Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 824: Đạt thành hiệp nghị

Chương 824: Đạt thành hiệp nghị
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Tượng đất nảy lên!
Phương Minh lại không trả lời lại ngay, mặc kệ Thành Hoàng Gia này có lai lịch thế nào, là tinh quái cũng được, là quỷ hồn cũng chẳng sao, nhưng có thể trở thành Thành Hoàng Gia, đương nhiên nó có thực lực không kém chút nào.
Cái này cũng giống như lão đại ở một địa phương vậy, một nơi chỉ có một vị trí lão đại mà thôi, người nào có bản lĩnh mạnh mẽ hơn thì người đó có thể ngồi lên vị trí này.
Một vị Thành Hoàng Gia mà lại xin mình giúp đỡ, Phương Minh không cảm thấy nên vui vẻ, bởi vì tất nhiên những chuyện mà ngay cả Thành Hoàng Gia cũng phải nhờ giúp đỡ tuyệt đối không phải chuyện đùa.
Thấy Phương Minh không trả lời, tượng đất có chút gấp gáp, biên độ nảy lên lại gia tăng thêm vài phần.
"Trước tiên nói một chút về tình huống đi, nếu có thể giúp thì ta sẽ giúp ngươi một lần, thế nhưng ta không thể bảo đảm."
Sau khi Phương Minh nói lời này ra khỏi miệng, tượng đất lại rất nghiêm túc quay qua cúi người với Phương Minh ba cái, sau đó trực tiếp nhảy từ trên bàn xuống, độ cao hơn một mét, nhưng điều quỷ dị là tượng đất này vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, nhảy nhảy trên mặt đất đi về một phương hướng.
"Tạm thời cùng đi qua nhìn một chút."
Thấy vẻ giật mình của đám người Trương Diệu Huy, Phương Minh không giải thích, chỉ đi theo phía sau tượng đất này, mà đương nhiên những người khác cũng cảm thấy rất hiếu kì, không biết đường đường là một vị Thành Hoàng Gia lại cần Phương Minh hỗ trợ cái gì, do đó cũng đều đi theo tới phía trước.
Tốc độ của tượng đất cũng không chậm, đi về phía bờ hồ bên kia, không bao lâu sau liền đi tới bên hồ Động Đình, cuối cùng, đứng ở nơi đó.
"Phương Minh, tượng đất này có ý gì vậy?" Trương Diệu Huy thấy ngón tay của tượng đất chỉ hướng mặt hồ, có chút tò mò hỏi.
Phương Minh cũng nhíu mày lại, một lúc sau hỏi: "Ngươi muốn ta mò tìm một món đồ dưới nước giúp ngươi?"
Tượng đất nhanh chóng gật đầu, chứng minh suy đoán của Phương Minh là đúng.
"Ngươi muốn mò thứ gì?"
Tượng đất dùng ngón tay chỉ chỉ bản thân mình, Phương Minh đại khái hiểu ý của tượng đất này, nhưng chính là bởi vì đã hiểu rõ cậu mới càng thêm nghi ngờ.
"Pháp tượng Thành Hoàng Gia của ngươi ở bên dưới hồ nước này? Chẳng qua ngươi đã không phải là Thành Hoàng Gia, đương nhiên pháp tượng kia cũng không còn quan hệ gì với ngươi, vì sao còn phải vớt nó lên?"
Phương Minh hiểu ý của tượng đất, tượng đất dùng ngón tay chỉ bản thân nó là muốn nói cho Phương Minh, pháp tượng của nó ở dưới đáy hồ này, chẳng qua lúc trước cậu cũng đã nói, Thành Hoàng Gia chỉ là một chức quan mà thôi, miếu Thành Hoàng làm bằng sắt, Thành Hoàng Gia là nước chảy.
Nếu Thành Hoàng Gia đã được đổi thành người khác, như vậy bức tượng của ngươi cũng không còn tác dụng gì nữa, bình thường gặp tình huống này tinh quái đều sẽ chủ động rời đi.
Thật ra, lúc trước khi phát hiện là do Thành Hoàng Gia giở trò, trong lòng Phương Minh vẫn có một chút nghi ngờ, chính là vì sao Thành Hoàng Gia này còn không đi?
"Chú Trương, tìm mấy công nhân có sức khỏe tốt lại biết bơi, lặn xuống xem dưới nước này có gì hay không? Có thể là một thứ tương đối giống pho tượng."
Sau khi Phương Minh nói xong, đột nhiên lại tự mình bác bỏ, "Thời tiết này quá lạnh… Thôi quên đi, để cháu tự xuống."
Mùa đông khắc nghiệt, cho dù là thợ lặn chuyên nghiệp cũng không nhất định có thể chịu được, huống chi chỉ là công nhân bình thường, xuống nước thời tiết này rất dễ xuất hiện nguy hiểm hay ngoài ý muốn, về phần mình, dựa vào tố chất thân thể của mình, chỉ chút lạnh lẽo như thế ngược lại không coi vào đâu.
"Hãy để cho người có chuyên môn đến đây đi, loại khí trời này xuống nước rất dễ dàng rút gân." Trương Diệu Huy khuyên.
"Không cần phải phiền toái như vậy, hơn nữa dưới nước này có thứ gì cháu còn chưa thể xác định, thế nên để cháu xuống phía dưới là tốt nhất, hơn nữa cũng sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì."
Phương Minh lắc đầu, lúc này Hàn Kiều Kiều đang ở một bên cũng phụ họa nói: "Chú Trương, chú không cần quan tâm tới cậu ấy đâu, bản thân cậu ấy rất nhát gan, chưa bao giờ làm chuyện gì có thể gây nguy hại cho bản thân."
Có Hàn Kiều Kiều khuyên bảo, Trương Diệu Huy mới bằng lòng đồng ý, mà Phương Minh cũng không dài dòng, trực tiếp cởi áo khoác ở ngay bên bờ hồ, sau đó nhảy vào trong hồ, chui vào đáy nước biến mất không thấy gì nữa.
Nước trong hồ cũng không quá trong, tương đối vẩn đục làm hạn chế tầm nhìn của mọi người, chẳng qua đối với Phương Minh đến nói này thật sự không coi vào đâu, lặn xuống độ sâu mười mấy mét, chỉ cần mấy giây đã tới nơi rồi.
Tốc độ dòng chảy trong hồ nước rất chậm, nhưng vẫn có thể thấy được rong rêu dưới đáy nước đang lay động, mà ở giữa những cây rong rêu màu xanh này, có một đồ vật màu vàng cực kỳ nổi bật, lập tức thu hút sự chú ý của Phương Minh.
Đợi khi Phương Minh đi qua tới đó, mới phát hiện đây là một đống nước bùn màu vàng, nhưng khi tay của Phương Minh tẩy rửa hết nước bùn màu vàng ở bên ngoài, lại lộ ra một món đồ màu xanh đen.
"Đồ đồng?"
Phương Minh hơi kinh ngạc, vậy mà dưới nước này lại có một món đồ đồng?
Nghĩ tới đây hai tay của cậu nhanh chóng xóa sạch nước bùn, rất nhanh, món đồ đồng này đã hoàn toàn lộ hết hình dáng bên ngoài ra, là một chuông thanh đồng cổ, hình thể không phải quá lớn, chỉ cao cỡ một người bình thường.
Chiếc chuông này đại khái nặng chừng 250kg, nếu như đổi lại là những người khác, chắc chắn không cách nào vớt được cái chuông đồng này lên, nhưng Phương Minh thì khác, mượn lực lượng dòng chảy, Phương Minh trực tiếp kéo chiếc chuông này lên bờ.
Vài phút sau đó, khi vẻ mặt Trương Diệu Huy đã trở nên có chút nóng nảy vội vã, rốt cục thì đầu của Phương Minh cũng ngoi lên trên mặt nước, xuất hiện ở bên bờ.
"Có một món đồ khá lớn, mọi người tránh ra một chút."
Nghe được Phương Minh nói lời này, trên mặt đám người Trương Diệu Huy cùng hiện lên vẻ tò mò, bởi vì bọn họ nghĩ mãi mà không rõ Phương Minh có thể mò tìm được thứ gì lớn từ trong nước, dù sao thì khi ở dưới nước, người bình thường không thể phát huy quá ba thành khí lực, chỉ là mấy thứ nặng hơn 25kg cũng đã khó mà cầm lên nổi.
Cho nên, khi thấy Phương Minh mạnh mẽ kéo một cái chuông đồng lên, đám người Trương Diệu Huy đều kinh ngạc há to miệng, một cái chuông nặng tới mấy trăm kg mà một mình Phương Minh có thể kéo lên được, rốt cục cậu khỏe tới mức nào?
Trong số mấy người ở đây, duy chỉ có Hàn Kiều Kiều không kinh ngạc mấy, bởi vì trong lòng cô ấy cho dù Phương Minh có biểu hiện không giống người thường hơn nữa, cô ấy cũng có thể tiếp nhận.
Thấy chuông đồng được vớt lên từ trong nước, tượng đất kia rất kích động, tràn đầy sức sống nhảy tới trước mặt chuông đồng kia một bộ dạng muốn dựa vào gần lại không dám đến gần.
"Bên trong chuông đồng này có thứ liên quan tới ngươi?"
Ánh mắt của Phương Minh nhìn tượng đất, sau đó mặc áo ngoài vào, lúc này mới tỉ mỉ quan sát cái chuông đồng này.
Mặt ngoài của chuông đồng rất cổ xưa, phía trên không có bất kỳ đồ án gì, chính là một chút đường cong đơn giản, mà nơi miệng chuông thì dính đầy bùn đất, không phải bùn đất trong nước mà là một loại đất nung rất đặc thù, giống như tài liệu chế tạo tượng đất.
"Đất sét phong hồn, lẽ nào bản thể của ngươi ở bên trong này?"
Trong lòng Phương Minh có phán đoán, mà Trương Tiểu Long đang đứng bên cạnh lại tò mò hỏi: "Anh Minh, cái gì gọi là đất sét phong hồn?"
"Mọi người đều biết đất sét có thể dùng để nung, chế tạo mấy tượng điêu khắc cùng một số đồ sứ, nhưng lại không biết đất sét còn có một tác dụng khác, chính là tác dụng phong ấn, mà phong ấn ở đây có hai tầng ý nghĩa, một loại chính là phong ấn trên phương diện vật lý, một ví dụ về phong ấn trên phương diện vật lý chính là dùng đất phủ kín gà khi làm món gà ăn mày, ngăn không cho hương vị tràn ra ngoài, hay là khi chôn rượu xuống đất, người ta cũng thường dùng bùn đất che kín miệng hũ rượu, phòng ngừa mùi rượu tản ra, những điều này đều là trên phương diện vật lý."
"Nhưng ngoại trừ phong ấn trên phương diện vật lý, còn có một loại phong ấn đến từ chính linh hồn, đất sét có tác dụng phong ấn hồn phách của đủ các loại sinh linh trên đời, nếu như trong nhà có bếp lò được chế tạo từ loại đất sét này, lại vào một ngày nào đó phát hiện mình thường xuyên gặp ác mộng hay cảm thấy mấy đứa nhỏ trong nhà thường xuyên đờ ra, có thể lấy một ít đất trên bếp lò, bôi lên trên mặt hoặc là chỗ rốn của đứa nhỏ."
Phương Minh giải thích cặn kẽ, rõ ràng là có người cố ý nhét đất sét đầy kín chuông đồng này, hẳn là vì muốn phong ấn thứ gì đó bên trong chuông đồng, cũng chỉ có loại đất sét nung đặc thù này, mới có thể ở dưới đáy nước lâu như vậy vẫn không bị tróc ra.
Lão Cổ dựa theo Phương Minh phân phó lấy cây búa từ trên công trường, bắt đầu từ từ đập nát bùn đất này dưới sự chỉ đạo của Phương Minh, bùn đất rất dầy, dày tới hơn một xích, Lão Cổ gõ chừng mười phút đồng hồ mới có thể đập nát bùn đất kia.
Bùn đất vỡ vụn, mà thứ trong chuông đồng cũng lộ ra hình dáng chân chính, bên trong có một bộ lông nhung, mà ngay khi thấy bộ lông này, cuối cùng Phương Minh cũng biết vì sao vị Thành Hoàng Gia kia lại phải cầu trợ chính mình, mà cậu cũng hiểu rõ thân phận của Thành Hoàng Gia này.
Vị Thành Hoàng Gia này thực sự một tinh quái, hơn nữa còn là con thỏ tu luyện thành tinh hiếm thấy.
Là một tinh quái cho dù tu luyện thành tinh, nhưng vẫn sẽ giữ lại những đặc tính cơ bản, mà một trong số những thiên tính của thỏ chính là sợ nước, dù cho đã tu luyện thành tinh, vẫn sợ nước như trước.
Thỏ tinh là không thể xuống nước quá lâu, mà bên trong chuông đồng này lại có chứa bộ lông của bản thể thỏ tinh, bộ lông này bị chuông đồng trấn áp dưới nước, dẫn đến vị thỏ tinh này không cách nào thoát khỏi khu vực nơi đây.
Không thể rời khỏi khu vực này, địa vị Thành Hoàng Gia lại bị người khác cướp mất, đợi khi thiên kiếp tới, đương nhiên thổ tinh không thể nào chịu nổi, kết quả sau cùng chính là tiêu tan thành mây khói, trừ phi lựa chọn tự tán tu vi trở thành một con thỏ bình thường.
Cho nên nhất định con thỏ này phải mượn tay người khác vớt chuông đồng lên, nhưng nói cho cùng thì thỏ tinh cũng chỉ là một tinh quái mà thôi, không cách nào giao tiếp với người bình thường, căn bản là người thường không thể hiểu được ý của hắn.
Phương Minh nhường ra một vị trí, tượng đất lập tức nhảy vào bên trong chuông đồng, rồi sau đó ôm lấy bộ lông kia trong tay. Bộ lông này cũng không phải bộ lông bình thường, mà là thứ duy nhất còn sót lại từ bản thể của nó sau khi độ thiên kiếp, đương nhiên những thứ này Phương Minh cũng đoán được.
Tượng đất ôm bộ lông, quay qua vái lạy Phương Minh vài cái liền muốn rời đi, chẳng qua Phương Minh lại ngăn cản lối đi của tượng đất.
"Nói không chừng ta vì giúp ngươi chuyện này mà đắc tội với người khác, ngươi không cảm thấy nên cho chút hồi báo tương ứng sao?"
Phương Minh không cho rằng bản thân mình là người tốt gì đó, huống chi tinh quái này cũng không phải tinh quái tốt, nếu nó thật sự là một tinh quái lương thiện, sẽ không vì tượng đất của bản thân bị mấy công nhân khác sơ ý tổn hại, mà từ đó hại mấy công nhân kia.
Cho nên thái độ của Phương Minh rất đơn giản, ta trợ giúp ngươi, vậy ngươi cũng phải bỏ ra hồi báo tương ứng cho ta, không thể đưa ra hồi báo tương ứng, xấu hổ, ta có thể sẽ bỏ bộ lông thỏ vào chuông đồng, một lần nữa ném nó xuống đáy nước.
Tượng đất nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phương Minh, hắn cũng có thể cảm giác được giọng điệu này của Phương Minh rõ ràng không phải đang đùa.
Một lúc sau, rốt cục tượng đất cũng có quyết định, tay chỉ hướng Hàn Kiều Kiều, sau đó vẽ ra một vòng tròn, chẳng qua Phương Minh lại nhíu nhíu mày, nói: "Ngươi còn chưa đủ tư cách này."
Nghe được lời của Phương Minh, tượng đất lại đưa tay chỉ hướng Trương Diệu Huy, lần này là vẽ ra một hình vuông.
"Có thể, thành giao."
Thấy Phương Minh trao đổi với tượng đất, đám người Hàn Kiều Kiều đưa mắt nhìn nhau, bởi vì căn bản là bọn họ không hiểu giữa Phương Minh cùng tượng đất đã đạt thành hiệp nghị gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận