Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 112: Văn khúc mặc dù yếu, cũng dám cùng nhật nguyệt tranh nhau tỏa sáng

Chương 112: Văn khúc mặc dù yếu, cũng dám cùng nhật nguyệt tranh nhau tỏa sáng
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-----------------------
Hoa gia!
Đây là lần thứ hai Phương Minh tới Hoa gia, có điều lần trước là một mình hắn qua đây, còn lần này mang theo Đại Trụ.
"Ồ, hôm nay tôi xem báo thấy sẽ có siêu mặt trăng xanh và nguyệt thực vào tối nay." Trên bàn cơm, Hoa Minh Minh nhìn điện thoại di động có chút kinh ngạc nói một câu.
"Ăn cơm mà sao nhiều lời như vậy, đừng cả ngày ôm cái điện thoại di động không buông. "
Hoa Bác Vinh tức giận mắng một câu, ăn cơm với xem điện thoại thì có liên quan gì với nhau, bất quá người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Phương Minh ở bên cạnh sau khi nghe Hoa Minh Minh nói cũng buông chén đũa xuống, nhìn Hoa Bác Vinh chào một tiếng sau đó liền đi ra cửa.
Bầu trời đầy sao ở phía chân trời xa xôi, một vầng trăng sáng bắt đầu nhô lên.
"Nguyệt thực toàn phần sao? Hơn nữa đây đã là lần trăng tròn thứ hai trong tháng này rồi. "
Phương Minh nhìn về phía trăng sáng, trong ánh mắt cũng có tia sáng xuất hiện, nếu như hắn đoán không lầm, lần trăng máu tiếp theo chính là cơ duyên của hắn.
"Hoa thúc, con hiện tại có việc gấp phải đi trước. "
"Đi ngay? Chuyện có gấp lắm không, có cần Minh Minh đi với con không? "
Hoa Bác Vinh hơi kinh ngạc nhưng vẫn không nói gì thêm, trên mặt Hoa Minh Minh bên cạnh càng là tràn đầy oán niệm, Phương Minh chưa ăn hết cơm đã bỏ đi lão già một câu cũng không nói, nếu như đổi thành mình làm như vậy, tuyệt đối là bị ăn một cái bạt tai.
Rốt cuộc thì ai mới là con trai ruột thịt của lão già a.
"Không cần. "
Phương Minh lắc đầu, anh đã đem tất cả an bài xong trước nguyệt thực, nếu như không phải vì chuyện của Đan Đan nên mọi việc mới bị trì hoãn thì hắn hẳn là đã sớm nhận ra được, bất quá bây giờ mà nói cũng không tính là muộn.
Rời khỏi Hoa gia, Phương Minh trực tiếp gọi một chiếc xe taxi chạy về biệt thự của mình, sau khi vào biệt thự hắn lại phát hiện lão Hoàng đây là lần đầu tiên nằm im re trên sân cỏ như vậy, hai mắt cứ nhìn lên trời tựa hồ đang đợi cái gì.
"Cái tên gia hỏa này cũng đang đợi trăng máu xuất hiện? "
Phương Minh hơi kinh ngạc, bất quá hắn chỉ là thuận miệng nói, khoảnh khắc tiếp theo chính là về phòng ngủ đem cái vạc thuốc lớn cho dời đến trên ban công.
Một cái vạc nặng đến ba trăm cân.
Ngay cả Phương Minh cũng cũng mệt vả cả mồ hôi sau khi mất mười phút di chuyển tới lui, nhưng nhìn cái vạc dưới bầu trời sao, trên mặt của hắn không có chút gì ra vẻ là đang mệt mỏi, có chăng chỉ là vẻ hưng phấn.
Trăng máu, đối với người thường mà nói chỉ là hiện tượng nguyệt thực toàn phần hiếm thấy, nhưng đối với Phương Minh mà nói, điều này tượng trưng cho một thứ cơ duyên.
Dùng lời nói của nhà thiên văn học mà biểu đạt, nguyệt thực toàn phần chính là mặt trăng, trái đất và mặt trời cùng nằm trên một đường thẳng, lúc này mặt trăng nằm trong bóng của trái đất nhằm tránh né ánh sáng của mặt trời nhưng do khúc xạ ánh sáng nên mặt trăng mang một màu đỏ như máu.
Ánh trăng cũng không tính là một ngôi sao, bởi vì bản thân ánh trăng cũng không có tinh huy lực, đúng như khoa học gia nói, cái gọi là ánh trăng chỉ là tia khúc xạ chiếu sáng từ trái đất sau khi hấp thụ ánh nắng mặt trời.
Tuy nhiên, ánh trăng còn có một tên gọi khác được truyền lại trong giới Vu sư chính là: Tàng huy tinh.
Ánh trăng là dựa vào ánh nắng mà sản sinh ánh sáng, mà tinh huy lực của mặt trời rơi vào trên mặt trăng sẽ bị ánh trăng hấp thu, dưới tình huống bình thường, Phương Minh đừng nói là hấp thu tinh huy lực của mặt trời cho dù là lúc cảm ứng cũng chỉ dám tránh xa xa.
Thế nhưng lúc này đây nguyệt thực toàn phần lại cho hắn một cơ hội, hiện tượng nguyệt thực toàn phần sẽ làm mất đi ánh nắng mặt trời, nên sẽ không còn có lực sát thương nữa.
Mấu chốt nhất chính là, hiện tượng hiếm gặp mười mấy năm mới có một lần này, trong một tháng xuất hiện hai lần trăng tròn, lần này sức mạng của ánh sáng được mặt trăng hấp thụ sẽ được giải phóng, chỉ cần hắn cảm nhận được liền có thể hấp thu.
Sao Văn Khúc cố nhiên là một trong bắc đẩu thất tinh, trong rất nhiều ngôi sao nó cũng được xem là một ngôi sao cực kỳ mạnh mẽ, thế nhưng vẫn kém rất nhiều so với tinh huy lực của mặt trời, mà lần này có thể hấp thu được ánh sáng của mặt trời thông qua mặt trăng mà không sợ bị tổn thương, Phương Minh không có lý do gì bỏ qua cơ hội như vậy.
Hiện tượng trăm năm hiếm có này nếu như bỏ lỡ sẽ hối hận suốt đời.
Nước nóng, dược liệu.
Lúc này đây Phương Minh đem tất cả dược liệu cho vào vạc, chỉ là trong lòng hắn thoáng tiếc nuối sớm biết như vậy thì sẽ giữ lại cây nhân sâm trăm năm lần trước.
Bất quá, cũng là một chuyện đáng tiếc nếu như không có cây nhân sâm kia mà nói thì đan điền của hắn cũng sẽ không ngưng tụ ra viên tinh huy châu đầu tiên, không có viên tinh huy châu kia mà nói, thì cho dù có được cơ may như hôm nay hắn cũng không có cánh nào hấp thụ được ánh sáng của mặt trăng.
Nhảy vào bên trong cái vạc lớn, ngâm mình trong làn nước thuốc nóng bỏng, bất quá Phương Minh cũng đã quen rồi, đều nói lợn chết không sợ nước sôi, hắn cũng đã quen với việc ngâm trong nước thuốc như vậy rồi, da đã sớm có khả năng tự bảo vệ, huống chi trong cơ thể hắn còn có một viên tinh huy châu.
Tinh huy châu lưu chuyển, cảm giác nóng hổi chậm rãi tiêu tán, thay vào đó cảm giát mát lạnh xâm nhập vào cơ thể Phương Minh thông qua lỗ chân lông.
Nhắm mắt, đả tọa...
Một khắc đồng hồ sau đó, Phương Minh tiến nhập trạng thái tu luyện cảm ứng, bầu trời đầy sao lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt của hắn, có điều ngôi sao thái dương vẫn còn chói lọi.
Mặt trời, vĩnh viễn không biết mất.
Ánh sáng của Sao Văn Khúc bắt đầu chiếu xuống người Phương Minh, bất quá lúc này đây Phương Minh đang hấp thu một tí tinh huy lực của sao Văn Khúc, ánh mắt của hắn bắt đầu truy tìm những ngôi sao, hắn muốn tìm ra trăng máu.
Màu đỏ máu là màu mà người bình thường nhìn thấy. Tuy nhiên, nó không phải là màu sắc thật của mặt trăng vào lúc này. Ít nhất cũng không có màu đỏ máu trên bầu trời đầy sao mà Phương Minh đang nhìn thấy.
"Mặt trăng hấp thụ tinh hoa của mặt trời, cất giữ đợi đến ngày nguyệt thực toàn phần đại phóng ánh sáng, tỏa ra ánh sáng vàng. "
Màu vàng mới là màu sắc thật sự của mặt trăng lúc nguyệt thực toàn phần.
Thời gian cứ trôi qua từng giờ, rồi cũng đến nửa đêm
Khám phá, liên tục khám phá sâu vào bên trong, Phương Minh nhanh chóng phát hiện ra hôm nay thần hồn của mình có chút uể oải, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn hạ thấp cảnh giới của mình.
Tinh huy châu bên trong đan điền tuy là không ngừng cung cấp vu lực cho hắn, làm cho hắn có thể tìm kiếm giữa bầu trời sao mênh mông, nhưng đây là một việc cực kỳ hao tổn tinh thần đồng thời hao tổn vu lực.
Nếu như không khó khăn như vậy thì hắn cũng không phải đợi đến khi lợi dụng mạch văn của y học viện để cảm ứng được sao Văn Khúc.
Vứt bỏ ư?
Phương Minh không cam lòng, cơ hội trăm năm khó gặp một lần mà cứ thế từ bỏ sẽ khiến hắn tiếc nuối cả đời.
"Tu luyện, vốn là làm trái ý trời, nhất là Vu sư thì càng phải tu luyện, nếu như ngay cả cơ hội tốt như vậy mà cũng không nắm được ta đây còn có tư cách gì tu luyện Vu sư chi đạo. "
Trong đầu Phương Minh xuất hiện một đoạn ngắn của Vu sư truyền thừa, những vu sư trong truyền thuyết có ai là không luyện tập trong khó khăn, trong tuyệt vọng?
Lũ lụt vô tình, bệnh tật hoành hành, loài người thì mông muội, chính những vu sư đã dùng máu của mình để mở ra một con đường sáng cho loài người.
"Ta cũng không tin ta không cảm ứng được ánh sáng của mặt trăng này. "
Phương Minh cắn răng, viên tinh huy châu duy nhất trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, giờ khắc này tinh huy lực của sao Văn Khúc không khi đi vào cơ thể của hắn mà chỉ tiêu tán trong chớp mắt.
Giữa bầu trời sao, sao Văn Khúc hơi sáng thêm vài phần, tựa hồ là cảm nhận được Phương Minh không cam lòng, toàn bộ sao Văn Khúc trong nháy mắt đột nhiên bộc phát ra một ánh sáng cực kì chói lóa.
"Ồ, chuyện gì xảy ra, tia sáng... "
"Ông trời của ta ơi, ta vừa mới nhìn thấy gì, tại sao lại có một ngôi sao so với trăng máu còn sáng hơn. "
Hôm nay, hiện tượng thiên văn đặc biệt này xuất hiện , rất nhiều người yêu thích thiên văn đều mang kính viễn vọng để quan sát hiện tượng trăng máu và bầu trời, cho nên khi tia sáng chói lóa kia đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người đều bất ngờ.
"Đó là thiên quyền tinh của thất tinh bắc đẩu ? "
Có một chuyên gia thiên văn cũng thấy được, thanh âm mang theo nghi hoặc, bởi vì hắn ta không hiểu rõ tại sao sao Văn Khúc lại đột nhiên phát sinh ánh sáng chói lóa như vậy.
Tuy là chỉ trong chớp mắt.
"Ha ha, có đề tài để làm báo cáo vào ngày mai rồi, ngoại trừ trăng máu còn có thể làm báo cáo về ngôi sao đột nhiên sáng lên, đề mục đều nghĩ xong, sốc thật, siêu mặt trăng xanh không phải là nhân vật chính, mà là ngôi sao sáng rực rỡ đêm nay. "
Đúng vậy, chính là ngôi sao sáng rực rỡ đêm nay.
Khi sao Văn Khúc rực rỡ trong phút chốc, đối với Phương Minh mà nói, cả một bầu trời sao không còn mênh mông xa xôi nữa, nhờ ánh sáng chớp nhoáng này mà hắn nhìn rõ được hình dạng cụ thể của các ngôi sao trên bầu trời.
Sao Văn Khúc chiếu sáng cả bầu trời rộng lớn mà hắn cảm ứng được
"Ở chỗ này! "
Mà cũng nhờ ánh sáng chớp nhoáng này, Phương Minh rốt cục cũng phát hiện ra tung tích của mặt trăng, ở hướng tây bắc, đối diện với mặt trời ở phía xa.
Ánh mắt nhìn chăm chú, Phương Minh vững vàng khóa được ánh trăng, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được ánh trăng sáng như vậy, trước kia tuy là trăng sáng tỏ, nhưng bởi vì ánh sáng của mặt trăng được phản chiếu từ ánh sáng của mặt trời, cho nên hắn cũng không dám nhìn nhiều.
Còn bây giờ, mặt trời vẫn rực rỡ như cũ, nhưng ánh trăng cũng tản ra ánh sáng màu da cam nhu hòa, loại ánh sáng này đối với thần hồn của Phương Minh sẽ không tạo thành bất kỳ thương tổn nào.
"Dẫn ánh sáng nhập thể. "
Phương Minh khẽ nói một tiếng, hai tay thủ thế tiếp tục thay đổi, trong mắt hắn, ánh sáng màu da cam của mặt trăng bắt đầu mờ đi, cực kỳ yếu.
Nhưng ngay lúc ánh sáng màu da cam cực kỳ yếu, khi bị Phương Minh cảm ứng được, toàn bộ cơ thể vẫn là trở nên run lên, viên tinh huy châu trong đan điền dường như muốn nổ tung trong cơ thể.
"Không thể tiếp tục chịu đựng ư? "
Phương Minh hoảng sợ, vẻn vẹn chỉ là một luồng tinh huy lực của mặt trăng, mặc dù nói bản chất bên ngoài vẫn là tinh huy lực của mặt trời, nhưng sau khi hoán đổi sang ánh sáng của mặt trăng nhờ hiện tượng thiên văn đặc biệt này thì hắn cũng không cách nào hấp thụ được.
Đến giờ phút này Phương Minh mới biết được tinh huy lực của mặt trời có uy lực kinh khủng như thế nào.
Bất quá, Phương Minh cũng không phải người ngồi chờ chết, hai tay thay đổi pháp quyết, tinh huy lực của sao Văn Khúc chảy vào liên tục không ngừng củng cố viên tinh châu này, đấu tranh một trận với tinh huy lực màu da cam kia.
Sao Văn Khúc, mặc dù không chói mắt như mặt trời, nhưng vào giờ khắc này Phương Minh cũng cảm nhận được chiến ý đến từ chính sao Văn Khúc.
Văn khúc mặc dù yếu, nhưng là nguyện cùng nhật nguyệt tranh nhau tỏa sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận