Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 909: Con lừa ngốc bị thương

Chương 909: Con lừa ngốc bị thương
Trên đài cao có năm sáu vị cường giả Thiên Cấp, thế nhưng tuy rằng bọn hắn là người có thể leo lên đài cao trước nhất, nhưng khi thực sự đối mặt với hai pho tượng Đẳng Thân của Thích Ca Mâu Ni, lại có chút khó có thể xuống tay.
Dù sao thì đây cũng là tín ngưỡng của bọn hắn!
Điều này cũng làm cho những cường giả Địa Cấp kia có cơ hội, sau khi những hòa tượng cảnh giới Địa Cấp kia xông tới đài cao cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, bởi vì bọn họ biết nếu như bọn họ không nhanh chóng ra tay trước, đến lúc đó nhất định sẽ không thể tranh đoạt với mấy lão đại này được.
Không phải là bọn hắn không tôn trọng Phật tổ, mà là vì hiện tại đã có Phật tử mới xuất hiện.
Phật tử chính là Phật tổ chuyển thế, ngày hôm nay thân phận Phật tử được xác nhận cũng có nghĩa Phật môn sắp nghênh đón một chương mới.
Về phần vì sao Phật tử muốn hủy diệt tượng Đẳng Thân vốn là của hắn, bọn họ cần gì phải nghĩ sâu xa như vậy, có thể mặc dù Phật tử hiện tại là Phật tổ chuyển thế, thế nhưng lại mang một gương mặt khác, có lẽ hủy diệt ba tượng Phật này rồi lại chuẩn bị một lần nữa đắp nặn tượng Phật mới cũng nên.
Cho nên, những hòa thượng cấp bậc Địa Cấp này không chút do dự hướng ra tay với Phật, những hòa thượng này phần lớn đều là cường giả Địa Cấp hậu kỳ, cho dù không sử dụng toàn lực nhưng nhiều cường giả Địa Cấp đồng thời ra tay như vậy, luồng năng lượng này cũng rất kinh người.
Toàn bộ đài cao có thể nói trong nháy mắt đã tạo thành cơn bão năng lượng, song khi luồng năng lượng này như cơn lốc va chạm với tượng Phật, bản thân tượng Phật lại xuất hiện kim quang, kim quang bắn ra giống như Phật quang phổ chiếu vậy, toàn bộ đài cao trở nên cực kỳ tường hòa, khiến cơn bão năng lượng cuồng bạo kia tiêu tán trong nháy mắt.
Nếu tượng Phật của Phật tổ có thể dễ dàng hủy diệt như thế, làm sao có thể tồn tại lâu như vậy.
Chẳng qua bởi vì tượng Phật bắn ra kim quang, ngược lại dẫn tới hai vệt kim quang trên người Phương Bảo Bảo biến mất, hiện tại trong hư không chỉ còn tượng Đẳng Thân hai mươi lăm tuổi của Thích Ca Mâu Ni còn tiếp tục phóng kim quang tới trên người Phương Bảo Bảo.
Những hòa thượng cấp độ Địa Cấp đó có chút không cam lòng, lại ra tay một lần nữa, lần này bọn họ đã ra tay toàn lực, vậy mà hai vệt kim quang kia phảng phất như không có gì không thay đổi, mặc kệ là năng lượng cuồng bạo như thế nào nhưng khi đụng chạm kim quang này lập tức sẽ tiêu tán vô tung vô ảnh.
Rất hiển nhiên, kim quang này không phải cường giả cấp bậc Địa Cấp có thể đánh vỡ.
"A di đà phật, ngã phật từ bi, chắc chắn tha thứ đệ tử mạo phạm."
Ngay khi mấy vị hòa thượng Địa Cấp không cách nào thành công dưới, vị lão tăng Ấn Độ kia đã trở thành cường giả Thiên Cấp đầu tiên ra tay.
Bàn tay to vỗ vỗ, toàn bộ không khí bắt đầu ngưng tụ, mà cảm giác áp bách này khiến tất cả hòa thượng cấp bậc Địa Cấp trên đài sôi nổi cách xa đài cao, đây là thực lực của cường giả Thiên Cấp, căn bản không phải cường giả Địa Cấp có thể chống lại, dù cho toàn bộ cường giả Địa Cấp ở đây cộng lại cũng đều khó có khả năng là đối thủ của cường giả Thiên Cấp.
Đây là vận dụng thiên địa pháp tắc để sử dụng!
Theo một trảo mạnh mẽ do lão tăng Ấn Độ này đánh ra, một vòng xoáy màu đen xuất hiện, vòng xoáy này khiến không gian xung quanh không ngừng vặn vẹo, đương nhiên cũng bao gồm tượng Phật phía trước kia.
Tượng Phật hơi có chút lay động, phảng phất như muốn bị hấp thu vào, chẳng qua đúng lúc này, quang mang màu vàng kia lại bắn ra, hào quang màu vàng óng này trực tiếp xuất hiện giữa vòng xoáy màu đen kia, trong nháy mắt vòng xoáy màu đen kia lập tức xuất hiện đổ nát, biến thành hư ảo.
Cường giả Thiên Cấp cũng không được!
"Mấy vị, cùng lên đi."
Năm vị thượng sư của chùa Đại Chiêu cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, sức lực của một mình lão tăng Ấn Độ không cách nào phá vỡ Phật quang này, đồng nghĩa với chỉ một trong số bọn họ chắc chắn cũng không thể thành công được, chỉ khi năm người đồng thời liên thủ mới có khả năng này.
Nghe được lời của thượng sư chùa Đại Chiêu nói, trên mặt mọi người dưới đài cao đều lộ ra vẻ chờ mong, ở thời đại này cường giả Thiên Cấp rất ít khi ra tay, mà có thể nhìn thấy năm vị cường giả Thiên Cấp cùng ra tay một lúc là đã ít lại càng thêm ít đấy, thậm chí có người cả đời đều không nhất định có thể gặp được một lần.
"A di đà phật!"
Năm vị thượng sư của chùa Đại Chiêu niệm tụng một tiếng phật hiệu, sau một khắc áo cà sa trên người không gió mà bay, năm người thay đổi dáng dấp mặt mũi hiền lành khi trước, năm luồng khí thế kinh khủng tràn ngập toàn trường.
Luồng khí thế này thậm chí còn ẩn ẩn khiến bầu trời bên trên mơ hồ có một vòng xoáy xuất hiện, trong quá trình vòng xoáy này hình thành, cảm giác áp bách to lớn khiến đám cường giả Địa Cấp trên quảng trường đều cảm thấy có chút hít thở không thông, ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám, rất sợ bản thân bị vòng xoáy này chú ý tới.
"Kim Cương Diệt Ma Thủ!"
Một tiếng quát nhẹ từ trong miệng năm vị thượng sư hô lên, theo tiếng hô này xuất hiện, đột nhiên vòng xoáy trên bầu trời kia lại chuyển động, cuốn lên tầng mây, ngay sau đó chính là trận trận tiếng gió nương theo.
Tiếng gió to lớn thổi tới không ít người trên quảng trường đều không mở mắt ra được, điều may mắn nhất là năm thượng sư này đã khống chế năng lượng chỉ tồn tại trong chùa Đại Chiêu, bằng không mà nói sợ rằng mấy tín đồ đang quỳ lạy thành kính bên ngoài chùa Đại Chiêu đoán chừng đã sớm ngã xuống.
Dưới cái nhìn của những tín đồ này, dị tượng xuất hiện trên bầu trời cũng lại càng xác định trong chùa Đại Chiêu có chuyện lớn xảy ra, càng không ngừng dập đầu quỳ lạy, thầm đọc kinh cầu phúc trong miệng.
Mà ở trong chùa Đại Chiêu, mọi người thấy tình cảnh khác hoàn toàn so với đám người phía ngoài kia, cái bọn họ nhìn thấy là giữa vòng xoáy trên bầu trời kia đột nhiên rơi xuống một mảnh quang mang màu vàng, mà ở bên trong hào quang màu vàng óng kia, một bàn tay khổng lồ màu vàng chậm rãi hạ xuống.
Bàn tay kia vô cùng to lớn, gần như có thể che phủ nửa quảng trường, vậy mà sau khi xuống tới gần nó chỉ hóa nhỏ lại còn chừng mười trượng, vừa vặn có thể bao trùm hết đài cao kia.
Mặc dù bàn tay lớn màu vàng óng đang thu nhỏ lại, nhưng tất cả mọi người biết uy lực của nó không hề giảm bớt, bởi vì màu vàng óng của bàn tay kia lại càng thêm thuần túy, mang theo uy áp khiếp người, cuối cùng nặng nề vỗ xuống trên tượng Phật kia.
Năm vị thượng sư cường giả liên thủ gọi bàn tay lớn màu vàng óng này ra, uy lực có thể nghĩ, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn chòng chọc đài cao, rất sợ chỉ nháy mắt một cái sẽ bỏ lỡ một màn đặc sắc.
Trên đài cao, lúc này đột nhiên quang mang trên hai bức tượng Đẳng Thân của Thích Ca Mâu Ni bùng nổ, hơn nữa khác với hai lần trước là lần này quang mang không còn bình thản nữa, mà là tràn đầy lực sát thương.
Rầm!
Chỉ trong nháy mắt bàn tay lớn màu vàng óng kia đã sụp đổ, mà năm vị thượng sư của chùa Đại Chiêu cũng phun ra một ngụm máu tươi, thân hình đồng loạt té bay ra ngoài, vẻ mặt trở nên uể oải không phấn chấn.
Lúc này toàn bộ đám người vây xem trên quảng trường cũng người ngã ngựa đổ, tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng uy áp kinh khủng, thực lực càng mạnh hơn thì cảm nhận được càng khủng bố hơn.
Giống thất trưởng lão nhà họ Phương còn có mấy vị cường giả Thiên Cấp khác đến đây dự lễ, lúc này sắc mặt tái xanh, thân thể đang hơi run run, bọn họ dùng nghị lực lớn nhất tẩy chay loại xúc động tới mức muốn quỳ xuống bái lạy này.
Vậy mà, vẻn vẹn chỉ là giữ vững được không được ba giây, những cường giả Thiên Cấp như thất trưởng lão nhà họ Phương lập tức quỳ trên đất, dù cho trong lòng tràn đầy không tình nguyện, nhưng sự run rẩy đến từ sâu trong linh hồn khiến thân thể của bọn họ trực tiếp quỳ xuống.
Về phần những cường giả Địa Cấp kia lại càng thêm không chịu nổi, đã sớm quỳ rạp trên mặt đất, phóng tầm mắt nhìn tới, trên mặt đất là một đám đông người đang quỳ rạp cúi lạy.
Toàn bộ quảng trường chỉ có một mình Phương Bảo Bảo còn đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn chằm chằm hai tượng Phật kia, trong mắt có tinh quang thoáng qua.
Trên đài cao, lúc này tượng Đẳng Thân của Thích Ca Mâu Ni cũng xuất hiện biến hóa, hai tượng Đẳng Thân này từ từ trùng khít, cùng lúc đó chính là hư ảnh tượng Phật trong không trung đang ở nơi Ấn Độ xa xa kia cũng trực tiếp vượt qua khoảng cách không gian, xuất hiện ở trên đài cao.
Trong lịch sử, ba tượng Đẳng Thân của Thích Ca Mâu Ni lần đầu tiên hội tụ lại với nhau.
Ba tượng Đẳng Thân chậm rãi dung hợp ở bên trong kim quang kia, nói chính xác hơn là chồng khít lên nhau, nặng nề ép lại với nhau, đã trở thành một tượng phật.
Chỉ là so sánh với ba bức tượng Đẳng Thân lạnh như băng lúc trước, một bức tượng đẳng thân này lại có thêm sinh cơ, vậy mà lại có thể giống hoa trong gương, trăng trong nước, giống như đóa hoa trong sương mù khiến con người không thấy rõ được.
Loại cảm giác này cũng giống như khi có một người xuất hiện ở trước mặt ngươi, nhưng ngươi nhưng lại cảm thấy hắn nơi xa tít ngoài ngàn dặm, gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Không có ai biết, một tượng phật này đại biểu cho cái gì.
Đương nhiên, ngoại trừ Phương Bảo Bảo.
Khi nhìn thấy một tượng Phật duy nhất này, cảm xúc của Phương Bảo Bảo cũng xuất hiện chập chờn, bởi vì chỉ có cậu bé biết khi ba bức tượng Phật này chồng vào nhau, người xuất hiện chính là Thích Ca Mâu Ni.
Rõ ràng là hình tượng lòng dạ từ bi, nhưng trên thực tế lại bao quát cả đời, đây là mâu thuẫn thể Thích Ca Mâu Ni, mà chỉ có Phương Bảo Bảo biết bí mật này của Thích Ca Mâu Ni.
Hoặc là nói chính xác hơn, Thích Ca Mâu Ni chính là một người có được đồng thời hai tính cách.
"Xem ra ngươi không thể đạt thành mục tiêu ban đầu, cho dù là ba bức tượng Phật trùng khít, vẫn không thể trở về nữa."
Trong lòng Phương Bảo Bảo nói nhỏ một câu, cậu bé biết rõ Thích Ca Mâu Ni cũng không thể làm được như lúc trước hắn đã nói, khi ba bức tượng Phật trùng khít cũng là ngày hắn trở lại, trạng thái của hắn bây giờ rõ ràng không giống như đang tồn tại ở đây.
Tượng phật kia cũng nhìn thấy Phương Bảo Bảo, trong nháy mắt, sâu bên trong đôi mắt kia lại có một tia sáng màu vàng bắn ra, bao bọc toàn bộ Phương Bảo Bảo vào bên trong tia sáng.
"Thế nào, con lừa ngốc ngươi nhìn thấy ta rất vui vẻ hả?"
Bị kim quang bao phủ, Phương Bảo Bảo không cần tiếp tục giả bộ nữa, bởi vì cậu bé biết lúc này cho dù cậu bé có bất kỳ biểu lộ động tác cùng ngôn ngữ gì, đám người bên ngoài đều sẽ không thấy cùng nghe được, trừ phi có người có thực lực mạnh mẽ hơn cả con lừa ngốc kia.
Nhưng thời đại này lại có mấy người có thể mạnh mẽ như con lừa ngốc đó chứ? Có lẽ chỉ có mấy vị như vậy, chẳng qua những người này đều đã biến mất.
Ở bên trong kim quang, tượng Phật Thích Ca Mâu Ni cứ lạnh lùng nhìn Phương Bảo Bảo không nói một lời như vậy, Phương Bảo Bảo nhíu mày một cái, vậy mà sau một khắc tròng mắt của cậu bé lập tức co rút lại một chút, bởi vì cậu bé thấy khóe miệng tượng phật có một vết máu chảy ra.
"Con lừa ngốc ngươi bị thương?"
Trong ánh mắt Phương Bảo Bảo có vẻ kinh ngạc vô cùng, tuy rằng cậu bé không có cảm tình gì đối với con lừa ngốc, nhưng cũng không thể không thừa nhận quả thật thực lực của con lừa ngốc này rất kinh khủng, thế mà không ngờ thời đại này còn có người có thể khiến hắn bị thương, vì sao cậu bé không cảm nhận được?
Có lẽ Vu tổ có thực lực như vậy, nhưng con lừa ngốc đã lựa chọn một con đường khác, không thể nào lại đối đầu với Vu tổ được, hai người cũng sẽ không có quá nhiều dính dáng.
Rốt cuộc là tồn tại như thế nào, dĩ nhiên có thể khiến con lừa ngốc thụ thương?
Ngay khi Phương Bảo Bảo hiện ra vẻ khiếp sợ cùng nghi ngờ, tượng Phật Thích Ca Mâu Ni lại có động tác, hai tay huy động, cứ như vậy tùy ý vẽ ra một vòng tròn, nhưng tại thời khắc này Phương Bảo Bảo phảng phất như đã thấy được một thế giới xuất hiện.
Mà khi cậu bé thấy tình cảnh bên trong trong thế giới, không ngờ thân thể lại không nhịn được hơi run run, cuối cùng cậu bé cũng biết vì sao Thích Ca Mâu Ni lại bị thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận