Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1024: Kết cục cuối cùng

Chương 1024: Kết cục cuối cùng
Sau nửa giờ, cửa phòng bệnh được mở ra, Trương Yến đang đứng ngoài hành lang lập tức thăm dò nhìn lại, kết quả vừa lúc đụng phải Diệp Tử Du đang đi tới. Trương Yến không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Tử Du, mang trên mặt vẻ hậm hực.
Chút tâm tư nho nhỏ đó của Trương Yến sao Diệp Tử Du có thể không biết, không để ý đến Trương Yến, Diệp Tử Du trực tiếp nhìn về phía Phương Minh đang đứng ngoài hành lang ôm đứa trẻ sơ sinh, lạnh lùng nói: "Anh vào đây mau đi."
Thấy khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Tử Du, ngay cả tên mình cũng không gọi, trong lòng Phương Minh lộp bộp một chút, một loại dự cảm xấu dâng lên, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo Tử Du vào phòng bệnh.
Rầm!
Cửa phòng bệnh đóng lại, chỉ có một mình Trương Yến bị nhốt ở ngoài phòng bệnh, không biết phải nói như thế nào, quả thật, so sánh với ba đương sự khác cô ấy chỉ là người ngoài.
Trong phòng bệnh, Hàn Kiều Kiều cũng đang nghiêm mặt, Phương Minh đến nhưng ngay cả nhìn Hàn Kiều Kiều cũng không nhìn lấy một lần, chỉ lạnh lùng nói: "Trả đứa bé lại cho tôi."
Lúc này Phương Minh giống hệt như một con rối, hai người nói gì thì cậu làm cái đó, ôm đứa bé tới đạt bên cạnh Hàn Kiều Kiều, nhìn đứa bé an tường chìm vào giấc ngủ, lúc này trên mặt Hàn Kiều Kiều mới lộ ra dáng tươi cười, chỉ có điều nụ cười này không dành cho Phương Minh.
Phòng bệnh, lại lâm vào yên lặng ngắn ngủi.
Ánh mắt của Phương Minh đảo quanh người hai cô gái, tiếp tục như vậy cũng không phải cách, nhất định phải đánh vỡ im lặng.
Chẳng qua ngay khi Phương Minh chuẩn bị mở miệng, Diệp Tử Du đã mở miệng trước một bước.
"Anh Phương Minh, anh nói hiện tại phải làm sao bây giờ?"
"Cái này..." Phương Minh có chút do dự, không biết nên trả lời như thế nào.
"Đừng cái này cái kia, cậu cứ nói thẳng đi, giữa tôi và Tử Du cậu chọn ai? CMN cậu có còn là đàn ông không?" Hàn Kiều Kiều cũng mở miệng, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Phương Minh.
Bị Hàn Kiều Kiều đâm một cái như thế, Phương Minh cũng không nhịn được, trực tiếp đáp: "Còn có thể làm sao, cả hai người ai anh cũng không buông bỏ."
Rốt cục Phương Minh cũng nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Mà sau khi nói xong, trong lòng Phương Minh lập tức cảm thấy thấp thỏm, bởi vì cậu biết ý nghĩ này của cậu quá ích kỷ, dù là với Tử Du hay với Hàn Kiều Kiều cũng đều không công bằng, nhưng nếu bảo cậu từ bỏ Tử Du đó là chuyện không có khả năng, mà yêu tinh Hàn Kiều Kiều kia đã phát sinh quan hệ với mình, cũng đã có cốt nhục của mình, cậu tự nhận cậu không thể để hai mẹ con cô ấy sống với một người đàn ông khác.
Trông cậy vào chuyện yêu tinh Hàn Kiều Kiều kia thủ thân vì mình? Căn bản là Phương Minh không ôm hi vọng ấy, người phụ nữ này vốn am hiểu chọc người, nếu vẫn là hoa vô chủ, có trời mới biết cô ấy sẽ khiến bao nhiêu người đàn ông động tâm.
Vì những lời này của Phương Minh mà phòng bệnh lại trở nên im lặng, chẳng qua nếu Phương Minh cẩn thận tỉ mỉ quan sát lập tức sẽ phát hiện, hai người Diệp Tử Du cùng Hàn Kiều Kiều đều không mấy kinh ngạc, dường như câu trả lời này của Phương Minh đã nằm trong dự liệu của các cô.
Hơn nữa, vẻ mặt của hai người còn rất bình tĩnh, không hề có chút tức giận nào.
Cho dù Phương Minh có trì độn hơn nữa cũng đã nhận ra những điểm ấy, lại nhìn nhìn Hàn Kiều Kiều cùng Diệp Tử Du, đột nhiên cậu trở nên có chút kích động, kích động như vậy ngay cả khi đột phá trở thành cường giả Thiên Cấp lúc trước cũng chưa từng có.
"Thì ra anh Phương Minh nghĩ như vậy, vậy anh Phương Minh có từng nghĩ tới sẽ để ai làm chính thất, ai làm tiểu... thiếp chưa?"
Đối mặt với câu hỏi của Diệp Tử Du, lúc này Phương Minh ngược lại rất sảng khoái đưa ra đáp án.
"Đều là chính thất, nào có phân chia lớn nhỏ gì."
"Nói như thế cũng không sai, nhưng dù sao đây cũng là thời hiện đại, không phải cổ đại, ba vợ bốn nàng hầu là phạm pháp, cho dù bọn em có đồng ý nhưng vậy sao có thể đối mặt với ánh mắt của người đời đây? Chớ nói chi làm vậy là vi phạm luật pháp quốc gia." Diệp Tử Du tiếp tục mở miệng hỏi.
Ba vợ bốn nàng hầu, thoạt nhìn rất tốt đẹp, chỉ cần mấy cô gái đồng ý là được. Nhưng trên thực tế trong chuyện này còn rất nhiều vấn đề, bởi đây không chỉ là đơn thuần là vấn đề nam nữ, mà còn dính đến gia đình của hai bên.
Làm gì có bậc cha mẹ nào nguyện ý để con mình làm thiếp cho người khác? Đến lúc đó biết phải giới thiệu với thân thích họ hàng như thế nào đây? Phải giới thiệu với đồng nghiệp như thế nào đây?
Hôn nhân vốn đã là chuyện của hai gia đình, huống chi còn là loại tình huống đặc thù ba vợ bốn nàng hầu, trừ phi cha mẹ nhà gái không quan tâm tới chuyện này. Nhưng Phương Minh rất rõ ràng, cho dù là người nhà chú Diệp hay là mẹ Hàn Kiều Kiều, đều sẽ không chấp nhận chuyện để con gái mình chung chồng cùng một cô gái khác.
Ngược lại, vấn đề lớn nhất trong con mắt của mọi người là chế độ một vợ một chồng, dưới cái nhìn của Phương Minh đây vốn không phải là vấn đề, bởi vì người tu luyện không cần tuân thủ pháp luật thế tục, chỉ trừ một số ước định đã thành điều lệ.
"Anh Phương Minh, tuy rằng em rất tức giận, nhưng tình huống trước mắt đã như vậy, cho dù em có tức giận cũng chỉ có thể ôn hòa nhã nhặn suy xét biện pháp giải quyết, vừa rồi em và chị Kiều Kiều cũng đã thương lượng, tuy rằng chị Kiều Kiều nói có thể rời khỏi anh, nhưng nếu kết cục là vậy, đứa bé sẽ biến thành đứa bé mồ côi cha, đây thật sự không phải là chuyện tốt đối với sự trưởng thành của đứa bé."
Ánh mắt Diệp Tử Du nhìn về phía Phương Minh, đáy mắt thuần triệt, không có chút oán hận nào, có lẽ trong lòng cô gái nhỏ rất tức giận, nhưng từ khoảnh khắc nhìn thấy đứa bé kia, sự thiện lương trong lòng cô gái nhỏ đã khiến cô gái suy nghĩ càng nhiều hơn.
Chẳng qua vẫn còn một nguyên nhân khác, vì đối phương là Hàn Kiều Kiều, nếu đổi lại là những người phụ nữ khác, Diệp Tử Du tự nhận mình tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, thế nhưng Hàn Kiều Kiều lại không giống.
Đều là phụ nữ, Diệp Tử Du rất rõ ràng tình cảm của Hàn Kiều Kiều đối với Phương Minh kỳ thực cũng không ít hơn mình bao nhiêu, chỉ có điều Hàn Kiều Kiều lựa chọn giấu giếm, thậm chí ngay cả chính cô ấy cũng bị lừa dối, không dám nhìn thẳng vào phần cảm tình này.
Đương nhiên, Diệp Tử Du cũng biết thái độ làm người của Hàn Kiều Kiều, bởi vì chuyện này, sợ rằng Hàn Kiều Kiều sẽ cảm thấy áy náy với cô cả đời, sau này chắc chắn sẽ xem cô là lớn. Nghĩ như vậy, nếu cô kéo Hàn Kiều Kiều vào cùng chiến tuyến với cô cũng có thể tính là chuyện tốt.
Đầu năm nay người đàn ông ưu tú quá quý hiếm, cho nên có quá nhiều phụ nữ liều lĩnh như con thiêu thân lao đầu vào lửa muốn tới gần, dù biết đối phương đã có vợ cũng sẽ không buông tha, cũng giống bài hát như thế này: Ở tuổi ba mươi ba có được tấm chân tình quý biết bao, cô gái trẻ cầu xin em nhường cô ấy một chút, để người đàn ông quyết định sẽ cùng ai cao chạy xa bay (1).
(1) Lời bài hát Cô ấy đến nghe buổi biểu diễn của tôi – Curley Cao.
Diệp Tử Du có tự tin với chính mình, nhưng nghĩ tới sự hung mãnh của Phương Minh trên phương diện kia, tự cảm thấy ăn không tiêu, vì thế kéo theo Hàn Kiều Kiều chưa chắc đã là chuyện không tốt, dù sao người phụ nữ này cũng có vẻ ngoài yêu tinh như vậy, ở phương diện kia khẳng định là lợi hại hơn chính mình.
Không phải Đường Diễm thường xuyên nói, trên đời này không có mèo nào không thích trộm đồ tanh sao, nếu muốn người đàn ông không ăn vụng chỉ có một cách duy nhất, chính là ép khô người đàn ông ấy, cho dù muốn ăn vụng cũng hữu tâm vô lực, Trần Trạch nhà cô ấy đã bị cô ấy ép khô như vậy.
"Anh Phương Minh, nếu anh có thể thuyết phục được gia đình em và chị Kiều Kiều, ba người chúng ta cũng có thể ở cùng nhau, chị Kiều Kiều nói chị ấy không cần danh phận."
Cho dù có thiện lương, Diệp Tử Du cũng không thể thiện lương tới mức nhường vị trí chính thất, tên trên giấy đăng ký kết hôn chỉ có thể là tên cô.
Nghe thấy những lời Diệp Tử Du nói, trên mặt Phương Minh lộ ra vẻ vui mừng, mặc dù chuyện giải quyết cha mẹ hai nhà không đơn giản, nhưng ít ra cũng khiến cậu có thêm hi vọng.
"Đừng vui mừng quá sớm, trừ điều này ra em và Tử Du đã quyết định, sau này anh thấy người khác phái phải cách xa một chút, ví dụ như cô gái Tây kia, cô ấy và anh có quan hệ như thế nào? Em thấy hai người có vẻ rất ăn ý…"
Hàn Kiều Kiều bĩu môi, bắt đầu sử dụng quyền lực, mà sau khi Phương Minh nghe được lại cười một tiếng, giải thích: "Cô ấy là bạn hợp tác với anh ở phương Tây, ban đầu khi ở phương Tây anh đã hợp tác với cô ấy vài lần, lần này cũng nhờ cô ấy mang Dịch Thần Linh đến mới có thể khiến em thuận lợi sinh đứa bé này ra."
"Quên đi, nể tình cô ấy là ân nhân cứu mạng của em, em không tiếp tục truy cứu chuyện này nữa, chẳng qua sau này dù anh có muốn tìm đồng bạn hợp tác cũng không được tìm nữ, cho dù không còn biện pháp nào khác cũng phải được em... Chủ yếu là được Tử Du đồng ý trước đã."
Hàn Kiều Kiều biết địa vị của chính mình, cô ấy biết nhất định Tử Du sẽ làm lớn, tuy rằng Tử Du nhỏ tuổi hơn cô ấy, nhưng nếu không phải vì cô ấy đã sinh đứa bé ra rồi, sợ rằng Tử Du tuyệt đối sẽ không tiếp nhận thực tế trước mắt, dựa theo điểm này cô ấy phải cảm kích Tử Du.
"Ừm, chị Kiều Kiều nói rất đúng, chẳng qua nếu người ta đã có ân cứu mạng với chị Kiều Kiều còn có Đồng Đồng, vậy nên gọi điện thoại hẹn đối phương ăn một bữa cơm, ngay mặt bày tỏ lòng biết ơn của mình một chút."
"Đồng Đồng?"
Phương Minh hơi kinh ngạc khi nghe thấy những lời Diệp Tử Du nói, ngay sau đó lại liếc nhìn đứa trẻ sơ sinh đang nằm trên giường, chẳng lẽ Đồng Đồng là tên con gái mình?
"Trong nhà không phải có Alice cùng Bảo Bảo rồi sao, vì thế mới vừa rồi em đã thương nghị cùng chị Kiều Kiều, quyết định lấy nhũ danh cho đứa bé này là Đồng Đồng, về phần tên chính của đứa bé thì anh cứ quyết định đi." Diệp Tử Du giải thích nói.
"Tên của con gái anh..."
Phương Minh có chút kích động, trong đầu lập tức xuất hiện mấy cái tên "Huyên Huyên", "Nhược Vũ", "Thanh Hàm", "Khả Hinh" ...
"Dừng ngay, đừng có lấy mấy cái tên gì mà Ninh Ninh, Huyên Huyên, Hàm Hàm… mấy cái loại tên nát này, ngoài đường đầy người có tên như vậy, hiện tại anh thử ra đường hô một tiếng Huyên Huyên xem, không được mười người thì cũng phải có năm, sáu người quay đầu lại."
Bị Hàn Kiều Kiều nói trúng tâm tư, vẻ mặt Phương Minh có chút xấu hổ, chẳng qua tỉ mỉ nghĩ lại lại thấy cô nói rất có lý, mấy đứa bé trai sinh vào những năm 70-80 phần lớn đều lấy tên Kiến Quốc, Vệ Dân, nữ thì là Mỹ Liên, Tú Dung, Quế Anh; mà tới 10x thì đặt tên theo lối văn nghệ, cái gì Mộng Hàm, Huyên Huyên, Oánh Oánh...
Tưởng tượng qua thêm vài chục năm, mấy bác trai bác gái múa ở quảng trường toàn tên Oánh Oánh, Huyên Huyên… Hình tượng này quá đẹp, không dám miêu tả.
"Chuyện đặt tên không cần vội, đợi sau khi về nước lại nói sau, chúng ta không thể ở lại nước ngoài quá lâu được, anh hẹn cô gái kia cùng đi ăn một bữa, biểu thị sự cảm ơn xong chúng ta lập tức về nước."
Phương Minh gật đầu, lấy điện thoại di động ra gọi tới số của Mộng Cơ, chẳng qua cuộc gọi đầu không ngờ không ai nhận máy, mà cuộc gọi thứ hai, cô ấy lại tắt máy rất nhanh.
"Có thể cô ấy đang bận chuyện gì đó, không tiện nghe."
Phương Minh giải thích một câu với Diệp Tử Du cùng Hàn Kiều Kiều, chẳng qua trong lòng cậu lại đang thầm suy tư.
Lúc trước Mộng Cơ nói muốn mau chóng đi tham gia một hội nghị, nghe thì có vẻ đây là hội nghị quan trọng gì đó, vì vậy mới không tiện nghe điện thoại, cậu chỉ cần chờ Mộng Cơ gọi lại là được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận