Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 205: Chuyện nhà Trần Bách Vạn

Chương 205: Chuyện nhà Trần Bách Vạn
Cửu thải vi long, thất sắc vi phượng, tam sắc vi mãng.
Những lời này là châm ngôn bên trong giới phong thủy.
Nghe đồn ở long mạch chi địa, hằng ngày có long khí tẩm bổ sẽ có thiên tài địa bảo sinh ra, mà thiên tài địa bảo đó sẽ có chín màu, còn ở phượng hoàng chi địa thì có bảy màu, mà mãng xà chi địa thì có ba màu.
Cái gọi là mãng xà chính là những con giao long, thuộc họ rồng nhưng lại chưa biến thành rồng. Lấy ví dụ như ở thời cổ đại, nếu người ta ví vua như là long, thì thái tử chính là mãng xà.
“Ở thời cổ đại, có đủ điều kiện để dùng thuốc đông y tẩm bổ tới độ sau khi chết đi, thi thể tản ra dược khí nuôi gốc Linh Chi thơm ngát như vậy, đây không phải là chuyện mà nhà giàu có bình thường có thể làm được.”
Trong mắt Phương Minh hiện lên vẻ chắc chắn: “Cho dù là triều đại nào đi nữa, chỉ có những Tam công cửu khanh mới có thể làm được chuyện như vậy.”
“Thế nhưng ở những thời đại này, cấp bậc chế độ cực kỳ nghiêm ngặt, trừ người trong hoàng thất, ai dám tìm mãng xà chi địa để hạ táng người trong nhà chứ? Đây chính là phạm vào đại tội tru di cửu tộc!”
“Chỉ là một ngôi mộ mà thôi, có cần phải nghiêm khắc như vậy không?”
Trên mặt Hoa Minh Minh cùng Lăng Sở Sở hiện lên vẻ không cho là đúng, chẳng lẽ hoàng đế còn can thiệp cả vào chuyện người chết chôn ở chỗ nào hay sao?
“Những điều này thật ra tôi cũng biết, đúng là thời cổ đại quản lý chuyện này vô cùng nghiêm ngặt. Tới ngay cả nhà cửa cao bao nhiêu, trang trí như thế nào đều được quy định sẵn, không thể vượt quá, mà quy định phần mộ sau khi chết lại càng nghiêm ngặt hơn nhiều.”
Trần Bách Vạn lại mở miệng, ông ấy đã đọc được những điều này từ trong sách sử, mà Phương Minh còn biết mỗi một thời kỳ đều có chức quan chuyên môn giám sát những chuyện này.
Thời Tần Hán có Thái Sử Lệnh, tới thời Minh thì có Khâm Thiên Giám, những chức quan này mặc dù công bố với bên ngoài là chịu trách nhiệm quan sát thiên địa dị tượng, thế nhưng thực tế bọn họ còn phải giám sát cả mộ địa của bá quan văn võ.
Khi những quan viên này phát hiện được tinh tượng nơi nào đó có vấn đề liền sẽ phái người đi điều tra, một khi phát hiện có người làm trái với quy định ắt hẳn sẽ giết chết cả họ.
Đương nhiên những chuyện này người bình thường không thể nào biết được, nhưng nếu là người thích đọc sách sử ắt hẳn sẽ biết đến những chuyện xảy ra ở Nam Kinh.
Nam Kinh là kinh đô của sáu triều đại, dựa theo phong thủy thì nghe đồn nó là nơi có hai đầu long mạch giao hội, chính là chân long chi địa.
Vì vậy những người thống trị của các triều đại sau này vô cùng đề phòng Nam Kinh, bắt đầu từ thời kỳ Tần Thủy Hoàng. Khi đó trong lúc Tần Thủy Hoàng đi tuần đã được phương sĩ(1) mật báo, nói ở Nam Kinh long khí trùng thiên, nếu không xử lý sớm ngày sau ắt sẽ sinh biến.
(1)Phương sĩ: dùng để chỉ những người cầu tiên học đạo ngày xưa
Vì thế Tần Thủy Hoàng đã sai người khai thông sông Tần Hoài, khiến dòng nước chảy về hướng bắc ngang qua thành, hủy đi long mạch ngưng tụ thủy khí này.
Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó, Tần Thủy Hoàng còn trực tiếp đổi tên Kim Lăng thành Mạt Lăng, chính là có ý nói nơi này chỉ là một nơi ông ta dùng để cho ngựa ăn mà thôi.
Đến triều nhà Minh, lại bắt đầu lưu truyền câu chuyện Chu Nguyên Chương đã đào mất núi Tử Kim, phá hủy long mạch của nơi này, trên thực tế đây chính là những hành động âm thầm do mấy quan chức đó đầu têu.
Long mạch chi khí được những người nắm quyền giữ kín như bưng, người dân bình thường tuyệt đối không thể nào biết được. Về phần những quan lại quyền quý kia cũng ngầm hiểu, không ai dám đụng chạm tới kiêng kị của hoàng gia, trừ phi là người có âm mưu tạo phản, nếu không tuyệt đối sẽ không dám an táng gia thuộc ở long mạch chi địa.
“Gốc Linh Chi này thật ra đã bị ảnh hưởng của hai yếu tố, thứ nhất chính là dược khí của chủ cỗ quan tài, thứ hai chính là khí của phong thủy, vì vậy tôi đoán người có thể được an táng ở nơi mãng xà chi địa chắc chắn phải là người trong hoàng thất.”
Nghe thấy Phương Minh giải thích tới đây mọi người mới hiểu được, dù sao lý giải của cậu cũng rất rõ ràng mạch lạc.
“Thì ra là vậy, kiến thức của cậu thật là uyên bác.”
Trên mặt Trần Bách Vạn lộ ra vẻ khâm phục: “Thế nhưng cậu có thể giải thích thêm một chút công hiệu của gốc Linh Chi này được không?”
“Công hiệu?”
Phương Minh cười cười: “Hấp thu một phần những dược liệu trân quý, lại được sinh trưởng bên trong thiên địa linh khí, công hiệu của nó không phải người bình thường có thể tưởng tượng được. Đương nhiên nó không hề có mấy công hiệu như trường sinh bất lão, cải tử hồi sinh…”
Cậu cũng không nói chi tiết, bởi vì nếu nói tới công hiệu của gốc này hẳn chính là chữa được bách bệnh, mà đối với cậu thì công hiệu của nó không nằm ở việc chữa bệnh, mà chính là ở năng lượng tinh thuần bên trong nó.
Có gốc Linh Chi này thì thuốc ngâm sẽ càng thêm hiệu quả, mà quan trọng nhất chính là có thể khiến công lực của cậu tịnh tiến.
Trần Bách Vạn chính là cáo già thành tinh, thấy Phương Minh không nói chi tiết thì thôi không hỏi thăm nữa. Ông ấy cười cười: “Tôi thấy cậu cũng có hứng thú với gốc Tuyết Liên, chẳng lẽ đây thật sự là phật tử?”
Theo Trần Bách Vạn, sở dĩ gốc Tuyết Liên này có giá trị cao chính là vì đã có một vị cao nhân viên tịch ở đó, chứ thực tế Tuyết Liên nào mà chẳng là Tuyết Liên kia chứ? Giá trị của Tuyết Liên thì cũng chỉ bình thường mà thôi.
“Không phải.”
Phương Minh lắc lắc đầu, ý vị thâm trường nhìn Trần Bách Vạn: “Hội trưởng Trần là người thành kính Phật tử?”
“Đúng vậy nha, người càng già càng dễ tin tưởng mấy thứ này. Từ 20 năm trước tôi đã trở thành tín đồ của Phật giáo, ngày ngày ăn chay niệm phật, cũng có tham gia một số thịnh hội của Phật giáo.”
“Chỉ là cuối cùng tôi vẫn chỉ là người phàm tục mà thôi, bởi vì còn nhiều chuyện phải bận tâm nên không thể chính thức quy y cửa phật, trở thành trò cười cho mọi người.”
“Anh Trần nói vậy là không đúng rồi, Phật Tổ phổ độ chúng sinh, không phải chỉ có quy y cửa phật thì mới được coi là đệ tử của Phật gia, chỉ cần ông có lòng thành thì chính là đệ tử cửa Phật.”
Quách Thiên Thành cười ha hả, thật ra ông ấy không tin phật. Hơn nữa có sự tồn tại của lão thần tiên ở trên đời, có tin thì ông ấy cũng phải tin đạo nha.
Ông ấy vẫn nhớ lời lão thần tiên căn dặn, sau này chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được, không nhất thiết phải đi thắp hương bái Phật.
Dựa theo lời của lão thần tiên thì hương hỏa của thần tiên đã đủ nhiều rồi, cũng không quan tâm quá nhiều với một nén nhang của ông ấy, chỉ cần làm nhiều việc thiện, hành thiện tích đức đã là quá đủ.
Phương Minh trầm ngâm một lát cuối cùng cũng lên tiếng: “Hội trưởng Trần, cho dù có gốc Tuyết Liên này chỉ sợ cũng không thể duy trì được bao lâu. Chỉ trị phần ngọn không trị phần gốc, càng áp chế lâu thì sau này phản tác dụng càng lớn, tôi tin tưởng hội trưởng Trần là người rõ điều này hơn ai hết.”
Nghe Phương Minh nói những lời này Trần Bách Vạn sững sờ, nữa ngày sau đột nhiên hai mắt ông ấy sáng lên, gắt gao nhìn chằm chằm Phương Minh: “Cậu nói lời này là có ý gì?”
“Ý của tôi có lẽ hội trưởng Trần có thể hiểu được. Hội trưởng Trần thành kính tin phật có lẽ không phải chỉ đơn giản vì trong tâm có Phật, mà còn có yếu tố bất đắc dĩ.”
“Làm sao cậu có thể nhìn thấy được?”
Một lúc lâu sau Trần Bách Vạn mới cười khổ lên tiếng, trên mặt đã hiện lên vẻ kinh ngạc không thôi.
Đoạn đối thoại của Phương Minh cùng Trần Bách Vạn khiến đám người Quách Thiên Thành, Hoa Minh Minh ngơ ngác, không hiểu hai người này đang nói tới cái gì vậy?
“Tướng mạo, trên mặt của hội trưởng Trần đã nói rõ tất cả.”
Là một Vu Sư, từ lúc Phương Minh nhìn thấy tướng mạo của Trần Bách Vạn đã phát hiện một số điểm không thích hợp. Cung con cái của ông ấy rất đơn bạc, quan trọng nhất là còn có một số chỗ hiện lên những vệt đen, điều này nói rõ đời sau của Trần Bách Vạn ắt hẳn đã gặp phải một số chuyện.
Một người rất ít khi vô duyên vô cớ đi lễ Phật. Đa số người đều chỉ thắp hương cầu bình an trong những dịp lễ gì đó mà thôi, chỉ có chân chính những người có chuyện mới bái phật cầu tiên, hoặc những người đã làm chuyện trái với lương tâm…
Mặt khác, nói cho cùng thì Trần Bách Vạn chính là thương nhân, mà thương nhân thì coi trọng trục lợi, có lẽ vì chuyện gì đó mà ông ấy tin rằng bái Phật có thể mang lại lợi ích cho ông ấy, mà hẳn lợi ích này có liên quan tới đời sau của ông.
“Tướng mạo? Cậu còn biết xem tướng nữa sao?” Trần Bách Vạn vô cùng kinh ngạc, theo ông ấy thấy Phương Minh có hiểu biết về dược liệu như vậy hẳn là phải đầu tư rất nhiều thời gian tâm sức, không ngờ cậu còn tinh thông cả thuật xem tướng.
“Anh Trần, sư phụ của Phương Minh chính là lão thần tiên đấy, đó chính là cao nhân chân chính thủ đoạn như thần!”
Quách Thiên Thành ở một bên nhấn mạnh một câu, ông ấy có thể nhìn ra Phương Minh cố ý nói những lời này cho Trần Bách Vạn nghe. Mặc dù ông ấy không biết cậu có mục đích gì, thế nhưng đương nhiên ông ấy sẽ cố hết sức phối hợp với cậu.
Mà theo ông ấy thấy, Phương Minh đã lựa chọn nhập thế thì nên kết giao với những bá chủ ngành nghề như Trần Bách Vạn này, sẽ có chỗ tốt không tưởng.
Trong mắt Trần Bách Vạn có ánh sáng khác lạ, bởi vì ông biết những lời Quách Thiên Thành nói tuyệt đối không phải là thổi phồng. Phải biết Quách Thiên Thành cũng là bá chủ một ngành như ông ấy, lời nói ra đều có mức độ đáng tin nhất định.
“Cậu Phương, nếu cậu đã nhìn ra thì tôi cũng không tiếp tục giấu diếm làm gì.”
Vốn là chuyện trong nhà Trần Bách Vạn cũng không muốn để người ngoài biết, thế nhưng ở trước mặt Phương Minh ông ấy không thể tỏ vẻ như vậy được. Nếu những người kia đều là bạn bè của Phương Minh mà ông ấy lại tùy tiện đuổi bọn họ đi, có thể sẽ khiến Phương Minh cảm thấy mất hứng.
Bởi vì bày tỏ thành ý của bản thân, ông ấy dứt khoát không tị hiềm gì nữa, nói thẳng trước mặt tất cả mọi người.
“Đúng là nhà của tôi có một ít chuyện đã xảy ra thật, nhưng mà người gặp chuyện không phải con của tôi mà là cháu trai của tôi…”
Sau khi nghe Trần Bách Vạn kể lại cuối cùng Phương Minh cũng biết chuyện mà nhà ông ấy gặp phải.
Thì ra trước khi Trần Bách Vạn bước chân vào giới ngọc thạch thì ông ấy chỉ là một thôn dân bình thường, về sau nhìn thấy thị trường ngọc thạch có thể kiếm lợi nhuận lớn mới bắt đầu kiếm sinh ý từ ngọc thạch, mà chủ yếu chính là phỉ thúy.
Dựa theo sinh ý của phỉ thúy, tài phú của Trần Bách Vạn cũng tăng lên một cách chóng mặt, sau đó thậm chí ông ấy còn chạy qua Myanmar nhận thầu mấy khu mỏ, tài phú càng lúc càng lớn.
Trên phương diện cuộc sống đời thường, Trần Bách Vạn 20 tuổi đã cưới vợ, mà khi trở thành một doanh nhân lớn trong giới phỉ thúy, ông ấy đã có một trai hai gái, nhân sinh đến đây cũng coi như mỹ mãn.
Thế nhưng đúng lúc này thì cháu của ông ấy lại xảy ra vấn đề.
Cháu của ông ấy được sinh ra vào 20 năm trước, có người cháu đầu tiên đương nhiên Trần Bách Vạn cao hứng vô cùng. Thế nhưng điều khiến ông không thể nghĩ tới chính là sau khi cháu ông ấy ra đời không bao lâu liền gặp chuyện.
Mà khi Trần Bách Vạn nói ra vấn đề của cháu trai ông, ngoại trừ Phương Minh, tất cả những người còn lại đều một bộ chấn động kinh hãi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận