Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 668: Pho tượng có mắt (1)

Chương 668: Pho tượng có mắt (1)
Trên bàn cơm, từ đầu tới đuôi Phương Bảo Bảo đều đang làm bộ giả trang đáng yêu ngây thơ, mở miệng hết một tiếng ông nội lại một tiếng bà nội, mà so sánh với thằng bé, Alice lại rất an tĩnh ngồi trên bàn cơm, không hề có một chút vẻ ngây thơ cùng bướng bỉnh mà một đứa bé nên có.
Đương nhiên, lấy giá trị nhan sắc của Alice, an tĩnh ngồi ở chỗ kia liền khiến người yêu thích. Sau khi Lương Quỳnh biết Alice là cô nhi, càng là tình thương của mẹ tràn lan, gắp đầy đồ ăn cho Alice.
Sau khi cơm nước xong, Lương Quỳnh đến phòng bếp rửa chén, mà vốn lúc này Diệp Minh muốn dẫn theo Phương Bảo Bảo ra ngoài khu dân cư dạo chơi, chẳng qua lúc này Phương Minh lại cười cười thay thế.
"Chú, cháu và Bảo Bảo đã lâu không gặp, lâu tới mức thằng bé cũng đã lạnh nhạt với cháu, để cháu dẫn thằng bé đi ra ngoài một chút cho."
"Cũng tốt, chẳng qua không nên đi quá lâu, con nít phải ngủ sớm một chút, ngày mai thằng bé còn phải đến nhà trẻ."
"Ông nội, cháu muốn đi ra ngoài chơi với ông nội cơ, cháu không muốn đi cùng chú này." Phương Bảo Bảo thấy vẻ ý vị thâm trường trên mặt Phương Minh, lập tức nóng nảy, vội vã ôm chân Diệp Minh, làm nũng nói.
"Bảo Bảo, cháu ngoan ngoãn ra ngoài chơi cùng chú đi, ông nội mệt mỏi, ông nội muốn nghỉ ngơi một chút."
Đối với Phương Bảo Bảo không gọi Phương Minh là cha mà gọi là chú, trong lòng Diệp Minh rất hài lòng, dù sao thì con gái mình cũng chưa kết hôn, Bảo Bảo mở miệng một tiếng mẹ ba mà nói, cuối cùng sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt.
"Bảo Bảo đi thôi, trước đây cháu thế nhưng thích dính lấy chú nhất đấy."
Phương Minh trực tiếp dùng ám kình kéo Bảo Bảo từ trên người Diệp Minh xuống, mang trên mặt nụ cười từ ái, nắm bàn tay nhỏ của Phương Bảo Bảo, giống như kéo phạm nhân kéo Phương Bảo Bảo đi về phía cửa, mà Phương Bảo Bảo thì lại dùng một loại ánh mắt tuyệt vọng, Phong tiêu tiêu hề, Dịch Thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn(1), cứ đi một bước lại ngoái đầu nhìn về hướng Diệp Minh ba lần.
(1) Phong tiêu tiêu hề, Dịch Thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn: Đây là hai câu thơ Kinh Kha đã ứng tác với các bạn đi tiễn mình khi ở bờ sông Dịch - biên giới nước Triệu. Lúc này Kinh Kha đi hành thích Tần Thủy Hoàng và biết chắc rằng đã đi là sẽ chết. Ý chỉ dẫu biết một đi không trở lại, nhưng vẫn không thể không đi
Với tư cách là khu biệt thự hạng sang, greening (2) cùng trung tâm giải trí trong khu dân cư Long Hoa Nhất Phẩm này đương nhiên là cần gì có đó. Sau khi Phương Minh kéo Phương Bảo Bảo rời khỏi biệt thự, trực tiếp đi tới khu vui chơi trẻ em của khu dân cư.
(2) Greening là quá trình biến đổi môi trường sống và cả các hiện vật như không gian, lối sống hay hình ảnh thương hiệu, thành phiên bản thân thiện với môi trường hơn. Nó đề cập đến việc trồng rừng, cây xanh bên đường, trong khu dân cư và trong công viên
"Nói một chút đi, vì sao làm bộ không nhận ra cha?"
Buông tay của Phương Bảo Bảo ra, Phương Minh cũng không vòng vo, trực tiếp mở miệng hỏi.
"Chú, cháu không biết chú đang nói cái gì, cháu thực sự không nhận ra chú, tuy rằng bà nội nói trước đây chú và cháu rất thân thiết, nhưng là cháu không nhớ nổi, thầy giáo đã nói, trí nhớ của trẻ con rất kém."
Nhìn Phương Bảo Bảo vẫn mang một bộ dạng thiên chân vô tà, khóe miệng của Phương Minh co quắp một cái, đến hiện tại thằng nhóc chết tiệt này vẫn còn giả trang, lập tức không khách khí nữa, trực tiếp gõ đầu thằng bé một cái.
"Ai u, cha làm gì vậy?"
Phương Bảo Bảo sờ sờ đầu, vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm Phương Minh, "Cha cái người xấu này, rời khỏi lâu như vậy cũng không tới thăm con lấy một lần, còn làm hại mẹ len lén rơi lệ, bây giờ còn đánh con, con không bao giờ muốn nhận cha nữa, ô ô... Con không muốn nhận cha nữa."
Nghe thấy những lời Phương Bảo Bảo nói, Phương Minh ngơ ngác một chút, lập tức trên mặt lộ ra vẻ áy náy, rốt cục cậu cũng hiểu vì sao Phương Bảo Bảo sẽ làm bộ không nhận ra cậu, đây là đang hờn dỗi cậu, giống như rất nhiều đứa bé hờn dỗi cha mẹ mình vậy.
Suy nghĩ cẩn thận những thứ này, Phương Minh đang chuẩn bị mở miệng an ủi Phương Bảo Bảo, chẳng qua không đợi cậu mở miệng, bên cạnh lập tức truyền tới giọng nói thanh thúy của Alice, "Lêu lêu xấu hổ, người lớn thế này rồi lại vẫn khóc nhè."
"Ai nói mình khóc, mình không khóc, mình chỉ là... Mình chỉ là..."
Phương Bảo Bảo bĩu môi, lấy cái tuổi này của hắn đương nhiên không thể nói mấy lời mượn cớ như gió lớn thổi hạt cát bay vào mắt....
"Chính cậu khóc nhè lại còn nói sạo, chị Shirley nói, trẻ con khóc nhè sẽ không có người thích." Alice tiếp tục nói.
"Ai nói mình không có bản lãnh đấy, mình nhưng lại rất có bản lãnh, ông bà nội còn có mẹ còn có thầy cô giáo đều rất yêu thích mình."
Phương Bảo Bảo vội vã biện giải, dường như muốn chứng minh tự mình nói là sự thật, còn từ trong túi áo móc ra rất nhiều thứ đến, nói: "Đây là hoa bé ngoan thầy giáo đưa cho mình, đây là sao nhỏ Trác Hàm Hàm sát vách tặng cho mình, đây là tẩy Mỹ Na đưa cho mình..."
Nhìn Phương Bảo Bảo không ngừng móc mấy thứ nhỏ nhỏ từ trong túi áo ra, Phương Minh cũng mỉm cười, cũng không biết trong túi áo nhỏ của tên nhóc này làm sao có thể chứa nổi nhiều đồ như vậy, chẳng qua thấy gương mặt trắng noãn của tên nhóc kia, nghĩ đến hẳn là rất được các bé gái ưa thích.
"Vậy thì thế nào, mình liền không thích cậu."
Alice kiêu ngạo ngẩng đầu lên, như thiên nga cao ngạo, Phương Bảo Bảo cũng hừ lạnh một tiếng, "Mình cũng không thích cậu."
Phương Minh rõ ràng phát hiện Phương Bảo Bảo nói câu này là nghĩ một đằng nói một nẻo, bởi vì tên nhóc đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của Alice, mặc dù trẻ con ở cái tuổi này cũng không hiểu cái gì là ưa thích, nhưng đã biết phân biệt xấu đẹp.
Đứa bé tinh xảo như búp bê giống Alice như vậy, sẽ không có người nào không thích.
"Tốt rồi, hai đứa đều nói ít mấy câu đi, Phương Bảo Bảo con nếu đã gọi cha là chú, vậy sau này cứ gọi là chú tiếp thì được rồi."
Có thể làm cho Phương Bảo Bảo đổi giọng, ngược lại Phương Minh cảm thấy đây là một chuyện tốt, chẳng qua Phương Bảo Bảo lập tức thì thầm nói một câu khiến cho cậu xạm mặt lại, thiếu chút nữa không nhịn được cốc thằng bé thêm một cái nữa.
"Thầy giáo nói, chú là em trai của cha, em trai phải gọi vợ của anh là chị dâu, con gọi cha là chú, có phải chú sẽ gọi mẹ con là chị dâu không?"
Nhìn ánh mắt ngây thơ của Phương Bảo Bảo, không hiểu sao trong đầu Phương Minh xuất hiện mấy hình ảnh cái gì nhân thê thúc thúc các kiểu…
Phi, mình đang suy nghĩ cái thứ gì!
Phương Minh trừng mắt liếc Phương Bảo Bảo một cái, "Con cứ gọi cha là cha đi."
...
Nhà họ Mục!
"Trưởng lão, có tin tức về Phương Minh."
Ở phòng nghị sự nhà họ Mục, tộc trưởng nhà họ Mục còn có rất nhiều trưởng lão toàn bộ đều ngồi ở chỗ kia, một vị quản sự vội vội vàng vàng chạy vào.
"Căn cứ người phía dưới cung cấp tin tức, nguy cơ nhà họ Hoa gặp phải đã được giải quyết, người ra tay giải quyết là một người trẻ tuổi, họ Phương, mặt khác căn cứ bên kia lấy được tin tức, còn căn cứ tin tức của nhà họ Tôn gửi tới, có người nộp tiền bảo lãnh cho con trai của Hoa Bác Vinh là Hoa Minh Minh, bên nộp tiền bảo lãnh chính là Giáo Hội phương Đông, kết hợp những điều này có thể phán đoán được, Phương Minh đã trở lại trong nước."
Rất nhiều trưởng lão nhà họ Mục nghe nói như thế, vẻ mặt chấn động, một vị trong đó càng là vỗ bàn một cái, quát lên: "Tốt, rốt cục người này cũng đã trở lại rồi, tộc trưởng, để tôi đi bắt cậu ta lại."
"Hà tất cần nhị trưởng lão ra tay, đối với Phương Minh chỉ cần phái mấy cái quản sự là được rồi."
"Tiểu tử này rất giảo hoạt, tôi thấy hay là tôi tự mình đi một chuyến, cho dù không thể bắt giữ, cũng phải mang thi thể của cậu ta về."
Vẻ mặt các trưởng lão nhà họ Mục rất phấn chấn, tuy rằng giới tu luyện không ai trào phúng nhà họ Mục bọn họ ngoài sáng, nhưng người ngầm cười cợt nhà họ Mục bọn họ cũng không ít, đường đường là nhà họ Mục mà ngay cả một tên tiểu bối cũng không làm gì được, luân lạc tới mức trở thành trò cười trong giới tu luyện.
Lúc này nghe được tin tức Phương Minh trở về nước, đương nhiên bọn họ vô cùng kích động, nếu muốn xóa bỏ trò cười này, chỉ có cách bắt giữ Phương Minh hoặc là trực tiếp đánh chết đối phương, như vậy giới tu luyện cũng không có ai dám lại chế nhạo nhà họ Mục bọn họ.
"Không nên xúc động."
Bạn cần đăng nhập để bình luận