Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 754: Biệt thự bức người điên (2)

Chương 754: Biệt thự bức người điên (2)
Trương Vĩnh không tin mình cháu trai sẽ có bệnh tâm thần, qua nhiều năm như vậy hành vi cử chỉ của cháu mình đều rất bình thường, cho dù mất cha mẹ từ rất sớm, nhưng bởi vì ông nội bà nội thương yêu, cả người cũng đều lạc quan tích cực.
Song khi Trương Vĩnh chạy tới bệnh viện tâm thần, làm sao hắn cũng không thể tin được người gầy như que củi, quần áo lam lũ cuộn mình vào góc tường kia lại là cháu trai của mình.
"Cảnh sát đã điều tra cháu tôi, nhưng cuối cùng không thu hoạch được gì, công ty cháu tôi thực tập cũng một công ty phát hành cổ phiếu rất có danh tiếng, loại bỏ nguyên nhân vì công việc dẫn tới tình trạng này, mà quan hệ với bạn bè của cháu tôi cũng rất đơn giản, lại thêm dù sao cũng chưa từng xuất hiện chuyện chết người gì, lại càng không dính đến phạm tội, cuối cùng cảnh sát cũng liền không giải quyết được gì."
Sau khi Trương Vĩnh nói đến đây, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, "Cháu trai này của tôi từ nhỏ không có cha mẹ, thật vất vả mới có thể tốt nghiệp, bác hai cùng vợ bác hai cũng chỉ có một đứa cháu trai như vậy, trông cậy vào cậu ấy sau này lấy vợ sinh con nối dõi tông đường, xảy ra vấn đề này tôi cũng không có cách nào bàn giao với hai người bác hai, cho nên tôi mời rất nhiều bác sĩ, cho dù là bác sĩ tâm lý hay là bác sĩ tâm thần, nhưng bọn họ đều nói bệnh tâm thần cháu của tôi đã tới tình cảnh rất nghiêm trọng, căn bản là không có cách trị hết."
"Cho nên, mục đích ông tìm đến tôi là muốn để tôi xem cháu ông một chút?" Phương Minh đã biết mục đích Trương Vĩnh tới nơi này.
"Ừm, tôi hoài nghi có thể cháu tôi đã gặp phải cái thứ gì đó không sạch sẽ, chẳng qua ngoại trừ cháu tôi, biệt thự kia cũng hy vọng cậu Phương có thể đi vào xem xem, tôi hoài nghi nguyên nhân khiến cháu tôi gặp chuyện không may có quan hệ cùng biệt thự này."
Nói đến biệt thự, trên mặt Trương Vĩnh có vẻ ảo não, giải thích nói: "Tôi mời một bác sĩ tâm lý trứ danh trong nước đến xem bệnh cho cháu trai tôi, người bác sĩ tâm lý lợi dụng thôi miên muốn biết thế giới tinh thần của cháu tôi, nhưng cuối cùng vị bác sĩ tâm lý kia nói cho tôi biết, ở trong trí nhớ của cháu tôi đã bị thiếu một đoạn ký ức, đó chính là những chuyện trải qua trong một tháng ở biệt thự này."
Ký ức của con người là một tồn tại rất phức tạp, mà một bác sĩ tâm lý giỏi có thể thông qua một số thủ đoạn để khơi gợi trí nhớ của một người, dựa theo vị bác sĩ tâm lý kia đã nói, nếu như một người quên một mất chuyện gì đó trong một khoảng thời gian, chỉ có một khả năng, đó chính là ký ức về biệt thự này, đối với cháu trai hắn đến nói là một đoạn ký ức kích thích thần kinh hắn sâu nhất, dùng cách nói phổ biến thì kích thích này chính là nguyên nhân khiến tâm lý của cháu trai hắn có vấn đề.
Nói cách khác, nguyên nhân tạo thành tinh thần của cháu trai hắn bị hỗn loạn chính là những chuyện đã xảy ra trong biệt thự kia.
Có kết luận của bác sĩ tâm lý, đương nhiên Trương Vĩnh không dám lại vào biệt thự ở nữa, mà vừa vặn trước đây hắn cũng nghe nói bản lĩnh của Phương Minh từ chỗ Từ Phú Hào, cho nên khi biết cửa hàng Vu Đạo của Phương Minh lại được khai trương một lần nữa, liền gọi Từ Phú Hào dẫn hắn tới.
"Một ngôi biệt thự có thể bức người ta tới điên mất, vấn đề này ngược lại rất thú vị, đi, chúng ta tới biệt thự kia xem trước."
Nghe được lời nói của Phương Minh, Trương Vĩnh cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức từ trong túi công văn lấy ra một phong thơ: "Cậu Phương, đây là phí khổ cực."
Từ Phú Hào biết quy củ, Phương Minh cũng không cự tuyệt, mặc dù nói hiện tại cậu không thiếu mấy vạn đồng như thế, nhưng lấy tiền tài của người khác để trừ tai hoạ cho người, nếu như cậu không thu tiền này, ngược lại là khiến Trương Vĩnh thiếu mình một nhân quả.
Nói đi là đi, Phương Minh trực tiếp lên xe của Trương Vĩnh, mà mặc dù Trương Vĩnh có chút nghi ngờ vì sao Phương Minh lại đi tay không, không giống mấy thầy phong thủy đều phải mang theo một ít đạo cụ, nhưng cũng biết đây không phải chuyện hắn nên hỏi.
Xe dừng lại ở cửa biệt thự, Trương Vĩnh xuống xe đang muốn mở cửa xe cho Phương Minh, nhưng mà tay hắn mới vừa đụng tới cửa xe, liền nghe được giọng nói của Phương Minh truyền ra.
"Đi bệnh viện tâm thần trước, tôi muốn gặp cháu trai ông."
Giọng điệu trong lời nói của Phương Minh có cảm giác không cho người khác cự tuyệt, Trương Vĩnh sửng sốt một chút, không rõ vì sao đã đến cửa biệt thự rồi lại phải đổi chỗ, nhưng Từ Phú Hào ngồi ở một vị trí khác phía sau đưa mắt ra hiệu cho hắn, ra hiệu hắn làm theo, Trương Vĩnh cũng liền không nói gì, lên xe, lại nổ máy đi về phương hướng bệnh viện tâm thần.
Xe chạy về phương hướng bệnh viện tâm thần, dọc theo đường đi Trương Vĩnh có thật nhiều nghi vấn muốn hỏi, nhưng nhìn thấy Phương Minh nhắm mắt lại, hơn nữa bạn tốt lão Từ của hắn ở một bên nhìn hắn lắc lắc đầu, cuối cùng chỉ có thể dằn xuống mấy phần hiếu kỳ trong lòng.
Sở dĩ Từ Phú Hào không để Trương Vĩnh mở miệng hỏi, là vì ngay vừa rồi khi cửa sổ xe hạ xuống, hắn chú ý tới tầm mắt của cậu Phương chỉ liếc nhìn biệt thự một cái, tròng mắt liền co rút lại một chút, lập tức trên mặt dĩ nhiên nổi lên vẻ không tưởng tượng nổi, sau đó mới mở miệng.
Cậu Phương là ai? Trong lòng Từ Phú Hào, cậu Phương chính là cao nhân, một vị cao nhân dĩ nhiên sẽ bộc lộ ra ngoài vẻ mặt như thế, đó chỉ có thể nói một điểm, có thể biệt thự này thật sự có bí mật động trời, lớn đến mức ngay cả cậu Phương đều cảm thấy sự tình có chút lớn rồi.
Cho nên lúc này nhất định không thể quấy nhiễu cậu Phương, cậu Phương nói cái gì cứ làm theo là được.
Sau nửa giờ, xe ở đi tới trước bệnh viện tâm thần, bệnh viện tâm thần Sơn Thanh này nằm ở một khu công nghiệp ở ngoại ô, tường vây cao tới hai thước, bên trên còn có hàng rào điện, hai bên cũng đều là bãi đất trống hoang vu.
Lúc trên đường tới Trương Vĩnh đã gọi điện thoại cho bệnh viện tâm thần, cho nên trực tiếp lái xe vào trong bệnh viện, mà mấy vị nhân viên y tế đã chờ ở nơi đó sẵn từ trước.
"Tổng giám đốc Trương."
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, người này không khoác áo blu trắng như những bác sĩ khác mà lại mặc chính trang, nhiệt tình bắt tay cùng cùng Trương Vĩnh, nói.
"Cậu Phương, vị này chính là viện trưởng Từ của bệnh viện."
Sau khi Trương Vĩnh cùng Từ Duệ bắt chuyện xong liền giới thiệu cho Phương Minh, vì cháu mình đang nằm trong bệnh viện này nên Trương Vĩnh đã tìm hiểu nghe ngóng được một vài tin đồn về bệnh viện này, người đã đi vào bệnh tâm thần này không mấy người có thể được chăm sóc cẩn thận, cho nên vì để cháu mình đỡ phải chịu khổ, Trương Vĩnh đã quyên một số tiền không nhỏ cho bệnh viện, cho nên đối với bệnh viện, hắn chính là người thân của một núi tiền.
"Chào cậu Phương."
Từ Duệ nhìn thấy Trương Vĩnh lại có thái độ tôn kính như thế với một người trẻ tuổi như Phương Minh, trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng trên mặt lại không hiện ra rõ ràng, vẫn nhiệt tình chào hỏi.
"Viện trưởng Từ, có thể sắp xếp cho tôi và cháu tôi gặp mặt một lần hay không?" Trương Vĩnh tiếp thụ lấy ánh mắt của Phương Minh ra hiệu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói.
"Chuyện này sợ rằng có chút khó khăn."
Trên mặt Từ Duệ lộ ra vẻ do dự, khi thấy mặt của Trương Vĩnh trầm xuống, bật người giải thích nói: "Là như vậy, tinh thần của Trương Hạo vẫn không ổn định, cho nên bệnh viện chúng tôi đã cố ý cho cậu ấy ở một phòng bệnh riêng, nhưng vì sợ cậu ấy làm chuyện gì tự tổn hại bản thân, các thầy thuốc đang chuẩn bị tiêm thuốc an thần cho cậu ấy."
Nếu như đổi lại người bị bệnh tâm thần bình thường khác, Từ Duệ đã sớm khiến bác sĩ trực tiếp dùng biện pháp điện giật hay đánh người bất tỉnh, nhưng Trương Vĩnh cho nhiều tiền như vậy, đối xử với cháu trai hắn đương nhiên không thể thô bạo giống như khi đối đãi bệnh nhân tâm thần bình thường.
"Không sao, ông cứ dẫn chúng tôi tới là được."
Thấy dáng vẻ kiên quyết của Trương Vĩnh, Từ Duệ cũng không kiên trì nữa, dù sao thì bọn họ cũng không còn ngược đãi Trương Hạo, lập tức ở phía trước dẫn đường, đi về một khu nội trú ở mặt sau.
Bệnh viện tâm thần chia làm tầng trị liệu cùng tầng nằm viện, giữa hai nơi có lưới sắt tách ra, mà phía trước tầng nằm viện có một thao trường rộng rãi thoáng đãng, đây là nói để bệnh nhân đi dạo nghỉ ngơi, khi Từ Duệ dẫn theo đám người Phương Minh đi về phía khu nội trú, bên người còn có mấy bác sĩ nam đi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận