Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 214: Trả giá bằng sự tự do

Chương 214: Trả giá bằng sự tự do
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
------------------
Trong khách sạn thị trấn.
Nhóm người Trần Bách Vạn đã nhận ra có điểm bất thường, bởi vì từ lúc từ khu mỏ về, Phương Minh vẫn cứ im lặng không nói gì.
“Cậu Phương, có phải có vấn đề gì không?”
Cuối cùng, sau khi uống ba ly trà vẫn thấy Phương Minh im lặng không nói, Trần Bách Vạn mới mở miệng dò hỏi.
“Tất nhiên là có vấn đề, đã vậy còn là vấn đề rất lớn.”
“A!”
Nghe Phương Minh nói thế, vẻ mặt Trần Bách Vạn trở nên căng thẳng. Trước đó vị Phương đại sư này lúc nào cũng là dáng vẻ vân đạm phong khinh, sao bây giờ lại đột nhiên nói nghiêm trọng như vậy?
“Có quan hệ với người Nhật sao?”
Trần Bách Vạn lão thành tinh rất nhanh đã đoán ra được, ánh mắt cũng trở nên sắc bén: “Nếu như có liên quan đến mấy người Nhật đó, tôi có thể trực tiếp dùng tiền dọn đường, để đám người Nhật đó rời đi.”
Lúc nói những lời đó, Trần Bách Vạn mới có khí thế của một ông trùm thương trường, mà ông quả thật có khả năng làm được điều này.
Đầu tiên, đa số các mỏ của Myanmar đều thuộc quyền quản lý của một số gia tộc của địa phương, những gia tộc này có quan hệ rất sâu với quân đội. Mà chân chính cầm quyền ở Myanmar chính là quân đội. Nhưng quân đội thì nghèo, vừa phải chiến đấu chống lại độc phiến vừa phải đánh quân phản chính phủ, chỉ cần chấp nhận trả thù lao, quân đội Myanmar gần như không có gì là không thể bàn bạc được.
Người Nhật bỏ ra mười triệu, vậy ông sẽ bỏ ra hai mươi triệu. Hơn nữa ông cũng có giao tình với cao tầng của Myanmar, ông tin cuối cùng sẽ đạt được hợp tác.
“Đi?” – Trên khuôn mặt của Phương Minh hé mở một nụ cười đầy ẩn ý: “Làm sao mới có vậy mà đã để họ đi rồi?”
“Không cho họ đi? Cậu Phương, tôi không hiểu ý của cậu lắm.”
Trần Bách Vạn cũng thấy khó hiểu, sự việc vì người Nhật mà thay đổi. Nhưng hiện tại Phương Minh lại không cho ông đuổi những người Nhật này đi, cho dù lấy trí tuệ của ông thì trong một thời gian ngắn ngủi cũng không thể nào đoán được bí mật trong đó.
“Tìm mấy người dân bản địa đáng tin cậy, quan sát chặt chẽ hành động của người Nhật. Nhất định phải vừa đáng tin mà còn thông minh nữa, tuyệt đối không thể để người Nhật phát hiện có người quan sát họ. Nếu tôi đoán không sai, ông già người Nhật mặc kimono là âm dương sư người Nhật.”
Lời của Phương Minh khiến mọi người trong phòng đều khiếp sợ, thế nào lại nhảy ra một âm dương sư vậy?
Âm dương sư, bắt nguồn từ Trung Quốc, nhưng lại phát triển ở Nhật. Âm dương sư Nhật chủ yếu chia làm ba loại, một là bói toán thiên tượng, hai là huyễn tượng sư, cuối cùng là khống chú sư.
“Người Nhật không có khả năng lãng phí mười triệu mua một khu mỏ đã bị bỏ hoang, càng không thể phái một thầy âm dương sư đến. Quan trọng nhất là bên trong xe tải đều là những đồ vật có cách sử dụng riêng biệt, vậy nên đối phương có khả năng rất lớn là đang hướng đến khí đất đó.”
Khi xuất hiện cùng với một người già, trong lòng Phương Minh đã hơi hoài nghi. Đợi đến khi cậu nhìn thấy mấy bánh xe có hơi xẹp, trong lòng càng thấy khó hiểu, rốt cuộc xe tải chở cái gì nặng đến nỗi mà đè bánh xe đến như vậy.
Khi đỡ Hoa Minh Minh dậy, cậu có liếc qua chiếc tải kia, kết quả là thấy được một cái cột đá, hơn nữa trên cột đá có khắc mấy chữ tiếng Nhật.
Người Nhật vất vả chở cột đá đến khu mỏ?
Chỉ là ngay trong khoảnh khắc đó Phương Minh chợt nghĩ đến một khả năng: trận pháp.
Người Nhật rất có thể là muốn bố trí trận pháp. Mà mục đích bố trí trận pháp là gì? Điều duy nhất của khu mỏ có thể hấp dẫn người Nhật chính là khí đất.
Nghe Phương Minh giải thích xong, Trần Bách Vạn cũng đã biết tính nghiêm trọng của sự việc, không nói hai lời liền sắp xếp người đi ra ngoài.
“Cho tôi bản đồ xung quanh khu vực hầm mỏ đó, tốt nhất là bản đồ vệ tinh.”
Phương Minh ẩn ẩn cảm thấy khu mỏ không hề đơn giản, người Nhật không chỉ là vì khí đất. Nhưng lấy tốc độ của người Nhật thì cậu không thể khảo sát từ từ được, chỉ có thể hy vọng từ bản đồ mà nhìn ra chút manh mối nào đó.

Chân núi khu mỏ.
“Tam Điền Thuần Nam, chuyện này rất quan trọng. Tôi không muốn nhìn thấy chuyện như vậy phát sinh một lần nữa, không muốn lại nhìn thấy những người không liên quan bước vào đây.”
“Xin Tương Nguyên đại nhân yên tâm, tôi đã thuê dân bản địa tuần tra xung quanh khu mỏ, không cho người ngoài tiến vào.”
“Những người Myanmar này chỉ biết tiền không biết người cũng không đáng tin, cho samurai đế quốc tham gia đi.”
“Vâng.”
Tam Điền Thuần Nam gật đầu đáp. Cùng lúc đó những người Nhật khác cũng đang mang từng món đồ từ trên xe tải xuống, một cột đá dài khoảng ba mét từ trên xe được nâng xuống.
Trên mặt cột đá này có khắc hình rồng, ngoài ra còn có những hàng chữ Nhật rất nhỏ được khắc trên đó.
Ngoài cột đá ra còn có rất nhiều đồ vật khác, những thùng sắt nhiều màu, lá cờ…
Nhìn thấy thuộc hạ bắt đầu sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy, trên mặt Tương Nguyên cũng có chút kích dộng. Chuẩn bị hơn mười năm, rốt cuộc kế hoạch đã đến giai đoạn mấu chốt. Chỉ cần thành công, tương lai đế quốc tất nhiên sẽ được nâng cao lên một bước.
Mà chỉ cần kế hoạch lần này thành công, uy danh của ông ta trong nước cũng sẽ được tăng lên. Ông sẽ có tư cách được ngồi một trong mười sáu cái ghế của âm dương điện.

“Phương Minh, cậu đã nhìn bản đồ cả nửa ngày rồi, có nghiên cứu ra được gì không?”
Trong phòng khách sạn, Hoa Minh Minh nhàm chán lướt điện thoại. Cậu ta đã ở trong khách sạn suốt hai ngày, nhưng Phương Minh mỗi ngày đều nghiên cứu bản đồ, đầu tiên là bản đồ khu mỏ, rồi đến khu vực xung quanh, bây giờ còn kinh khủng hơn nữa, xem luôn cả bản đồ quốc gia Myanmar.
“Có một chút manh mối, nhưng vẫn chưa chắc chắn lắm.”
Phương Minh không giấu diếm, cậu quả thật phát hiện một điểm khá thú vị.
“Cái gì vậy, nói nghe thử xem.” – Hoa Minh Minh bỏ di động xuống, lại gần, phát hiện rất nhiều chỗ trên bản đồ trước mặt Phương Minh được khoanh tròn, nhưng nhìn cả buổi cậu ta vẫn không nhìn ra gì cả, cuối cùng hỏi luôn.
“Long mạch.”
“Long mạch?”
“Ừ, đây là chỗ tôi đã xem nhẹ ngay từ ban đầu. Dưới khu mỏ không chỉ đơn giản là khí đất bình thường như vậy. Khí đất bình thường căn bản không thể tạo nên sự tồn tại như rồng ngọc bích như vậy được. Dưới khu mỏ có cất giấu một long mạch.”
Trong mắt Phương Minh lóe sáng, phát hiện này khiến cậu kinh ngạc mãi. Hai ngày nay nhìn bản đồ Myanmar cậu phát hiện ra một điểm rất thú vị, chính là tuy khu mỏ không thể hiện rõ lắm, nhưng lại hoàn toàn là vị trí mấu chốt.
“Long mạch của Myanmar trên thực tế là bắt nguồn từ núi Côn Lôn, mà núi Côn Lôn xuất phát từ vị trí này. Theo vị trí này đi lên, long mạch Myanmar thuộc nhánh Nam Long, mà từ vị trí la bàn thì là cấn (1) phương hành long.”
(1) Cấn: Một trong tám quẻ của bát quái, đại biểu cho núi.
“Nhìn kỹ vị trí khu mỏ cùng vị trí các ngọn núi khác của Myanmar thì vừa đúng là nằm ở vị trí cấn phương, mặc kệ long mạch của Myanmar đi như thế nào, khu mỏ này vẫn sẽ không bị ảnh hưởng gì cả.
“Cho dù khu mỏ này không phải là nơi dừng lại của long mạch, vậy thì cũng sẽ là nơi đi qua của long mạch. Mục đích người Nhật chắc là hướng chảy của long mạch.”
“Khoan khoan, Phương Minh lời cậu nói bây giờ với lời cậu nói trước đó hơi mâu thuẫn với nhau đó.”
Hoa Minh Minh cắt ngang lời Phương Minh: “Tôi nhớ lần trước khi giải quyết vấn đề phong thủy của nhà họ Hồ cậu có nói, long mạch và phượng mạch không phải sức người có thể thay đổi. Nhà họ Hồ sẽ suy bại là vì giữ lại phượng mạch. Người Nhật chán sống rồi sao lại muốn can thiệp long mạch?”
“Nhà họ Hồ chẳng qua chỉ là một gia tộc, làm sao có thể đánh đồng với một quốc gia được? Hơn nữa Nhật Bản từ trước đến giờ là nước không bao giờ thiếu dã tâm. Họ dám can thiệp long mạch, tất đã có kế hoạch chu toàn.”
Mắt Phương Minh sáng rực. Nước Nhật Bản nhỏ bé (2) từ trước đến nay luôn có dã tâm, đừng nói là long mạch của Myanmar, ngay cả long mạch của Trung Quốc cũng đã từng động tâm đến, còn cố lập ra một cục để phá hoại long mạch của Trung Quốc nữa.
(2) Nước Nhật Bản nhỏ bé: chỉ người Nhật có vóc dáng nhỏ bé.
“Cậu Phương, có tin tức.”
Cửa phòng bị đẩy ra, Trần Bách Vạn cầm trên tay một xấp ảnh chụp.
“Đây là tôi tìm người chụp được hành động của người Nhật tại khu mỏ, nhưng từ hôm nay phạm vi xung quanh khu mỏ đã bị người Nhật phong tỏa, không thể chụp được nữa.”
Trần Bách Vạn đưa ảnh chụp cho Phương Minh. Điều đầu tiên hấp dẫn ánh mắt Phương Minh khi nhìn tấm ảnh chính là, trong ảnh, mấy người Nhật đang nâng cột đá đi lên núi.
“Tiệt Long Trụ. (3)”
(3) Tiệt Long Trụ: Cột cắt đứt long mạch.
Phương Minh thì thầm một câu. Cột đá này lúc đó cậu cũng đã thoáng nhìn thấy được, nhưng vì chỉ nhìn thấy một phần nên không nhận ra. Bây giờ thông qua ảnh chụp, cậu đã được thấy rõ hình dạng cây cột.
“Cậu Phương, ảnh chụp này có giúp được gì không?”
“Có, đã vậy còn giúp rất nhiều là đằng khác.”
Khóe miệng Phương Minh nhếch lên, hiện tại cậu đã hoàn toàn chắc chắn mục đích của người Nhật. Người Nhật lần này không phải là muốn phá hủy long mạch, mà là muốn dịch chuyển long mạch Myanmar này.
Nghe Phương Minh miêu tả mục đích của người Nhật, kiến thức phong phú như Trần Bách Vạn cũng kinh hãi bởi dã tâm của người Nhật, trộm long mạch của nước khác, chuyện này cũng chỉ có người Nhật mới dám làm.
“Tôi thấy, nếu không thì nói cho chính phủ Myanmar đi, để phá âm mưu của người Nhật.” – Hoa Minh Minh đề nghị.
Đối với nước Nhật, nhất là người Nhật có dã tâm như thế này, Hoa Minh Minh căm ghét họ tận xương tủy.
“Vì sao lại phải nói với chính phủ Myanmar?”
Phương Minh mỉm cười, một nụ cười đầy thâm ý, mắt nhìn về phía Trần Bách Vạn: “Tôi đã có cách giải quyết vấn đề trên người lệnh tôn (4), nhưng trước đó, tôi muốn bàn bạc với lệnh tôn một chút.”
(4) Lệnh tôn: cháu trai.
“Thật… Thật tốt quá, bây giờ tôi sẽ gọi Dương Dương đến ngay.”
Trần Bách Vạn tỏ ra kích động. Hai ngày nay bởi vì chuyện người Nhật đã khiến ông không thể nào ngon giấc được, bây giờ nghe Phương Minh nói vậy cuối cùng ông cũng yên tâm rồi.
Không lâu sau, Trần Dương nhận được điện thoại của ông mình từ phòng khác đi tới.
“Phương đại sư, cậu tìm tôi?”
“Uhm, tôi có vài vấn đề quan trọng muốn hỏi anh, anh hãy suy nghĩ kỹ trước khi trả lời.”
“Phương đại sư cậu hỏi đi, chỉ cần tôi biết chắc chắn sẽ nói hết cho cậu.”
Phương Minh nhìn Trần Dương: “Tôi có cách chữa bệnh cho anh, nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải bỏ đi một thứ, anh có đồng ý không?”
“Bỏ đi?” – Trần Dương nhíu mày: “Phương đại sư có thể nói là tôi phải bỏ gì không?”
“Tự do, từ nay về sau anh sẽ mất đi tự do, chỉ có thể ở một khu vực.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận