tính nghiêm trọng của sự việc.
Phương Minh không nói gì, nếu như chỉ hóa giải sát khí thì không khó, dù sao thì Xa Văn Tuấn cũng dọn khỏi nơi này rồi, chỉ cần để ông ta đeo linh khí hóa giải sát khí lên người thì lâu dài cũng tự nhiên biến mất.
Nhưng không hiểu sao, thấy căn phòng này, sâu trong lòng Phương Minh có một loại cảm giác có cái chi tiết gì đó mà cậu để sót.
Tựa như cậu quên mất chuyện gì đó rất quan trọng.
Giữa lúc Phương Minh đang suy nghĩ tới điều này thì chỗ cửa phòng truyền tới tiếng mắng chửi bén nhọn.
“Xa Văn Tuấn, mày còn mặt mũi đến phòng của bà à, ông phải bồi thường tổn thất cho bà đây.”
Xuất hiện ở cửa là Trương Tố Phân – chủ của căn hộ cho thuê này, Trương Tố Phân thấy Xa Văn Tuấn thì lập tức giương nanh múa vuốt hóa thành một mụ đàn bà chanh chua: “Bà đây cho mày thuê phòng, lấy mày một tháng một nghìn đồng, nhưng giờ nhà có người chết, mày nói xem bà sau này sao cho thuê được nữa?”
“Con vợ trời đánh của nhà mày, cô ta muốn chết thì sao không chết ở nhà bọn mày, lại tới chỗ bà chết hả.”
Cả gương mặt Trương Tố Phân đầy phẫn nộ, vợ của Xa Văn Tuấn sau khi tới tìm Triệu Mỹ thì cũng chuẩn bị xong việc tự sát, thuốc trừ sâu để trong túi nên sau khi đẩy Triệu Mỹ xuống lầu thì trực tiếp uống thuốc trừ sâu tự tử trong căn nhà đó.
“Chị Trương, vợ của tôi đã chết rồi, chị có thể ăn nói sạch sẽ tí được không?”
Sắc mặt Xa Văn Tuấn cũng trầm xuống, nhưng Trương Tố Phân thì lại chẳng quan tâm: “Sạch sẽ, mày muốn bà nói chuyện sạch sẽ cũng được thôi, mày mua phòng của bà đi, bà đảm bảo bà sẽ không nói lời nào, bà còn có thể lấy tiền mời đạo sĩ tới đây làm lễ cũng siêu độ cho vợ mày nữa, tránh cho nàng hóa thành quỷ tới tìm mày.”
“Thứ người gì vậy, lúc ở với bồ nhí cũng chẳng thấy mày nghĩ tới vợ, giờ thì lại muốn giữ gìn cho vợ mình à. Nói tóm lại, hôm nay không trả tiền thì đừng hòng đi khỏi.”
Nghe được lời Trương Tố Phân nói, trên mặt Xa Văn Tuấn lộ ra vẻ khổ sở, bởi vì trong phút chốc không thể phản bác lại lời của Trương Tố Phân được.
Mà Phương Minh bên cạnh không để ý tới trêu chọc và chế nhạo của Trương Tố Phân với Xa Văn Tuấn, ánh mắt cậu bừng sáng, bởi vì cậu cuối cùng cũng biết cậu bỏ quên chi tiết gì.
Vợ của Xa Văn Tuấn uống thuốc trừ sâu tự sát ở đây.
“Ủa, cậu chẳng phải là chàng trai muốn thuê phòng lần trước sao?”
Trương Tố Phân lúc này nhìn thấy Phương Minh, lập tức nhận ra hỏi: “Cậu tới căn nhà này làm gì?”
“Nếu bà còn muốn sau này cho thuê căn phòng này thì câm miệng bà lại.”
Phương Minh không có một tí hảo cảm gì với người đàn bà Trương Tố Phân này, một điển hình của người đàn bà coi tiền như mạng sống, cứ coi như Xa Văn Tuấn có sai tới đâu đi nữa, nhưng vợ ông ta vô tội, hơn nữa đã chết rồi, người mà miệng lưỡi không có tích tí đức với người chết thì tố chất của người đó quả là có thể tưởng tượng ra được.
“Cậu có ý gì?” – Trương Tố Phân không sỉ nhục nữa: “ Tôi nói cho cậu biết, phòng của tôi vẫn còn cho thuê.”
Chỉ là, lúc nói lời này, ánh mắt Trương Tố Phân có chút bối rối.
“Bà chắc chắc không? Mỗi đêm đều vang lên âm thanh quỷ dị, thật sự có thể bắt mấy người khách can đảm ở lại đây?” – Phương Minh cười nhạt nhìn Trương Tố Phân.
“Cậu…cậu ăn nói bậy bạ gì đó?”
Lúc Trương Tố Phân nói lời này, đôi mắt né tránh không dám nhìn Phương Minh, điều này khiến cho Phương Minh xác định phán đoán trong lòng, mà lời vừa rồi của cậu cũng mang ý thăm dò.
“Tôi nói gì gì lòng bà rõ nhất.” – Phương Minh cười lạnh không ngừng: “ Vợ của Xa Văn Tuấn chết ở đây, hồn phách của bà ấy không thể rời khỏi, bà mắng bà ấy ở trong phòng này, không sợ buổi tối bà ấy tới tìm bà sao?”
“Được rồi, La huynh, chúng ta đi thôi, cứ để phòng này cho quỷ phá, tới lúc đó xem bà ta làm thế nào.”
Nói xong, Phương Minh hướng về cửa bước ra ngoài, La Cẩm Thành mặc dù có chút nghi hoặc nhưng vẫn phối hợp rời đi, lúc đi còn tấm tắc thở dài: “Sát khí nặng như vậy, người chết ở đây, oán khí quỷ hồn ngưng tụ không tiêu tan, không tới một tháng chắc sẽ thành lệ quỷ.”
Trương Tố Phân thấy Phương Minh và La Cẩm Thành muốn đi thì tròng mắt đảo qua đảo lại, nhất là lời của La Cẩm Thành càng khiến người bà ta run lên, vội vàng dùng thân hình mập mạp ngăn chặn cửa.
“Các người không được phép đi!”
“Đây là phong của bà, bà có thể không cho chúng tôi ở lại nhưng hình như bà không có quyền không cho chúng tôi đi.” – Mặt Phương Minh không chút thay đổi nhìn Trương Tố Phân.
“Cậu… Các người muốn đi thì cũng phải mang quỷ hồn của vợ hắn ta đi theo mới được đi.”
Nghe thấy lời Trương Tố Phân nói, Phương Minh nở nụ cười, cất tiếng cười to, một lúc sao mới hỏi: “Dựa vào cái gì chứ?”
“Tóm…tóm lại các người không được đi.”
“Gây sự vô lý.”
Phương Minh không để ý tới Trương Tố Phân nữa, trực tiếp đi ra cửa, còn Trương Tố Phân muốn ngăn cản thì cậu lắc người ung dung tránh ra.
Sau khi ra khỏi cửa, Phương Minh quay đầu lại nói: “Bà nếu không tin thì bây giờ có thể đốt đồ đèn cầy gì đó ở góc Đông Nam, nhìn thử ngọn lửa có tắt hay không, dù sao thì quỷ thích nhất là thổi lửa ở góc Đông Nam.”
Phương Minh vừa đi, La Cẩm Thành tự nhiên cũng đi theo, hơn nữa bộ dạng với gương mặt đầy râu của La Cẩm Thành, chỉ trợn mắt một cái là Trương Tố Phân tự héo lại, Xa Văn Tuấn tuy đầy nghi hoặc nhưng hai người đó đi ông ta ở lại cũng vô ích, lập tức cũng lướt qua Trương Tố Phân mà đi theo.
Vào thang máy, Xa Văn Tuấn nhìn không được hỏi: “Phương tiên sinh, chúng ta thực sự cứ đi như vậy à?”
“Chờ đi, một hồi sẽ người nào đó sẽ khóc cầu xin chúng ta trở lại.”
Trên mặt Phương Minh lộ ra nụ cười bình tĩnh, còn chưa đợi tới lúc bọn họ ra khỏi cửa chung cư thì phía sau truyền tới tiếng la hét nóng nảy của Trương Tố Phân.
"Dừng lại, mau dừng lại!”
Xa Văn Tuấn quay đầu, chính là thấy được Trương Tố Phân đang thở hổn hển chạy tới, trên mặt cũng không có vẻ chua ngoa nữa mà chỉ có vẻ kinh hoảng và sợ hãi thôi.
“ Ngọn lửa, ngọn lửa thật…thật sự bị tắt.”
Giọng Trương Tố Phân mang theo tia hoảng sợ, bởi vì vừa nãy bà ta còn ôm tí hi vọng thử một chút, cầm một tở giấy dùng bếp ga đốt lên sau đó đặt ở góc Đông nam, kết quả tờ giấy vốn dĩ đang cháy ngon lành thì trong chớp mắt tắt mất, hơn nữa trong nháy mắt đó Trương Tố Phân còn cảm thấy một hơi lạnh kéo tới, giống như có người nào đó ở sau lưng bà ta thổi tắt ngọn lửa vậy.
Nghĩ tới những lời Phương Minh nói, lại nghĩ tới khoảng thời gian gần đây, có phàn nàn của hàng xóm lầu trên lầu dưới, buổi tối phòng này có âm thanh quỷ dị vang ra ngoài, Trương Tố Phân trong phút chốc đổ hết mồ hôi lanh, không để ý gì nữa trực tiếp xông ra cầu thang.
Đúng vậy, bà ta không dám đi thang máy, bởi vì chọn thang máy thì phải đợi thang từ tầng trệt lên, nhưng bà ta một phút cũng không dám đứng đây, sợ một hồi có vật gì đó đáng sợ xuất hiện sau lưng, cho nên chạy nhanh từ cầu thang xuống.
Phương Minh cười như không cười nhìn Trương Tố Phân: “Sao, bây giờ tin lời tôi nói chưa?”
“Tin, tin.”
Trương Tố Phân gật đầu liên tục, có thể không tin sao, lửa to như vậy mà bị tắt, nói không có quỷ mới là lạ.
“Tin rồi à, thế thì được.”
Phương Minh gật đầu, nhưng mà liền sau đó thì lại cất bước về phía cửa chung cư lần nữa, bỏ lại Trương Tố Phân còn chưa kịp phản ứng.
“Đừng đi, xin cậu khoan đi đã.”
“Kì lạ, tôi tại sao không đi, phòng của bà có quỷ không liên quan tới tôi?”
“Cậu có thể giúp tôi bắt con quỷ kia đi được không, tôi trả tiền cho cậu, trả tiền cho cậu.” – Trương Tố Phân nói đến sắp khóc, cũng không biết do vì sợ hay là vì phải bỏ tiền ra.
“Tiền, bà có thể trả tôi bao nhiêu?”
“Một nghìn, một nghìn đủ không, không đủ thì tôi lại thêm hai nghìn.” – Trương Tố Phân thấy Phương Minh nhấc chân sắp đi khỏi thì vội vã tăng giá.
“Phòng này của bà giá bao nhiêu tiền?” – Phương Minh cười hỏi ngược lại.
“Bốn… hơn bốn triệu.” – Trương Tố Phân cà lăm trả lời, nhưng bà ta không hiểu sao Phương Minh lại hỏi vậy.
“Hơn bốn triệu, vậy được thôi, bỏ ra một phần mười số tiền thì chuyện quỷ hồn tôi sẽ giải quyết giúp bà!”
“Bốn trăm nghìn, sao cậu không đi cướp luôn đi!”
Giọng Trương Tố Phân lập tức đề cao, ra giá ba nghìn bà ta cảm thấy có chút cao, bốn trăm còn khó chịu hơn là giết bà ta nữa.”
Phương Minh không nói gì thêm, nhấc chân trực tiếp rời đi, lúc này Trương Tố Phân không cản lại, bởi vì bà ta nghĩ dù sao trên đời này người bắt được quỷ rất nhiều, mấy đạo sĩ và hòa thượng chẳng phải chuyên môn lại chuyện này sao, bà ta bỏ ra mấy nghìn mời mấy đạo sĩ và hòa thượng tới làm phép là được.
Nghĩ tới đây, lòng bà ta bình tĩnh lại rất nhiều, nhìn bóng lưng Phương Minh rời đi, mắng: “ Muốn lừa bịp tống tiền bà đây à, không có cửa đâu.”
Cửa tiểu khu, trên mặt Xa Văn Tuấn có chút u buồn, nhưng cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Phương tiên sinh, quỷ hồn của vợ tôi thực sự ở trong nhà kia sao?”
“Không ở.”
Phương Minh trực tiếp lắc đầu, cậu lúc trước nói mấy câu kia là để hù dọa Trương Tố Phân thôi, về phần tại sao lửa đốt giấy bị tắt, lí do rất đơn giản, góc Đông Nam chính là nơi tụ một loại sát khí trong căn phòng đó, bởi vì sát khí tràn ngập cho nên ngọn lửa căn bản không thể cháy tiếp được.
Đương nhiên, tới khi xe Xa Văn Tuấn rời đi thì nơi đó sẽ khôi phục yên tĩnh lại.
“Thực ra, nếu nói quỷ hồn của vợ ông ở trong kia không sai, chẳng qua là một quỷ hồn hình thức khác thôi.”
Thấy biểu cảm của Xa Văn Tuấn vẫn nghi hoặc như cũ, Phương Minh không giải thích nhiều, chỉ nói một câu: “Yên tâm, bà ta sẽ trở lại tìm ông, tới lúc đó ông liên lạc lại với tôi là được.”
“Ông chủ Phương, sao cậu chắc chắn thế? Phải biết rằng ông ta không ở đây thì nhà kia giống như những nhà bình thường thôi, không có tồn tại sát khí phong thủy gì hết.” – La Cẩm Thành bên cạnh có chút không hiểu hỏi.
“Vốn dĩ là vậy, nhưng từ giờ trở đi, phong thủy của căn phòng này khác rồi.” – Phương Minh bí ẩn trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận