Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 565: Bị Hàn Kiều Kiều nhìn thấu rồi sao?

Chương 565: Bị Hàn Kiều Kiều nhìn thấu rồi sao?
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
"Long lão, không nên nghe thằng nhóc này nói bậy, nhà họ Long chắc chắn đã trúng thiên chú, bởi vì ngoại trừ thiên chú ra không còn nguyên nhân nào khác có thể giải thích chuyện đã phát sinh trên người nhà họ Long."
Cao Nguyên Châu hơi nóng nảy, bởi vì chuyện này dính đến vấn đề mặt mũi của sư phụ ông ta, lại càng dính đến tôn nghiêm của nhất mạch bọn họ, nếu nhà họ Long không trúng thiên chú, không phải đồng nghĩa với tự nhiên với sư phụ mình làm trễ nãi nhà họ Long hơn mười năm, làm hại nhà họ Long tìm nhầm phương hướng sao?
Đây là chuyện mà Cao Nguyên Châu không thể nào chấp nhận được, cho nên ông ta nhất định phải phản bác Phương Minh, cậu nói không phải thiên chú là không phải thiên chú thật sao? Vậy cậu nói xem là vì nguyên nhân gì?
Đối mặt với ánh mắt phẫn nộ của Cao Nguyên Châu, Phương Minh chỉ cười cười, ngược lại cũng không quá tức giận, đây là vấn đề lập trường, thân làm đồ đệ của người ta đương nhiên muốn bảo hộ tôn nghiêm của sư môn mình, Cao Nguyên Châu có phẫn nộ cũng không có gì lạ cả.
"Nếu như tôi đoán không nhầm, hẳn là phần gia phả trước khi gia đình ông di chuyển tới đây rất mơ hồ, đoán chừng trên gia phả chỉ có vài nét bút mà thôi, đúng không?"
Phương Minh nhìn về phía Long Hưng Bang, mà sau khi Long Hưng Bang nghe lời của Phương Minh nói lập tức gật đầu, nói tiếp: "Thực sự giống với Tần tiểu huynh đệ nói, về những tổ tiên trước khi tổ tiên tôi chuyển đi, trong gia phả không có ghi chép gì nhiều, toàn bộ nội dung cũng chỉ có vài nét bút như vậy, thậm chí ngay cả tên của tổ tiên cũng không quá rõ ràng."
Đối với một gia tộc, thế hệ đứt đoạn là chuyện rất bình thường, gần như gia tộc nào cũng sẽ trải qua chuyện đó, chẳng qua thời gian đứt đoạn không giống nhau mà thôi. Dù sao thời cổ đại cũng rất loạn lạc, sau khi chạy tị nạn có vứt bỏ gia phả cũng không có gì lạ.
Cho nên người xưa có một câu liên quan tới những người cùng họ như thế này: "Năm trăm năm trước là một nhà", đây cũng không hoàn toàn là câu khách sáo vui đùa, mà có khả năng rất lớn là người một nhà thật.
Long Hưng Bang vốn không để chuyện sự tích cùng họ tên của tổ tiên trước khi chuyển dời không rõ ràng kia trong lòng, trên thực tế ông ta cũng đã từng nói chuyện này với sư phụ của Cao Nguyên Châu, thế nhưng sư phụ của Cao Nguyên Châu lại không suy nghĩ theo phương hướng ấy.
"Cái họ Long này không phải là họ mà ai cũng có thể sử dụng."
Phương Minh ý vị thâm trường nói một câu, từ xưa đến nay, long tượng trưng cho hoàng quyền, hoàng đế là ngôi cửu ngũ, là chân long thiên tử, căn bản sẽ không cho phép có họ Long nào khác tồn tại.
Thời cổ đại, vì lộ rõ sự đặc thù của hoàng quyền, sau khi hoàng đế mới xuất hiện, người có cùng họ hoặc cùng tên với hoàng đế phải thay đổi tên để tránh tị hiềm, làm sao có thể cho phép có họ Long tồn tại.
Long Hưng Bang là đời thứ mười hai, như vậy tất nhiên tổ tiên của ông ta đã ra đời từ triều đại nhà Thanh, mà triều đại nhà Thanh quản lý tên chữ cực kỳ nghiêm ngặt, chớ nói chi là cả một họ Long như vậy.
"Tần tiểu huynh đệ, lời cậu nói tôi cũng biết, nhưng vì cứ sau ba đời nhà họ Long tôi lại xuống dốc, mà khi sa sút gần như là nghèo rớt mùng tơi phải bán gia sản lấy tiền, ngay cả một số bút ký của tổ tiên cũng bị bán mất, cho nên vì sao phải mang họ Long, lại phải mang tới những mười hai đời, tôi cũng không rõ ràng lắm."
Long Hưng Bang không rõ ràng lắm, thế nhưng trong lòng Phương Minh đã có một suy đoán, chỉ có điều lúc này cậu không thể nói thẳng suy đoán trong lòng ra được.
"Ừm, ba ngày sau trở lại đi."
Nghe được Phương Minh nói như vậy, trên mặt Long Hưng Bang không những không có vẻ thất vọng, ngược lại trong đôi mắt già nua còn có thoáng qua tinh quang, bởi vì trong lời nói của Phương Minh có truyền lại một tin tức, đó chính là ba ngày sau cậu sẽ cho ra một đáp án.
Bởi vì bọn họ đều cho rằng sau lưng Phương Minh có cao nhân tồn tại, nên trong suy nghĩ của Long Hưng Bang, hẳn là Phương Minh muốn đi tìm vị cao nhân kia, để vị cao nhân kia đưa ra phán đoán, vì vậy mới nói bọn họ ba ngày sau hãy trở lại.
Nghĩ tới đây, Long Hưng Bang trịnh trọng quay qua ôm quyền với Phương Minh, nói: "Cậu Tần, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nếu có thể giải quyết chuyện này, nhà họ Long tôi tất có thâm tạ."
Long Hưng Bang nói lời này là muốn Phương Minh chuyển lời tới vị cao nhân phía sau cậu, chỉ là Long Hưng Bang không biết, phía sau Phương Minh vốn dĩ không có cao nhân gì cả, cái gọi là cao nhân chính là bản thân cậu.
Sau khi tiễn Long Hưng Bang cùng Cao Nguyên Châu, Phương Minh đang chuẩn bị trở về gian nhà của mình, kết quả lại thấy Hàn Kiều Kiều đang đứng bơ vơ bên cạnh đập chứa nước.
"Cô Hàn có tâm sự sao?"
Mặc dù biết bản thân mình không nên có liên quan quá nhiều tới Hàn Kiều Kiều, nhưng khi thấy Hàn Kiều Kiều đứng đây một mình, hơn nữa lại không còn dáng dấp quyến rũ khêu gợi ngày thường, giữa hai đầu lông mày có một nét u sầu không thể xóa hết, Phương Minh không nhịn được đi tới mở miệng hỏi.
"Tôi thì có thể có tâm sự gì, chẳng qua là thích loại cuộc sống nhàn nhã nơi ruộng đồng này thôi, ngẫm nghĩ lại, cũng không biết bao nhiêu năm rồi tôi chưa được sống cuộc sống như vậy, rồi lại nhớ tới quãng thời gian khi còn bé."
Đối với hồi ức khi còn bé mà Hàn Kiều Kiều nhắc tới, đương nhiên Phương Minh cũng hiểu rõ trong lòng, hồi ức kia cũng là một hồi ức đẹp trong lòng cậu.
"Con người luôn luôn phải lớn lên, quá khứ cuối cùng cũng đã qua, vì sao không mong chờ tương lai chứ? Tương lai có lẽ sẽ tốt đẹp hơn thì sao?"
Nghe được lời của Phương Minh, Hàn Kiều Kiều quay đầu đưa mắt nhìn thoáng qua Phương Minh, con ngươi như nước nhìn chằm chằm cậu khiến đáy lòng cậu có chút sợ hãi, mà khi cậu chuẩn bị lên tiếng, rốt cục Hàn Kiều Kiều cũng mở miệng.
"Tôi vẫn hi vọng có thể trở lại quá khứ, quay về quãng thời gian ấy."
"Tại sao vậy? Lẽ nào lúc đó cô Hàn có chuyện tiếc nuối gì sao?"
Phương Minh có chút tò mò, mặc dù ngày tháng khi còn bé rất tươi đẹp, không có bất kỳ phiền não gì, nhưng cũng không đến mức khiến Hàn Kiều Kiều hoài niệm như vậy đúng không? Hay quá khứ mà Hàn Kiều Kiều nhắc tới không phải quãng thời gian mà bọn họ biết nhau?
"Đương nhiên là có chuyện tiếc nuối, nếu có thể trở lại thời kỳ đó, tôi nghĩ tôi sẽ không bỏ qua cậu ấy, càng sẽ không để cậu ấy bị người khác cướp đi."
Khuôn mặt Hàn Kiều Kiều có vẻ khổ sở, nếu năm đó cô ấy không kiêu ngạo như vậy, nếu năm đó cô ấy có thể nhận ra tình cảm của mình, như vậy liệu có phải sẽ không tới lượt Diệp Tử Du không? Mà Phương Minh cũng sẽ thuộc về cô ấy...
"Ai vậy?" Ngay từ đầu Phương Minh đã nghe không hiểu, thuận miệng hỏi.
"Một tiểu đạo sĩ."
Ách...
Phương Minh cạn lời, cho dù cậu có ngốc hơn nữa cũng biết Hàn Kiều Kiều đang nói tới chính bản thân cậu, chỉ là, Hàn Kiều Kiều thích mình sao? Cậu thật sự không nghĩ đến điều đó, căn bản cũng không dám suy nghĩ theo phương hướng đó.
"Cô Hàn, những chuyện này cô không nên nói cho tôi biết, nếu như chuyện này lộ ra ngoài, đoán chừng sẽ khiến đám fans của cô phát điên mất."
Hàn Kiều Kiều nghiêm túc đưa mắt nhìn thoáng qua Phương Minh, "Sở dĩ tôi nói cho cậu biết những chuyện này là vì cậu rất giống cậu ấy, cái giống tôi nói tới không phải tướng mạo, luận tướng mạo cậu ấy còn không đẹp trai bằng cậu, tôi muốn nói tới thần thái còn có giọng nói chuyện, cùng với khí chất nữa."
Nghe được lời của Hàn Kiều Kiều, khóe miệng Phương Minh co quắp một cái, cậu không biết bản thân mình nên vui vẻ hay nên tức giận.
"Được rồi, tôi về nhà gỗ trước đây."
Hàn Kiều Kiều cũng không biết mình vì sao mình lại nói những lời này với một người xa lạ, lẽ nào vì khí chất của đối phương rất giống Phương Minh sao?
Xoay người rời đi, sau khi đi được vài mét, đột nhiên Hàn Kiều Kiều quay đầu hô một câu, "Phương Minh!"
"Ở... Ách, cô Hàn kêu ai vậy?"
Trong vô thức, Phương Minh đáp lại một chút, chẳng qua cậu lập tức kịp phản ứng tìm đường lui cho mình, còn làm bộ nhìn trước sau chung quanh một chút.
"Không có gì."
Đôi mắt phượng của Hàn Kiều Kiều hơi nhếch lên, dùng ánh mắt ý vị thâm trường liếc nhìn Phương Minh, ngay sau đó xoay người trực tiếp rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận