Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 266: Lời mời của Tào Tĩnh Như

Chương 266: Lời mời của Tào Tĩnh Như
Ngày kế tiếp, có một chiếc xe chờ ở trước cửa biệt thự của Phương Minh.
"Là anh?"
Nhìn thấy Mạc Thập Tam đang dựa vào cửa xe, Phương Minh hơi kinh ngạc, sao anh ta lại đột nhiên tìm cậu nhỉ? Siêu Phẩm Vu Sư Trailer
"Cậu Phương, môn chủ sai tôi mời cậu qua đó một chuyến."
Mạc Thập Tam cũng không nói nhiều, Phương Minh nghe vậy trầm ngâm một chút, dù sao thì người kia cũng là mẹ của Hàn Kiều Kiều, đương nhiên phải nể mặt mũi của bà ấy.
"Đại Trụ, tôi có việc phải đi một chút, cậu cùng La huynh hai người tới cửa hàng trước đi."
Đại Trụ không nói gì thêm, La Cẩm Thành thì nhìn chằm chằm Mạc Thập Tam dò xét nửa ngày, sau đó mới nhíu mày rời đi.
"Đại Trụ, người lúc nãy thật là không đơn giản." Sau khi ra khỏi tiểu khu, La Cẩm Thành mới nói chuyện này với Đại Trụ.
"Thế nào, người kia có vấn đề gì không?"
"Trên người người này có một luồng sát khí rất nặng, hơn nữa còn là huyết sát chi khí, nếu như tôi đoán không sai thì hẳn người này đã giết rất nhiều người."
Lời này của La Cẩm Thành khiến Đại Trụ trở nên khẩn trương hơn hẳn: "Phương Minh ở cùng một người nguy hiểm như vậy chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Nói xong, Đại Trụ liền muốn quay người đi về thế nhưng lại bị La Cẩm Thành ngăn cản.
"Không nên gấp gáp." La Cẩm Thành an ủi: "Tôi còn có thể nhìn ra, ông chủ Phương đương nhiên cũng có thể nhìn ra, hơn nữa nhìn bộ dáng của ông chủ Phương hẳn là có quen biết đối phương, cho nên có lẽ sẽ không có nguy hiểm gì, chỉ là tôi có chút hiếu kỳ nên mới nói với cậu một câu thôi."
La Cẩm Thành cảm thấy hiếu kỳ với thân phận của Mạc Thập Tam, ở thời đại hòa bình này trừ đám tà giáo trong giới tu luyện, người bình thường khó có ai có huyết sát chi khí nồng đậm như vậy, mà người kia, nhìn sơ qua cũng có thể nhận ra anh ta không phải người trong giới tu luyện, vậy huyết sát chi khí nồng đậm đó từ đâu mà ra?
Không nói tới sự hiếu kỳ của La Cẩm Thành nữa, lúc này Phương Minh đang ngồi trên xe của Mạc Thập Tam, mà tên Mạc Thập Tam này vẫn là một bộ tích tự như kim lúc trước.
"Anh bị thương?"
Sau một hồi chăm chú quan sát dò xét Mạc Thập Tam, Phương Minh đột nhiên mở miệng.
Mạc Thập Tam lúc này mới liếc Phương Minh một cái, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, bởi anh ta rõ ràng thương thế của bản thân. Anh ta là bị nội thương, vết thương do một cao thủ nội gia gây ra, từ ở bề ngoài căn bản không thể nhìn thấy vấn đề gì.
Thấy Mạc Thập Tam không trả lời, Phương Minh cũng cười cười một tiếng rồi im lặng, Mạc Thập Tam bị thương là chuyện của anh ta, không liên quan gì tới cậu.
Mà lại, Thanh Y Môn chính là một môn phái trong giang hồ, nếu có đánh nhau với môn phái khác cũng là chuyện bình thường tới không thể bình thường hơn, Mạc Thập Tam có thể coi là một đàn em đỉnh cấp trong môn phái, bị thương trong lúc đánh nhau cũng không có gì là lạ.
Một giờ sau, xe là tiến vào một sơn trang xa lạ, mà lần này Phương Minh có thể cảm nhận rõ ràng sơn trang phòng vệ còn nghiêm ngặt hơn Nông Gia Nhạc lần trước, cách mỗi 3 - 5m liền lại có một người đàn ông áo đen đứng bảo vệ, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm bốn phía.
Nơi này là một đường khẩu của Thanh Y Môn?
Phương Minh suy đoán trong lòng, mà Mạc Thập Tam lái xe vào sơn trang sau đó dừng lại ở một hậu viện.
Xuống xe, Mạc Thập Tam trực tiếp đi về phía cửa hậu viện, thế nhưng ngay khi tại bước vào cửa hậu viện đột nhiên anh ta dừng bước, quay đầu nhìn về phía Phương Minh: "Cẩn thận lão đầu mặc ma y(1)."
(1)Ma y: đồ được may từ vải lanh
Nghe được lời của Mạc Thập Tam, Phương Minh hơi kinh ngạc, cậu không nghĩ tới Mạc Thập Tam vậy mà lại mở miệng nhắc nhở chính mình, điều này thật đúng là không giống với tính cách của đối phương chút nào.
Nhưng mà Phương Minh vẫn gật đầu cười cười lễ phép, chỉ là hành động này của cậu giống kiểu tự mình đa tình, bởi sau khi Mạc Thập Tam nói xong lời này liền trực tiếp là quay người đi thẳng tới phía trước.
Hậu viện của sơn trang rất lớn, mà người Phương Minh nhìn thấy đầu tiên chính là Hàn Kiều Kiều, hôm nay Hàn Kiều Kiều mặc một bộ váy Lace màu đen, lạnh lùng ngồi im ở đó.
Mẹ của Hàn Kiều Kiều là Tào Tĩnh Như thì là ngồi trên một chiếc ghế bành ở bên kia, sau lưng Tào Tĩnh Như còn có một lão giả đang đứng, lúc này sắc mặt của lão giả vô cùng âm trầm, hai mắt lão nhìn chằm chằm vào đám người đối diện.
Đối diện với Tào Tĩnh Như là một ông lão mặc áo bào màu xanh đang ngồi trên ghế, trong tay lão không ngừng vuốt vuốt bốn quả óc chó, mà bên cạnh ông lão này còn có một ông lão mặc ma y, hai mắt sáng ngời có thần.
Đằng sau hai lão giả này có một người đàn ông trẻ tuổi cùng hai người đàn ông trung niên đang đứng, sau cùng chính là hơn mười người đàn ông mặc đồ đen.
"Hai bên đang đàm phán?"
Phương Minh nhíu mày, cậu rõ ràng có thể cảm nhận được sự thù địch của hai bên, thế nhưng nếu là đàm phán gì đó thì mẹ của Hàn Kiều Kiều gọi cậu với cô ấy tới đây để làm gì?
Đi lên trước, đầu tiên là Phương Minh cười với Hàn Kiều Kiều, sau đó mới quay qua Tào Tĩnh Như: "Chào dì Tào."
"Phương Minh tới ngồi đi."
Tào Tĩnh Như cũng cười với cậu một cái, chỉ là nụ cười này có vẻ hơi miễn cưỡng, mà Hàn Kiều Kiều ở bên cạnh thì càng trực tiếp hơn, cô ấy níu lấy cánh tay cậu kéo cậu ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
"Cậu tới làm gì?" Hàn Kiều Kiều chớp chớp mắt khó hiểu.
"Mẹ cô gọi tôi tới." Phương Minh cũng cảm thấy khó hiểu, Hàn Kiều Kiều không biết chuyện này sao?
"Bà ấy gọi cậu tới? Rốt cuộc trong hồ lô của bà ấy có bán thuốc gì vậy không biết?"
Hàn Kiều Kiều nhìn mẹ mình khó hiểu, trên thực tế cô cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ là sáng sớm hôm nay Mạc Thập Tam đột nhiên xuất hiện trước nhà cô ấy, ban đầu cô ấy cũng không muốn đi, thế nhưng nếu cô không đi thì Mạc Thập Tam cũng không đi. Vì sợ người khác phát hiện rồi chú ý, cuối cùng Hàn Kiều Kiều cũng chỉ đành bất đắc dĩ lên xe.
"Chờ xem, tôi nghĩ chẳng mấy chốc sẽ có đáp án."
Trong mắt Phương Minh hiện lên vẻ suy tư, mẹ của Hàn Kiều Kiều gọi cậu cùng Hàn Kiều Kiều đến, khẳng định không phải vì ôn chuyện đơn giản như vậy.
"Tào môn chủ, nên cho chúng tôi một đáp án rồi." Đối diện, ông lão vẫn đang vuốt vuốt quả óc chó dừng lại động tác, nhìn chằm chằm Tào Tĩnh Như.
Tào Tĩnh Như mỉm cười, đột nhiên chỉ Phương Minh nói ra: "Quên giới thiệu, đây chính là bạn trai của con gái tôi, Phương Minh."
Tào Tĩnh Như vừa nói ra lời này liền khiến Phương Minh sững sờ một chút, thế nhưng cậu lập tức nghĩ đến hiểu lầm lần trước, cũng chỉ có thể là bất đắc dĩ cười cười, nhưng mà bên kia, lão giả vuốt vuốt quả óc chó trầm mặt xuống, mà người thanh niên phía sau ông ta càng trực tiếp hơn, nhìn Phương Minh với con mắt hình viên đạn.
"Tào môn chủ, lời này của bà là cố ý lôi tôi ra làm trò cười sao?"
"Tôi không có ý này, Vương bang chủ vì sao lại nghĩ như vậy? Con gái của ta cũng không còn nhỏ nữa, chẳng lẽ con bé không thể có bạn trai?" Tào Tĩnh Như nhàn nhạt hỏi ngược lại.
"Có, đương nhiên có thể có, nhưng chỉ sợ ngươi con rể này của bà là một người đoản mệnh, đến lúc đó con gái của bà sẽ phải thành quá phụ trẻ tuổi."
Vương Chấn Thiên cười âm hiểm, mà ông ta vừa nói ra lời này sắc mặt của Tào Tĩnh Như cùng Hàn Kiều Kiều trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, Hàn Kiều Kiều đang muốn mở miệng, thế nhưng Phương Minh lại ngăn cô ấy.
"Lão già này từ đâu tới đây đánh rắm, lại còn đánh rắm thối như thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận