Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 994: Kế hoạch của Phương Minh

Chương 994: Kế hoạch của Phương Minh
Một đạo, hai đạo...
Khi tay của Phương Minh cầm tới đạo thiên địa pháp tắc thứ hai, cậu cảm nhận được không gian chung quanh bắt đầu trở nên vặn vẹo khiến cậu cảm thấy hít thở không thông, cùng lúc đó, gió xoáy lại một lần nữa hỏng mất.
Phốc!
Lần này khi gió xoáy tan vỡ đã bộc phát ra năng lượng khiến cậu phun một ngụm máu tươi, lực lượng này quá kinh khủng, kinh khủng tới mức sắp xé rách thân thể của cậu.
"Thời gian, ngưng kết!"
Trong lúc nguy cấp, Phương Minh lại điều động lực lượng của pháp tắc Thời gian, khiến lực lượng này ngưng kết lại trong nháy mắt, tuy rằng thời gian ngưng lại không được một hơi nhưng đã đủ để cậu có thể lui về phía sau giảm xóc một chút.
Rầm!
Cuối cùng thân thể Phương Minh nặng nề bay ra ngoài, trực tiếp đâm thẳng vào một ngọn núi.
Chuỗi biến hóa này khiến tất cả mọi người ở hiện trường hoang mang, bởi vì những chuyện mà bọn họ nhìn thấy chỉ là Phương Minh đưa tay bắt lấy pháp tắc Thời gian, cũng chính là cầu vồng kia, ngay sau đó lại thấy thân thể Phương Minh đập thẳng lên ngọn núi.
"Ai có thể nói cho ta biết đã có chuyện gì xảy ra không?"
"Không phải cậu ta đã bắt được pháp tắc Thời gian ấy ư? Chuyện này là sao?"
Vô số tiếng nghi ngờ vang lên, mà ngay cả những cường giả Thiên Cấp kia cũng không hề biết chuyện gì đã xảy ra, bởi vì Phương Minh chỉ thay đổi trật tự thời gian ở một khu vực nhỏ xung quanh cậu mà thôi.
Lúc này trong tổ từ của nhà họ Phương, trong đôi mắt già nua của lão tổ nhà họ Phương lóe ra tinh quang, trên mặt lộ ra vẻ bừng tỉnh, nhẹ giọng nói: "Trong thời gian ngắn như vậy mà cậu ta có thể nghĩ ra được kế hoạch như thế, chẳng trách có thể thu được nhiều cơ duyên lớn như vậy, dũng khí cùng trí lực này vượt xa người khác."
Lấy cảnh giới của hắn, đương nhiên có thể cảm thụ được biến hóa của pháp tắc Thời gian, cũng biết rõ Phương Minh đã làm gì.
"Đáng tiếc, đây là thiên địa pháp tắc hội tụ mà thành, muốn khiến thời gian đảo lưu khó khăn tới mức nào… Trừ phi cậu ta còn nắm trong tay pháp tắc Không gian."
Lão tổ nhà họ Phương lắc đầu, thở dài một cái, pháp tắc Thời gian cũng không phải vạn năng, ở một số không gian đặc thù, có nắm pháp tắc Thời gian trong tay cũng không thể trở thành vô địch được.
Khi năng lượng ở bên trong những không gian đặc thù này đã đạt tới một trình độ nhất định, tùy tiện điều động pháp tắc Thời gian sẽ chỉ khiến không gian trong đoạn thời gian đó xuất hiện đổ nát, khiến bản thân mình bị lực lượng pháp tắc Không gian phản phệ.
Hiện tại Phương Minh là bị lực lượng pháp tắc Không gian đánh bị thương.
"Khụ khụ..."
Đứng lên từ giữa hố đá, Phương Minh lau vết máu nơi khóe miệng, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắt dĩ, lần này thật sự là đùa lớn rồi.
Cậu vốn định mượn lực lượng của pháp tắc Thời khiến thời gian đảo ngược, sau đó một lần nữa thu hoạch năm đạo thiên địa pháp tắc, nhưng ai có thể nghĩ tới cuối cùng lại tạo thành không gian tan vỡ, nếu không phải có pháp tắc Thời gian tranh thủ thời gian một hơi thở cho mình, hiện tại đoán chừng thân thể mình đã bị lực lượng không gian xé nát.
"Xem ra lực lượng của pháp tắc Thời gian cũng không phải vạn năng, thậm chí nếu những cường giả Thiên Cấp nắm những thiên địa pháp tắc khác có thể nghiên cứu những pháp tắc đó tới cảnh giới cao cấp, sợ rằng pháp tắc Thời gian của mình cũng không thể làm gì người ta được."
Cho dù pháp tắc Thời gian rất lợi hại, nhưng cuối cùng cũng phải có một mức độ, không thể nào là vô địch được.
Điều may mắn nhất là lần này cậu còn có thể mò được hai đạo thiên địa pháp tắc khác, có thể nói kế hoạch này cũng không phải không thu hoạch được gì.
"Phương Minh, cậu không sao chứ?"
Bên tai Phương Minh vang lên tiếng truyền âm của đại trưởng lão nhà họ Phương, Phương Minh lắc đầu, biểu thị bản thân mình không sao cả.
Thấy câu trả lời chắc chắn của Phương Minh, các trưởng lão nhà họ Phương mới thở phào nhẹ nhõm, không sao là tốt rồi, mặc dù Phương Minh không lựa chọn sáu đạo thiên địa pháp tắc trực tiếp đạt tới cảnh giới thiên vương, nhưng có thể khống chế pháp tắc Thời gian cũng không tệ.
Chí ít, trong số những cường giả vừa đột phá tới Thiên Cấp, người có thể khống chế pháp tắc Thời gian như Phương Minh tuyệt đối là vô địch.
"Cái kia, Tư Đồ lão đệ, còn có Thương Hải lão đệ, dựa theo ước định hẳn cũng đã tới lúc hai người luận bàn cùng Phương Minh một chút, ở chỗ này sao?"
Thất trưởng lão nhà họ Phương cười ha hả nhìn về phía Tư Đồ Hòa cùng Chu Thương Hải, khóe miệng Chu Thương Hải co quắp một cái. Luận bàn? Hắn lại không có sở thích tự tìm tai vạ...
Mặc dù không biết rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vì sao Phương Minh lại bị thương, nhưng nếu trưởng lão nhà họ Phương đã hỏi như vậy, chắc hẳn là vì hắn đã nhận được câu trả lời khẳng định từ phía Phương Minh, cũng nói rõ Phương Minh vẫn còn sức đánh một trận.
"Cái kia… Tư Đồ huynh?"
Chu Thương Hải đá quả bóng qua cho Tư Đồ Hòa, lúc này trong lòng Tư Đồ Hòa cũng hơi lúng túng một chút, không luận bàn? Vậy đồng nghĩa với bản thân mình nhận thua, cũng khiến Tông Thánh Cung mất hết mặt mũi.
Nói cho cùng, hôm qua người đề xuất muốn luận bàn trước là hắn, hiện tại nếu hắn không “luận bàn”, cho dù hắn có tìm lý do gì đi nữa người khác cũng sẽ cho rằng hắn sợ Phương Minh.
Nói cách khác, hiện tại hắn không còn đường lui nào nữa.
"Pháp tắc Thời gian, loại pháp tắc thần diệu như vậy đương nhiên ta cũng muốn thử một chút, chỉ là không biết Phương Minh có thể chiến đấu nữa hay không? Theo ta thấy dường như trạng thái của hắn lúc này có chút không ổn."
Tư Đồ Hòa cố gắng không để bản thân bị dồn vào đường cùng, mà lời này là bản thân hắn cố ý nói ra, dưới cái nhìn của hắn chắc chắn cơ thể của Phương Minh đã có chút không ổn, vì thế sự lựa chọn tốt nhất lúc này chính là dời cuộc tỷ thí này lại trước.
Cứ như vậy, tất cả mọi người đều có một bậc thang để đi xuống, những người khác cũng sẽ không cảm thấy Tư Đồ Hòa hắn sợ Phương Minh.
Thế nhưng khi Phương Minh đi từ trên núi xuống, nghe thấy những lời Tư Đồ Hòa nói, trên mặt lại lộ ra nụ cười sáng sủa, nói: "Tư Đồ huynh khách khí, chỉ là vết thương nhỏ không đáng kể gì, cũng không ảnh hưởng trận luận bàn giữa ngươi và ta."
"Thật là một tiểu tử giảo hoạt."
Nghe được câu trả lời của Phương Minh, trong lòng Tư Đồ Hòa cuồng mắng, Phương Minh nói lời này cũng là cố ý, vừa cường điệu bản thân mình đã bị thương nhẹ lại vừa quyết tâm phải tiếp tục luận bàn, cứ như vậy, cho dù cậu có thua cũng có thể nói vì bị thương trước nên thua, nếu cậu thắng, Tư Đồ Hòa hắn lại càng mất thể diện hơn.
Ngay cả một người đang bị thương mà hắn cũng không thể đánh thắng, sau này sợ rằng sẽ biến thành trò cười của giới tu luyện.
"Tốt, đã như vậy, vậy thì luận bàn ở nơi này luôn đi."
Các trưởng lão nhà họ Phương trực tiếp quyết định, diện tích của quảng trường này đã đủ rộng để luận bàn, hơn nữa ở đây còn được bố trí có trận pháp, không cần lo chuyện năng lượng giao động khi Phương Minh cùng Tư Đồ Hòa tranh đấu sẽ phá hư chỗ này.
Lúc này hai vị cung chủ Tông Thánh Cung cũng im lặng, đã tới tình cảnh này rồi, đương nhiên Tông Thánh Cung bọn hắn không thể chịu thua, bởi vì nơi này đang có rất nhiều người nhìn chằm chằm bọn hắn….
Rất nhanh đám người vây xem xung quanh quảng trường đã nhường ra một vị trí, tất cả đều lùi đến chỗ bờ biên của quảng trường.
"Họ Tư Đồ, cẩn thận chút, không nên khinh thường."
Hai vị cung chủ Tông Thánh Cung cũng chỉ có thể căn dặn như thế, Tư Đồ Hòa đã đột phá đến cảnh giới Thiên Cấp, đã có thể ngồi ngang hàng với bọn họ.
"Yên tâm, ta sẽ chú ý."
Tư Đồ Hòa gật đầu, đi tới vị trí chính giữa quảng trường, mà ở một bên khác, Phương Minh cũng cất bước đi vào bên trong quảng trường, các trưởng lão nhà họ Phương ngược lại không dặn dò gì, bởi Phương Minh vốn là người chiếm phần thắng.
Vẻ mặt Tư Đồ Hòa rất nghiêm túc, mà ngược lại với hắn, vẻ mặt Phương Minh lại là ung dung thoải mái, cũng không phải Phương Minh thực sự cho rằng mình có thể ăn chắc Tư Đồ Hòa, thoạt nhìn cậu có vẻ ung dung nhưng sự cảnh giác của cậu lại không ít hơn Tư Đồ Hòa chút nào.
"Gió đến!"
Tay phải vung lên, quanh thân Tư Đồ Hòa lập tức có cuồng phong gào thét, cuồng phong này không chỉ xuất hiện xung quanh thân thể hắn mà toàn bộ quảng trường đều xuất hiện cuồng phong, trên mặt những cường giả Địa Cấp hậu kỳ kia lộ vẻ khiếp sợ, chỉ riêng tiếng cuồng phong gầm thét đã khiến bọn họ khiếp sợ thành như vậy.
Nếu bị cơn cuồng phong này quét qua người, cho dù là cường giả Địa Cấp đại viên mãn cũng phải bị trọng thương.
Đây là uy lực của cường giả Thiên Cấp, căn bản không phải cường giả Địa Cấp có thể chống lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận