Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 380: Tội nhân của dân tộc (2)

Chương 380: Tội nhân của dân tộc (2)
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
------------------
"Đến lúc đó, long mạch bị hủy, toàn bộ Ma Đô đều gặp tai ương, mà mọi người, khiến cả quốc gia thậm chí là toàn bộ giới phong thủy bị sỉ nhục, tên của các ngừơi sẽ vĩnh viễn bị khắc vào bia đá sỉ nhục, mà tạo hết thảy nguyên nhân, cũng là bởi vì những kẻ ngu xuẩn chỉ nghĩ cho tư lợi của mình. "
Có thể nói, trong giọng nói của Phương Minh không còn cho những lão giả này chút mặt mũi nào nữa, những lão giả này sắc mặt tái nhợt, nhưng bọn họ hết lần này tới lần khác tìm không ra cách phản bác, nhất là khi Phương Minh nói câu tiếp theo.
"Âm Minh đả thông, âm khí tràn ngập, sợ rằng không bao lâu, âm khí đã thông đến tận trời, đến lúc đó che khuất bầu trời, còn không biết có bao nhiêu quỷ vật xuất hiện, Ma Đô đại địa sợ rằng lại rơi vào một tràng tai nạn. "
Nghe đến đó, Đường Trấn Quốc cũng phải biếm sắc, không còn vẻ bình tĩnh và lạnh lùng lúc trước nữa.
"Phương sư phụ, ngươi nói đều là thật? "
"Âm Minh chi khí, không phải chuyện đùa, là nguồn gốc âm khí của trời đất, vốn là không nên xuất hiện ở dương gian, hiện tại Âm Minh mở cửa, âm khí thoát ra ngoài, một vài sinh linh của cõi âm chỉ sợ cũng nhân cơ hội này ra ngoài tác loạn. "
"Hậu quả nghiêm trọng nhất là gì? \" Đường Trấn Quốc hỏi.
"Cả khu vực này bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, không có một ngọn cỏ, mười năm sau cũng không có người sống, quỷ vật cõi âm xuất hiện, làm hại nhân gian, đổ máu trăm vạn. "
Phương Minh trầm giọng đáp, hắn nói không có khoa trương, trong lịch sử đã từng xuất hiện tình huống này, mà mỗi một lần hậu quả ít nhất là một tòa thành trì trong lịch sử biến mất, mà có bao nhiêu người chết, cũng không thể đếm hết.
"Mọi người... "
Đường Trấn Quốc trên mặt rốt cục cũng xuất hiện vẻ giận dữ, nhìn về phía mấy vị lão giả, "Mọi người là tội nhân của cả dân tộc. "
"Đường tiên sinh, đây vẫn chỉ là lời nói của một bên a, lỡ đâu căn bản không giống nhứ hắn nói thì sao. "
"Đúng vậy, Đường tiên sinh không thể chỉ nghe một mình hắn nói. "
Mấy vị lão giả hấp tấp, bị Đường tiên sinh nói như vậy, không chỉ có nghĩa là tiền đồ của bọn hắn không có, quan trọng hơn chính là ngay cả tính mạng còn không giữ nổi.
Nhưng đúng lúc này, bộ đàm của Đường Trấn Quốc lại vang lên một lần nữa, mà tiếng bộ đàm truyền tới càng làm cho mấy vị lão giả mặt xám như tro tàn.
Buông bộ đàm, Đường Trấn Quốc trực tiếp đi về phía đại sảnh, đứng trước cửa, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, nơi đó, mây đen bắt đầu xuất hiện, từ từ che phủ một khoảng trời cao, toàn bộ của của Lục gia nhanh chóng bị mây đen che phủ.
Bầu trời mùa hè nắng gắt, mặt trời chói chang bị che lại vốn là một việc tốt nhưng mà tâm tình của Đường Trấn Quốc cũng là cực kỳ trầm trọng, nhất là nghĩ đến những điều mà Phương Minh vừa mới nói.
Trở lại chỗ cũ, Đường Trấn Quốc nhìn về phía mấy vị lão giả bằng ánh mắt mang theo sát khí, nếu như có thể hắn thực sự muốn tử mấy vị lão giả này, cũng bởi vì mấy người này tư lợi, đem trọn Ma Đô, toàn bộ người dân của Ma Đô vào trong nguy hiểm.
"Các người chết trăm lần cũng không hết tội khác. "
Nói xong lời này, Đường Trấn Quốc không để ý tới mấy vị lão giả nữa mà nhìn về phía Phương Minh, sau một khắc, đột nhiên hướng phía Phương Minh khom người vái thật thấp.
"Tiên sinh, mong rằng tiên sinh ra tay, trấn quốc đại diện cho ngàn vạn dan chúng của Ma Đô vô cùng cảm kích. "
Đường Trấn Quốc cúc cung ngoài cả dự liệu, vẻ mặt của Phương Minh cũng có chút phức tạp, Âm Minh đả thông rồi, đại sư phong thủy từ thời cổ đại đều không có có bất kỳ biện pháp nào, hắn ngay cả đại sư còn chưa đạt tới, có thể có biện pháp nào chứ.
Đối với hắn mà nói, lựa chọn chính xác nhất chính là mang theo bạn bè quen thuộc rời khỏi Ma Đô, nhưng mà nghĩ đến hậu quả khi Âm Minh chi khí tràn ngập Ma Đô, hắn không đành lòng cứ như thế mà đi.
"Tiên sinh có lòng sở cầu, trấn quốc toàn lực chống đỡ, trấn quốc sẽ cùng sống chết với Ma Đô, mong tiên sinh niệm tình ngàn vạn già trẻ lớn bé nơi đây mà ra tay cứu giúp. "
Đường Trấn Quốc biểu tình rất nghiêm túc, Phương Minh biết đối phương không phải nói dối, nếu như Ma Đô thực sự đã xảy ra chuyện, vị Đường tiên sinh này sợ rằng sẽ thực sự ở laik Ma Đô tọa trấn đến giây phút cuối cùng.
"Tôi, toàn lực thử một lần. "
Mấy giây sau, Phương Minh gật đầu đồng ý.
Phương Minh và Đường Trấn Quốc mắt đối mắt nhìn nhau, hai người đều từ trong mắt đối phương thấy được một tín niệm: Trách nhiệm.
Đều là con cháu của Viêm đế, há có thể khoanh tay đứng nhìn.
"Đầu tiên tôi cần ngưòi dân trong khu vực này toàn bộ đều rút lui hết. "
"Được, tôi lập tức an bài xong xuôi, chỉ cần một khắc. \" Đường Trấn Quốc trực tiếp gật đầu.
"Mặt khác, tôi cần một người, người này hiện nay đang ở thủ đô. "
"Tôi lập tức an bài đưa chuyên cơ đến đón. "
...
Phương Minh tổng cộng đưa ra mười mấy yêu cầu, mà Đường Trấn Quốc hầu như không hề nghĩ ngợi đều đáp ứng.
"Uhm, cụ thể trước khi bắt đầu, too muốn trước gọi điện thoại. "
Đường Trấn Quốc liếc nhìn Phương Minh, tựa hồ là biết Phương Minh muốn làm gì, gật đầu, cho Phương Minh một cái điện thoại vệ tinh, cú điện thoại này không bị từ trường nơi đây quấy rầy, có thể liên lạc với thế giới bên ngoài.
Sau khi Bấm số, không bao lâu, bên trong truyền đến thanh âm của Diệp Tử Du.
"Chào anh, xin hỏi anh là? "
"Tử Du, là anh. "
"Minh ca ca? Sao anh lại thế dùng số lạ gọi điện thoại cho em, hơn nữa điện thoại của anh cứ không liên lạc mãi, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không? "
Nghe Diệp Tử Du nói, Phương Minh trầm ngâm cười, "Tử Du, anh ở đây có một số việc, đến lúc đó gặp mặt sẽ giải thích với em a !, hiện tại em hãy nghe anh nói, mọi người rời khỏi Ma Đô trước đi, đưa cô chú cùng đi luôn, sau đó đợi điện thoại của anh. "
Bên kia đầu dâya trầm mặc một lúc, một lúc sau Diệp Tử Du chỉ trả lời, "Phương Minh ca ca, anh nhất định phải chú ý an toàn, em chờ anh. "
Diệp Tử Du là một cô gái thông minh, trong điện thoại Phương Minh cũng không nói gì, nhưng lại bảo mọi người rời đi, vậy tất nhiên là gặp vấn đề cực kỳ khó giải quyết, mà cô cũng biết mình không thể giúp Phương Minh được gì, lúc này chỉ có thể tin tưởng Phương Minh.
"Uhm, anh biết rồi. "
Sau khi nói vài câu, Phương Minh cúp điện thoại, lúc này phòng khách chỉ còn lại hắn cùng Đường Trấn Quốc còn có Tiền Gia Lý cùng với Tề Quốc Tá, còn có mấy vị lão giả, và mấy chàng tri trẻ vẻ mặt sợ hãi rúc ở trong góc.
Tề Quốc Tá nhìn những lão giả kia, rồi lại nhìn Phương Minh, trên khuôn mặt già nua có vẻ phức tạp, nếu như trước đây hắn và Tiền Gia Lý giống nhau chọn tin tưởng Phương Minh, sợ rằng Phương Minh lúc này giống như Tiền Gia Lý có thể cùng Đường Trấn Quốc đứng chung một chỗ chứ không là một người đứng ở phía sau.
Tề Quốc Tá rất biết kết cục của mình, bởi vì lão Tiền, hắn không giống như mấy vị kia chỉ nhìn lên thế nhưng đến khi chuyện bên này kết thúc, không biết cuộc đời hắn đi về đâu, sợ là phải về vườn đuổi gà rồi.
Đây là kết quả tốt, mà mấy người trốn nơi góc tường lúc tuổi già còn hơn ở trong ngục sống qua ngày.
Hối hận, nhưng hối hận thì có thể có ích lợi gì?
Phương Minh không biết suy nghĩ trong lòng của Tề Quốc Tá, cho dù là biết hắn lúc này cũng không có tâm tư phản ứng, muốn ngăn cản Âm Minh chi khí cũng không phải là một chuyện dễ dàng, hắn có quá nhiều công tác cần phải chuẩn bị.
"Đường tiên sinh, đi tới trung tâm tài chí Hoàn Cầu Kim Dung đi"
"Được. "
Đường Trấn Quốc gật đầu, lập tức cùng Phương Minh ra khỏi cao ốc Ma Đô, đi về phía cao ốc Hoàn Cầu Kim Dung mà toàn bộ con đường đã bị phong tỏa, có một chàng trai trẻ canh gác, xung quanh đặt biển cấm, ngăn không cho người ngoài vào.
Phương Minh ngẩng đầu nhìn phía trên một chút, lúc này mây đen rậm rạp, sắc trời so với trước kia âm u hơn nhiều, khiến trong lòng người ta cảm thấy cực kỳ trầm muộn.
Cao ốc trung tâm tài chính Hoàn Cầu Kim Dung, lúc này cũng trống không, Phương Minh và Đường Trấn Quốc sau khi đi vào, đi thẳng đến tầng hầm.
"Báo cáo, phía dưới đã phong tỏa toàn diện. "
Phòng ngầm dưới đất, hai chàng trai trẻ nhìn thấy Đường Trấn Quốc đến gần, lập tức mở miệng báo cáo tình huống bên trong.
"Phương tiên sinh. "
Đường Trấn Quốc nhìn về phía Phương Minh, Phương Minh không nói gì, cũng không có bước vào, mà đứng ở đây chờ, hắn phải đợi một người đến.
Đại khái sau nửa giờ, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Phương Minh, chính là người trước đây bị âm dương thuật quấy nhiễu trong internet tác giả Tần Lỗi.
"Phương đại sư. "
Khi Tần Lỗi nhìn thấy Phương Minh, trên mặt mang vẻ nghi hoặc, vừa rồi, đột nhiên có một đám người xông vào nhà của hắn, không nói hai lời liền đưa hắn đi, mấu chốt nhất là lại còn là cảnh sát dẫn đường, nếu như không phải sau khi ở trên xe nhận được điện thoại của Phương Minh, hắn còn tưởng là do nội dung trong cuốn sách của mình nên bị chính quyền bắt nhốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận