Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 424: Trả thù

Chương 424: Trả thù
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
“Xì xào!”
Những lời này vừa được tuyên bố, cả hội trường liền “ồ” lên.
Một người đệ tử lưu lạc bên ngoài, vừa mới về đã trở thành người thừa kế tộc trưởng, chuyện này thật sự khó có thể tin được.
Phải biết rằng, đệ tử gia tộc bình thường lưu lạc bên ngoài chỉ có hai khả năng: một là ở trong tộc bị hãm hại không thể tiếp tục ở lại được, hai là vì lý do ngoài ý muốn mới phải rời khỏi gia tộc. Nhưng cho dù là tình huống nào đều không thể so với đệ tử vẫn luôn nhận được sự bồi dưỡng của gia tộc được, cho dù có trở về gia tộc thì cùng lắm chỉ là đệ tử bình thường mà thôi.
"Người tên La Cẩm Thành này thoạt nhìn thực lực cũng không mạnh lắm."
"Đúng vậy, nếu là đệ tử có thiên phú thì trong giới tu luyện cũng phải có chút danh tiếng chứ. Tôi chưa từng nghe tên người này bao giờ."
Trong khi mọi người trong yến tiệc đang bàn tán, Phương Minh lại hơi nheo mắt lại. La Cẩm Thành vậy mà lại trở thành người thừa kế tộc trưởng tương lai của nhà họ La. Điều này có hơi nằm ngoài suy đoán của cậu.
Nếu như La Cẩm Thành đòi thành công ba quả Đại La kim quả từ trong tay mình thì việc cao tầng nhà họ La bồi thường và cho La Cẩm Thành đãi ngộ như vậy còn có thể hiểu. Nhưng La Cẩm Thành không làm được, cao tầng nhà họ La vì sao lại đưa ra quyết định như vậy chứ? Họ không sợ các đệ tử trẻ khác nhà họ La không phục trong lòng sao?
"Phương công tử, đây không phải là nhân viên của cửa hàng huynh sao?"
Niệm Dao Băng nhìn về phía Phương Minh, đôi mắt to tròn tỏ ra tò mò. Giọng của cô không nhỏ, làm những người khác trên bàn cũng nghe thấy, kể cả các bàn khác cũng nghe được.
Mọi người ngay lúc này đều đổ dồn ánh mắt về phía Phương Minh. Ai cũng thấy chấn động. Theo họ thấy, La Cẩm Thành có thể trở thành người thừa kế tộc trưởng, chắc chắn có liên quan đến Phương Minh.
Nhà họ La đây là muốn ôm đùi Phương Minh đây mà, hoặc nói chính xác hơn là Bổ Thiên chí tôn sau lưng Phương Minh. Giao dịch này quá rõ ràng, ngay cả vị trí tộc trưởng cũng có thể lấy ra trao đổi.
Thử nghĩ xem, quan hệ của người tên La Cẩm Thành này và Phương công tử rất tốt. Đợi đến khi La Cẩm Thành lên làm tộc trưởng nhà họ La, vậy nhà họ La sẽ có quan hệ mật thiết với Phương công tử. Nếu ai có ý đồ với nhà họ La, vậy phải suy xét xem có gánh nổi cơn lửa giận của Bổ Thiên chí tôn không.
Đêm khuya, Phương Minh nghỉ ngơi trong phòng!
“Bịch!”
Phương Minh đang nằm trên giường đột ngột xoay người, từ trên giường nhảy xuống. Ngay khi cậu nhảy xuống giường đứng vững trên mặt đất, chân phải liền vung cú đá vào bóng tối.
Vật nặng rơi xuống đất phát ra tiếng, cả phòng đều bị rung động mấy cái. Phương Minh tập trung quan sát, tay phải nắm lá bùa, trực tiếp ném ra.
Bùa bừng cháy, chiếu sáng khắp cả phòng. Phương Minh rốt cục cũng nhìn thấy rõ vật xâm nhập vào phòng cậu là gì. Đó là một con khỉ. Chỉ có điều vẻ mặt con khỉ này rất dữ tợn, tuy nằm trên mặt đất nhưng vẫn giương nanh múa vuốt với cậu.
Chỉ nhìn thoáng qua, Phương Minh đã biết, con khỉ này đã bị người khác khống chế.
Không hề do dự, Phương Minh đi thẳng ra ngoài, mắt nhìn ra ngoài sân. Trong sân có một bóng đen. Nhưng bóng đen đó vừa nhìn thấy cậu xuất hiện liền cuống quít chạy ra ngoài.
"Còn muốn chạy?"
Phương Minh cười lạnh, lấy tố chất thân thể cậu, chỉ cần mấy bước đã đuổi theo kịp bóng đen đó. Cậu dùng tay chộp lấy vai đối phương.
“Bốp!”
Bóng đen lảo đảo, chúi người về phía trước. Nhờ ánh trăng Phương Minh mới thấy rõ diện mạo của đối phương.
"Lữ Trí Thần?"
Nhìn thấy Lữ Trí Thần, Phương Minh ban đầu có hơi kinh ngạc, nhưng liền lập tức hiểu ra. Lữ Trí Thần hận mình, biết mình ở nhà họ La nên mới thừa dịp đêm khuya muốn trả thù mình đây mà.
"Xảy ra chuyện gì?"
Đúng lúc này, cách đó không xa có tiếng nói. Người nhà họ La xuất hiện. Rõ ràng người nhà họ La rất chú ý an toàn của Phương Minh, sắp xếp người trông chừng.
"Cậu Phương, xảy ra chuyện gì vậy?"
La Dương và người nhà họ La thấy Lữ Trí Thần ngã trên mặt đất, lại nhìn thấy Phương Minh đang đứng đó, con mắt hơi co lại, trong lòng đã hiểu chuyện gì xảy ra.
"Cậu Phương yên tâm, chuyện này nhà họ La chúng tôi chắc chắn sẽ làm rõ cho cậu."
Phương Minh không nói gì. Cậu biết nếu người nhà họ La xuất hiện, cậu sẽ không có cơ hội tiếp tục ra tay với Lữ Trí Thần. Nhưng nhà họ La nếu đã nói vậy, vậy chắc chắn họ sẽ làm rõ chuyện này cho cậu.
Để người nhà họ La mang Lữ Trí Thần đi, Phương Minh đứng ở cửa viện cả buổi, ngay sau đó đột nhiên nghĩ ra gì đó, vội vàng xoay người trở về sân, vào phòng mình.
Con khỉ kia vẫn còn nằm trên mặt đất. Thấy Phương Minh quay lại, nó liền giương nanh múa vuốt. Phương Minh không quan tâm vẻ hung dữ của nó, đi lên trước, nắm con khỉ nhấc lên, rồi lấy tay sờ mông nó mấy cái. Không lâu sau, cậu lấy từ đó ra một mảnh giấy.
Mảnh giấy đầy nếp gấp. Mắt Phương Minh sáng lên. Sau khi đọc xong mảnh giấy, trên khuôn mặt cậu chỉ còn lại hàn quang.

Ở một nơi khác, trong viện Mục Võ ở.
Lữ Trí Thần quỳ gối trong viện, Mục Võ quay lưng về phía anh ta. Các lão giả khác thì đứng bên cạnh Mục Võ, vẻ mặt căm tức nhìn Lữ Trí Thần.
"Lữ Trí Thần, cậu có biết hành động của cậu mang đến cho Nhị công tử bao nhiêu phiền phức không?”
"Đã nói trước rồi, Nhị công tử đã nghĩ ra kế sách đối phó Phương Minh rồi. Cậu không được Nhị công tử cho phép, lại dám âm thầm động thủ với Phương Minh, theo lý phải bị nghiêm trị."
Lữ Trí Thần quỳ gối không nói một lời, mắt nhìn chằm chằm Mục Võ.
"Con khỉ ngươi khống chế đâu?"
Một hồi lâu sau, Mục Võ đột nhiên mở miệng hỏi.
"Ở trong viện Phương Minh."
"Đi tìm người nhà họ La, bảo họ đem con khỉ đó lại đây."
Mục Võ cuối cùng cũng xoay người lại, mắt nhìn về phía một ông lão bên cạnh, ra lệnh nói.
“Vâng.”

Mười lăm phút sau, ông lão đem con khỉ về viện. Mục Võ vươn tay phải ra, con khỉ kia bị hắn ta chộp lấy giữa không trung. Con khỉ giãy giụa, sau đó không đến ba giây thì dừng lại.
“Răng rắc!”
Mục Võ trực tiếp vặn đứt cổ con khỉ, sau đó tùy tiện vứt con khỉ xuống đất.
"Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha."
Mục Võ bình thản nói, nói xong thì trở về phòng. Lữ Trí Thần nhìn Mục Võ biến mất, thở phào một hơi, cứng người ngã xuống đất.
"Hiện tại biết sợ thì sớm đừng làm."
"May nhờ Nhị công tử nhân từ, bằng không hiện tại cậu chỉ còn cái xác thôi đấy."
Lữ Trí Thần không trả lời, chỉ quỳ rạp trên mặt đất mắt nhìn xác con khỉ bị đứt đầu kia. Một hồi lâu lúc, đợi cho tất cả mọi người đều đi rồi, anh ta mới đứng dậy, nhặt xác con khỉ lên, sau đó khập khiễng đi về phòng mình.

"Cậu Phương."
Sáng sớm hôm sau, Phương Minh vừa mới mở cổng viện, La Dương đã đứng đợi ở đó. Ngoài La Dương còn có hai ông lão cũng đang đứng bên cạnh.
"Cậu Phương, chuyện xảy ra tối hôm qua, tộc trưởng chúng ta cảm thấy rất có lỗi, nên đã cố ý tăng cường phòng bị. Hai người này đều là cao thủ của tộc tôi, là tộc trưởng cố ý sắp xếp để bảo vệ an toàn cho cậu Phương."
Nghe La Dương giải thích, Phương Minh liền nhìn qua hai ông lão. Từ khí tức cường đại tản ra từ người đối phương, Phương Minh dám chắc, hai người này chắc hẳn đã đạt đến cảnh giới cấp Địa.
Trưởng lão nhà họ La cũng là cảnh giới cấp Địa. Nói cách khác, hai ông lão này là một trong những trưởng lão của nhà họ La. Căn cứ theo sự hiểu biết của cậu về nhà họ La, nhà họ La có tổng cộng tám vị trưởng lão.
Nhà họ La, thật đúng là hào phóng.
Nếu không đọc nội dung trong mảnh giấy hôm qua, Phương Minh thật sự đã tin nhà họ La quan tâm đến an toàn của cậu. Nhưng bây giờ, cậu chỉ dùng ánh mắt như cười như không nhìn hai ông lão này rồi nói: "Không cần, tôi đã quyết định hôm nay sẽ rời đi."
"Hôm nay đã rời đi rồi sao?"
La Dương hơi sửng sốt, không ngờ Phương Minh sẽ đột ngột nói muốn rời đi. Phải biết rằng tiệc lần này họ chuẩn bị đến ba ngày, không có khách nào về trước cả.
"Cậu Phương, có thể cậu không biết chuyện này. Các tộc trưởng lúc này đang luyện chế Đại La Kim Quả Đan. Luyện chế Đại La Kim Quả Đan cần thời gian ba ngày. Ba ngày sau tộc trưởng sẽ dựa theo giao hẹn lúc trước giao Đại La Kim Quả Đan cho cậu."
Một trong các trưởng lão nhà họ La lên tiếng. Nghe trưởng lão nói thế, Phương Minh cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng rồi cậu vẫn gật đầu, cười nói: "Nếu là như vậy, tôi sẽ ở lại thêm hai ngày nữa vậy."
Trò chuyện với La Dương vài câu xong, Phương Minh về viện. Ngay khi đóng cửa viện, cậu nhìn thấy bóng dáng hai ông lão đi qua hai bên, đặt ở đó một cái bàn thạch.
Rõ ràng, hai trưởng lão nhà họ La này sẽ đứng thủ trước cửa viện cậu cả ngày lẫn đêm.
Nhưng Phương Minh càng biết rõ, hai người này bảo hộ cậu là giả, mục đích thật khi canh giữ ở cửa chính là muốn giám thị cậu, ngăn cản cậu rời khỏi nhà họ La.
Mắt Phương Minh ánh lên hàn quang. Sau khi đóng cửa viện, cậu đi thẳng về phòng, sau đó gọi điện thoại cho bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận