Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 437: Cách phá giải thuật tìm hồn

Chương 437: Cách phá giải thuật tìm hồn
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Mấy phút sau đó, huyết dịch bắt đầu gần như lắng lại, Phương Minh đi nhanh tới chỗ tiếp theo.
Mà Phương Minh lên xe không đến ba phút, một đoàn người xuất hiện ở chợ nông nghiệp, dẫn đầu là một ông lão.
Ở trên tay của lão giả, có thêm một con bướm giấy, giờ phút này bướm giấy vỗ cánh thật nhanh, tựa hồ là muốn hướng phía một cái hướng khác bay đi.
"Mới vừa rời đi, truy! "
Lão giả hơi nhăn một cái, nhưng lập tức trên mặt lộ ra cười nhạt: "Chạy, hắn chạy không khỏi thành Tương Dương, để hắn nhảy nhót một hồi đi. "
...
Quảng trường Long Dương, là một quảng trường được xây khá sớm trong thành Tương Dương, nơi này nơi có nhiều người lớn tuổi hóng mát nghỉ ngơi, mà ở một góc quảng trường, thì có thêm một đám bồ câu, bình thường có mấy đôi tình lữ trẻ tuổi chạy đến nơi này cho bồ câu ăn, thậm chí còn có không ít người chạy đến nơi chụp hình.
"Ông chủ, bán cho tôi môt túi đồ ăn cho bồ câu. "
"Được."
Cầm túi thức ăn bồ câu, Phương Minh đi tới một cái góc không người, mở túi ra, rồi trộn thức ăn bồ câu lại với huyết dịch, nhẹ khuấy đều một lúc, Phương Minh đi tới giữa đàn bồ câu đàn.
Bởi vì thức ăn bồ cần, những chim bồ câu này nhanh chóng bay về phía Phương Minh, tất cả đều tụ ở xung quanh Phương Minh.
"Này, cậu làm gì vậy, không thấy chúng tôi đang quay quảng cáo sao, cậu không thể cho chúng ăn trễ tí à?"
Cách đó không xa, có một cô gái xinh đẹp đang ngồi ở giữa đàn bồ câu, nở nụ cười với một bên ống kính, hiển nhiên không phải quay phim chụp hình mà quay phim quảng cáo.
Nhưng Phương Minh cũng không có phản ứng lời của đối phương, chỉ nhanh chóng vung toàn bộ thức ăn bồ câu xuống đất, đợi đến khi tất cả bồ câu đều ăn xong, chân phải Phương Minh giẫm mạnh xuống đất một cái.
Vốn dĩ bồ câu đang an tĩnh ăn, đột nhiên thất kinh toàn bộ bay đi, đội ngũ quay chụp đối diện thấy như vậy, toàn bộ đều trợn tròn mắt.
"Cái này... Huyên Huyên, này làm sao còn quay chụp được. "
"Xong, những con chim bồ câu này này vừa bay đi ít nhất hôm nay sẽ không trở lại."
Đội ngũ quay phim bên kia tất cả đều dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía Phương Minh, thậm chí trong đó có hai người đàn ông ỷ mình vóc dáng cao lớn con đi về phía Phương Minh.
"Cậu cố ý tới gây chuyện hả? "
Phương Minh liếc nhìn cái này hai người đàn ông này, không để ý đến, cậu bây giờ không có thời gian phản ứng những người này, sau khi giải quyết mấy vấn đề này, bây giờ cậu cần phải chạy trốn.
"Cậu điếc hay là câm."
Một người đàn ông trong đó định vỗ vai Phương Minh, chỉ là, tay hắn còn chưa đụng tới vai Phương Minh thì thống khổ kêu rên một tiếng, trực tiếp ngã rầm trên mặt đất.
Người đàn ông còn lại đang định ra tay ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn còn không nhìn thấy bạn mình ngã thế nào, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm sao bây giờ?
"Cậu... Cậu... "
Phương Minh không để ý đến người này, lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương, lập tức nhanh chóng rời đi, bởi vì cậu không dám hứa chắc, đợi tiếp nữa, có bóp nát cổ hai người kia không, trong lòng cậu giờ phút này tràn đầy giết chóc và cừu hận, duy nhất một điểm lý trí làm cho cậu có thể bảo trì thanh tỉnh.
"Tiểu thư Huyên Huyên, người này quá dã man, cứ để hắn đi hay chúng ta báo cảnh sát! "
"Quên đi, báo cảnh sát cũng phiền phức, cứ quay vậy đi, không được thì đợi ngày mai! "
Lăng Huyên Huyên lắc đầu, mà nghe được lời của cô, những người khác cũng không nói gì nữa, dù sao vị này chính là chủ của bọn họ, chủ nói như vậy, vậy bọn họ cũng không có gì để nói.
Nhưng mà, lúc đám người Lăng Huyên Huyên tiếp tục quay chụp không đến mấy phút, lại có đoàn người đuổi đến.
Vẫn lão giả tay nâng lấy con bướm, nhưng mà giờ khắc này lông mày của hắn hoàn toàn nhíu lại, bởi vì cong bướm ở lòng bàn tay hắn lúc này lại bay tán loạn như mấy con ruồi, căn bản cũng không có hướng cụ thể.
"Chuyện gì xảy ra, tại sao sẽ như vậy, lẽ nào hắn còn có thể hóa thân hàng vạn hàng nghìn hay sao? "
Trên mặt lão giả lộ ra vẻ khiếp sợ, bướm giấy này là do một cường giả am hiểu thuật tìm hồn trong tộc luyện chế được, chỉ cần Phương Minh vẫn còn ở trong thành Tương Dương thì có thể định vị được, mà bọn họ chỉ cần căn cứ vào phương hướng con bướm giấy này chỉ là có thể tìm được Phương Minh.
Nhưng bây giờ, con bướm giấy này lại như con ruồi không có phương hướng, xảy ra chuyện này chỉ có một khả năng, đó chính là Phương Minh cũng lúc xuất hiện ở hơn mười chỗ, nhưng việc này rõ ràng là không thể nào.
"Con bướm giấy truy tung đến quảng trường vẫn tốt, nhưng quảng trường rồi lại biến thành như vậy, cũng có thể nói hắn động tay động chân ở quảng trường này, làm cho thuật truy hồn mất hiệu lực. "
Ánh mắt của lão giả nhìn phía những phương hướng khác, khi thấy đoàn quay chụp bên kia, hai mắ sáng lên, một người trung niên ở bên cạnh thì thầm bên tai vài câu.
"Hỏi mấy người chuyện này, mọi người có thấy một thanh niên ở quảng trường. "
Người đàn ông trung niên đi lên trước, từ trong lòng móc ra một tấm hình, chính là ảnh Phương Minh.
"Tôi... "
"Gặp qua, mới vừa rồi, hắn đi hướng kia."
Lăng Huyên Huyên chỉ một hướng, người đàn ông trung niên trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng, vội vã chạy về bên người lão giả, không bao lâu, đoàn người lão giả đi về phía Lăng Huyên Huyên chỉ.
"Huyên Huyên, rõ ràng cậu kia đi bên kia, sao cậu muốn lừa bọn họ. "
Lăng Huyên Huyên nghe bạn mình nói, nở nụ cười tiểu ma nữ: "Không có gì, chính là cảm thấy chơi vậy vui thôi."
...
Rời quảng trường mười km, Phương Minh đi vào một quán cà phê, hiện tại tạm thời bỏ truy tung, cậu phải vạch ra một kế hoạch chạy trốn khỏi thành Tương Dương thật tốt.
Ở lại thành Tương Dương đợi càng lâu càng nguy hiểm, người nhà họ Mục khẳng định sẽ không ngừng điều phái người qua đây, tuy trên tay cậu còn một sợi tóc của sư phụ mình, nhưng chỉ có thể là dùng lần nữa, một khi dùng hết mà vẫn không thoát, vậy cậu sẽ không còn khả năng chạy thoát được nữa.
Xe lửa và bến xe thì không thể, người nhà họ Mục tất nhiên sẽ bố trí người khắp nơi, tất cả hai đường ra khỏi thành phố không thể đi.
Nhưng mà, Mục gia dù sao chỉ là một gia tộc, không thể nào phong tỏa toàn thành, cho nên cậu vẫn là có cơ hội, mà cậu cần phải dùng tốc độ nhanh nhất trà trộn ra khỏi thành.
Mười phút sau, Phương Minh từ quán cà phê đi ra, bắt một chiếc taxi, bảo tài xế chạy về phía hướng đông nam.
"Phía trước xảy ra chuyện gì, ra tai nạn giao thông nữa à. "
Ngay lúc xe sắp tới quốc lộ, tài xế cũng dừng lại, bởi vì ở phía trước đã xảy ra tai nạn xe cộ, đã chận hơn phân nửa con đường rồi.
"Sư phụ quay đầu lại. "
Phương Minh nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, ở cách đó không xa có mấy đàn ông đứng ở nơi đó, ánh mắt dò xét khắp nơi.
"Quay đầu lại à, nhưng nếu quay đầu lại thì sẽ đi lòng vòng nhiều đường lắm. "
"Không có việc gì, tôi sẽ cho anh thêm nhiều tiền. "
Thấy tài xế quay xe, Phương Minh ở trên xe cũng cau mày, người nhà họ Mục không có khả năng phong tỏa thành, cho nên chỉ có thể nghĩ ra loại tai nạn giao thông phủ kín đường, có thể Mục gia cũng không khả năng dựng tại nạn giao thông ở mỗi con đường như vậy, chỉ có thể là mang tính lựa chọn.
Vậy tại sao Mục gia có thể đoán chuẩn cậu muốn rời đi từ con đường này, phải biết rằng từ Tương Dương đi qua những thành thị khác có ít nhất hai mươi con đường, ngoại trừ quốc lộ ra, còn có huyện lộ và hương lộ, đây là trùng hợp sao?
"Hạ huynh, thế nào, có kết quả không?"
"Căn cứ quái tượng, Phương Minh sẽ đào tẩu từ hướng đông nam, nhưng không gặp hắn ở hướng đông nam, điều này nói rõ hắn trên đường trở quẻ, ta tính lại một quẻ khác."
Đại viện La gia, một ông lão trước mặt bày một thế cục bói toán, mà ở bên người hắn có hai trưởng lão của Mục gia.
"Hạ huynh được xưng tụng là lão tổ Thiên cơ môn đệ nhất bói toán, có Hạ huynh ra tay, Phương Minh có cánh cũng khó thoát."
Phương Minh không có đoán sai, phương hướng chạy trốn của cậu sở dĩ bị người nhà họ Mục đoán đúng, là bởi vì có cường giả Thiên cơ môn giúp Mục gia bói toán, tính ra phương hướng cậu thoát đi.
"Khốn long tại dã, kiến điền xuất lợi, điền vi song hoàng nhật, nhật sinh hỏa, hỏa thuộc nam, nam diện hỏa đại, lúc này Phương Minh chạy trốn theo hướng tây nam. "
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận