Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 679: Nguỵ biện?

Chương 679: Nguỵ biện?
Tôi, có tội gì?
Phương Minh hỏi ngược lại khiến cho người trẻ tuổi nhà họ Mục ngây ngẩn cả người, cũng làm cho không ít người ở đây đều lộ ra vẻ nghi hoặc, tất cả mọi người đã tới đây, mà nhà họ Mục cũng nói tổng giám mục Giáo Hội phương Tây ở trong khách sạn này, vậy mà Phương Minh lại còn phô trương mạnh miệng.
"Sắp chết đến nơi còn muốn nguỵ biện, cậu cấu kết tổng giám mục Giáo Hội phương Tây, sát hại hai vị trưởng lãotộc tôi, nhân chứng vật chứng đều có đủ, há lại có thể nguỵ biện."
Sau khi được trưởng lão đưa mắt ra hiệu, người trẻ tuổi nhà họ Mục mở miệng lần nữa, tuy rằng trước đây căn bản hắn không biết tam trưởng lão cùng tứ trưởng lão nhà mình đã bị giết hại, nhưng này không trở ngại, vẻ mặt hắn tràn đầy chính khí nói ra, phảng phất lúc trước hắn có ở hiện trường.
"Không sai, hai lão thất phu kia thực sự chết trên taytôi." Phương Minh gật đầu, thừa nhận.
Xôn xao!
Nghe được Phương Minh thừa nhận, đoàn người lại xôn xao một trận, bởi vì dưới cái nhìn của mọi người, nhất định Phương Minh sẽ không dễ dàng thừa nhận như vậy, một khi thừa nhận vậy có nghĩa đã ngồi vững tội danhcấu kết giới tu luyện phương Tây, liền phải đối mặt toàn bộ giới tu luyện phương Đông truy sát, không ai có thể bảo vệ cậu.
Dù cho lúc trước, sau khi nhà họ Mục ra tay đã có không ít gia tộc lên tiếng bất mãn, nhưng một khi Phương Minh ngồi vững tội danh, những gia tộc này sẽ không dám lên tiếng lần nữa, ngược lại còn phải ủng hộ nhà họ Mục.
"Tiểu thư, sợ rằng lần này người nhìn lầm."
Thị nữ bên cạnh Niệm Dao Băng cười cười nói, nàng biết chủ tử nhà mình kính trọng Phương Minh vài phần, đầu tư không ítở trên người Phương Minh, trước đây cứu Lữ Trí Thần, sau đó tiểu thư còn hao tốn không ít loạithuốc quý hiếm đến chữa khỏi thương thế của Lữ Trí Thần, vì chính là muốn Phương Minh thiếu nợ ân tình.
Nhưng bây giờ bản thân Phương Minh đã thừa nhận hại chết hai vị trưởng lão nhà họ Mục, lần này sợ rằng không có bất kỳ người nào có thể cứu được cậu, khoản đầu tư này của tiểu thư đã trôi theo dòng nước.
Niệm Dao Băng hơi nhíu mày, chuyện mà thị nữ của mình đều có thể suy nghĩ ra đương nhiên cô ấy cũng biết, chỉ là trong lòng cô ấy, Phương Minh tuyệt đối không phải loại người lỗ mãng, không phải loại dũng phu, trước đây khi đối mặt với tuyệt cảnh như vậy vẫn có thể ẩn nhẫn đến cuối cùng Liêu Phàm xuất hiện mới vận dụng lá bài tẩy, chỉ dựa vào điều đó đã có thể nói rõ.
Biết ẩn nhẫn lại có thiên phú tu luyện, Niệm Dao Băng cực kỳ coi trọng Phương Minh, cho nên hiện tại nghe được Phương Minh thừa nhận chuyện này, khiếncô ấy không nhịn được cảm thấy thầm nghi ngờ, thật chẳng lẽ là cô ấy nhìn sai rồi?
"Chư vị tiền bối cũng nghe được, Phương Minh người này đã thừa nhận cấu kết cùng thế lực phương Tây..."
"Chờ đã."
Lời nói của người trẻ tuổi nhà họ Mụcbị Phương Minh cắt đứt, khóe miệng Phương Minh hơi cong cong, khóe mắtnhếch lên, mang trên mặt vẻ đăm chiêu, hỏi: "Tôi cấu kết cùng thế lực phương Tây khi nào?"
"Còn không thừa nhận? Cậu là thần tử Giáo Hội phương Tây, nhà họ Mục tôi đã sớm biết, hơn nữa tin tức này tôi tin tưởng chỉ cần tùy tiện tra một chút có thể tra được." Người trẻ tuổi nhà họ Mục khinh thường đáp.
"Không sai, tôi thực sự là thần tử Giáo Hội."
Vẻ mặt Phương Minh không chút thay đổi, đưa mắt nhìn hướng mọi người nói: "Một năm trước tôi đến phương Tây, về phần nguyên nhân tin tưởng mọi người cũng biết, về phần sẽ trở thành thần tử Giáo Hội, đó cũng là chuyện rất trùng hợp, nếu như thật sự phải nói, vậy cũng nên nói tôi đã đánh vào giới tu luyện phương Tây."
"Quả thực là nói bậy nói bạ, cậu cho rằng Giáo Hội phương Tây dễ lừa gạt như vậy sao?Còn đánh vào giới tu luyện phương Tây, rõ ràng là vì trả thù nhà họ Mục tôi, lựa chọn quy phục Giáo Hội phương Tây."
Mục Khải lập tức tức giận mắng, sở dĩ trưởng lão trong tộc sẽ phái hắn đứng rachửi mắng, đương nhiên bởi vì khả năng ăn nói của hắn không tệ, nhà họ Mục nghĩ tới Phương Minh sẽ nguỵ biện, cho nên liền phái đệ tử có tài ăn nói nhất là hắn đến đối phó Phương Minh.
"Chư vị không ngại ngẫm lại, lúc đầu khi tôi đến phương Tây, nếu muốn đặt chân tất nhiên phải lựa chọngia nhập một thế lực trong giới tu luyện phương Tây, đây chỉ là chuyện bất đắc dĩ, tôi tin tưởng mọi người đứng dưới góc độ của tôi cũng sẽ đưa ra quyết định tương tự vậy."
Lời nói của Phương Minh khiến cho không ít người ở đây lộ ra vẻ tán đồng, Phương Minh bị nhà họ Mục đuổi giết chạy trốn ra nước ngoài, mà nước ngoài là địa bàn của giới tu luyện phương Tây, nếu nhưthân phận người tu luyện phương Đông của Phương Minh bị lộ ra ngoài tất nhiên sẽ gặp phải sự truy sát của giới tu luyện phương Tây, ở dưới tình huống đó lựa chọn gia nhập một thế lực phương Tây cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ.
"Hà tất nhiều lời, mặc kệ cậu nguỵ biện như thế nào, nhưngchuyện hai vị trưởng lão nhà họ Mục tôi chết vốn chính là sự thực, cậu nên giải thích thế nào?"
Người trẻ tuổi nhà họ Mục thấy trên mặt không ít người lộ ra vẻ hiểu rõ, liền biết không thể khiến Phương Minh dẫn theo tiết tấu này nữa, lập tức ném ra đòn sát thủ cuối cùng.
Không phải cậu nói cậu chỉ vì sống sót mà bất đắc dĩ gia nhập Giáo Hội phương Tây ấy ư, vậy cậu ngược lại nói một chút hai vị trưởng lãotộc tôi là chết như thế nào?
Phương Minh nở nụ cười, hắn biết đây là điểm công kíchnhà họ Mục có lòng tin nhất, nhưng người nhà họ Mục lại không biết, đây là cái hố hắn đã cố ý đào sẵn.
"Nếu phải giải thích, tôi đây liền giải thích cho các người."
Hơi nghiêm mặt lại, trên mặt Phương Minh hiện lên nụ cười lạnh, nói: "Ý muốn giết tôi của nhà họ Mục các người không giảm, dù cho tôi ở nước ngoài cũng vẫn muốn giết chết tôi, cho nên tứ trưởng lão nhà các người dẫn theo đệ tử đi tới Vatican, chỉ tiếc là hắn khinh thường lực lượng của Giáo Hội phương Tây, khi bọn hắn vừa bước vào Vatican đã bị Giáo Hội phương Tây phát hiện, kết quả cuối cùng có thể nghĩ..."
Nghe được lời giải thích của Phương Minh, trên mặt không ít người ở đây lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời ánh mắt nhìn về phía người nhà họ Mục cũng có chút bất mãn. Ở trong thiếp anh hùng, nhà họ Mục chỉ nhắc đến chuyện Phương Minh cấu kết thế lực Giáo Hội phương Tây giết chết hai trưởng lão của bọn họ, nhưng chưa từng đề cập đếnquá trình cụ thể.
Nếu quả thật chuyện này giống như Phương Minh nói, vậy cái chết của vị tứ trưởng lão nhà họ Mục này thật sự không liên quan gì đến Phương Minh, còn nữa,cho dù trong chuyện này còn có bí ẩn gì đó, có thể là Phương Minh mượn đao giết người mượn lực lượng của Giáo Hội phương Tây, nhưng loại chuyện này căn bản nhà họ Mục không tìm được chứng cứ, có trách thì trách tứ trưởng lão nhà họ Mục tới phương Tây trước, chết rồi cũng chỉ có thể im lặng thừa nhận.
"Hừ, hoa ngôn xảo ngữ, vậy còn tam trưởng lão của tộc tôi thì sao, tam trưởng lão đã bị giết ở trong nước, cái này cậu còn có thể ngụy biện thế nào?" Mục Khải cả giận hừ một tiếng, tiếp tục vặn hỏi.
"Tam trưởng lão các người bị giết, cái này có gì cần giải thích, hắn bị giết là tôi làm, không phải lúc trước tôi đã thừa nhận sao?"
Phương Minh mở ra hai tay, nhìn về phía Mục Khảinhư nhìn một tên ngu ngốc.
"Nếu thừa nhận, vậy vì sao cậu còn phải nguỵ biện?"
"Tôi ngụy biện khi nào?"
"Cậu nói cậu không cấu kết với thế lực phương Tây."
"Đây là sự thực."
"Không cấu kết sao tam trưởng lão tộc tôi lại chết?"
"Tôi đều nói cho anh biết là tôi giết rồi, lỗ taianh có vấn đề sao, hay là đầu óc có vấn đề?"
"Nếu cậu đã thừa nhận, làm..."
Mục Khải đột nhiên tự mình im miệng, bởi vì hắn phát hiện hắn đang nói vòng vòng.
"Phương Minh, tổng giám mục phương Tây ở trong khách sạn này, cho dù cậu có thiệt xán liên hoa (1) cũng không cách nào nguỵ biện." Đại trưởng lão nhà họ Mục mở miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm sảnh lớn khách sạn, cười lạnh nói: "Mấy người bạn tới từ phương Tây, lúc này còn trốn ở trong khách sạn không dám ra đây sao?"
(1) Điển cố "thiệt xán liên hoa" xuất phát từ sự tích về cao tăng Đồ Trừng thời Nam Bắc triều. Truyện kể rằng Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (nay là Đài Châu, Chiết Giang) triệu kiến Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh. Đồ Trừng bèn đem ra một bát nước, thắp hương niệm kinh, không bao lâu sau, từ trong bát nước mọc lên một đóa sen xanh chói lọi, người ngoài nhìn vào thấy lòng thư thái, vui sướng. Người đời sau dùng cụm từ "thiệt xán liên hoa" hay "lưỡi sáng hoa sen" để chỉ những người có biệt tài ăn nói, miệng lưỡi lanh lợi, giống như vẻ đẹp của hoa sen
Bạn cần đăng nhập để bình luận